hồn cao hơn thế này.
Hoặc là Thành Ca chủ động bộc lộ.
Vì thế, thần niệm của các vị tôn giả nhìn lướt qua xung quanh.
Bọn họ nôn nóng muốn tìm được vị tôn giả mới kia.
Ngược lại nhìn thấy Thành Ca đang ngồi xếp bằng tu luyện ở giữa, nhưng hoàn
toàn không đoán được hắn.
Dù sao, tu vi của Thành Ca mới là Đế Cảnh ngũ trọng…
Mà tinh hồn phải tới Đế Cảnh cửu trọng mới có thể đạt được.
Bọn họ vẫn tưởng rằng Băng Nguyên cốc lại xuất hiện một vị Đế Cảnh cửu
trọng nữa.
Sức chú ý của tất cả đều đặt trên những Đế Cảnh bát trọng.
Mà ở bên kia, bản thân Khương Thành dường như đạt được một lần thăng hoa
cấp độ sinh mệnh.
Trong Băng Nguyên cốc này, căn bản bởi vì ở dưới chính là căn nguyên, cho
nên thần hồn hoàn toàn không thể dò xét quá xa.
Mà hắn vừa mới biến hóa đến tinh hồn, thần niệm mở rộng, vậy mà trực tiếp
phá vỡ cả Băng Nguyên cốc, thẩm thấu thẳng tới bên ngoài.
Cả Băng giới, giờ khắc này trong mắt hắn nhìn không sót cái gì!
Tất cả người trong Băng giới, gồm cả Quý Thương Đế Cảnh bát trọng, tất cả
mọi người đều dưới cái nhìn chăm chú của Khương Thành.
Nhưng mà, người có thể phát hiện ra, lại chỉ có vài vị Đế Cảnh bát trọng ít ỏi.
Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, muốn tìm được nguồn gốc của sự dò xét bí mật
đó.
Nhưng mà vốn dĩ không có dấu vết để tìm được.
Thật nếu chiến đấu, bởi vì cảnh giới tiên lực kém quá nhiều, phá vỡ cũng không
làm được, thật ra Khương Thành vẫn không thể làm một Đế Cảnh bát trọng của
Băng cung.
Nhưng ưu thế về mặt thần hồn, ít nhất có thể khiến hắn không đến mức sụp đổ
dễ dàng.
Hơn nữa ảo giác mà có thể nắm được tất ca trong tầm kiểm soát này, thật sự rất
kỳ diệu.
Hắn hài lòng thỏa dạ thu hồi tinh hồn, mang lại căn nguyên phong tỏa, dự định
trở lại trong cốc.
Mà lần này, tinh hồn của hắn khi xuyên qua căn nguyên, bỗng nhiên bên tai
vang lên một âm thanh vô cùng kinh ngạc.
“Thần hồn của ngươi lại có thể qua lại ở căn nguyên mà không bị ngăn trở?”
Thành Ca nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở sâu trong căn nguyên, có một lão già
mặc áo gai râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng.
Người này nước chảy bèo trôi ở bên trong biển căn nguyên, cẩn thận từng li
từng tí.
Quanh người hắn dập dờn một vòng hào quang màu lam nhàn nhạt, khiến cho
thân hình khom còng kia thoạt nhìn như rực rỡ như nơi trú ngụ của thần thánh.
Hầu như mọi thời khắc, đều có căn nguyên ăn mòn hào quang kia.
Nhưng vì sự hối thúc liên tục của người này, hào quang bị ăn mòn lại nhanh
chóng được bổ sung lên, luôn luôn chắn lực cắn nuốt của căn nguyên kia bên
ngoài.
Tuy rằng trông như rất cật lực, nhưng sự cân bằng kỳ diệu này, lại khiến cho lão
già mặc áo gai này luôn không bị căn nguyên cắn nuốt.
Sống một cáchvô cùng kỳ diệu ở sâu trong căn nguyên.
Mà từ bên trong vòng hào quang kia, Thành Ca ngửi được hơi thở quen thuộc –
Pháp Tắc không gian!
Vậy mà người này cũng có Pháp Tắc không gian?
Vậy chứng tỏ hắn cũng có Đạo Tâm!
Chẳng lẽ hắn cũng đến từ Tiên giới?
“Thật kỳ lạ, dường như tu vi của ngươi cũng không cao, vậy mà có tinh hồn?”
Cũng không biết hắn làm thế nào mà từ cảnh giới thần hồn, nhìn rõ tu vi bên
ngoài của Thành Ca.
“Hơn nữa tinh hồn của ngươi lại có thể sống sót bên trong căn nguyên nguy
hiểm?”
Vẻ mặt lão già kia nghi ngờ.
Phải biết rằng, mặc dù những Đế Cảnh cửu trọng trong Băng Nguyên cốc như
Vân Soa, Tả Mạch tôn giả đều có tinh hồn, nhưng nếu tinh hồn của bọn hắn đi
sâu vào căn nguyên, nó sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Lực cắn nuốt của căn nguyên sẽ cắn nuốt tất cả, kể cả thần hồn.
Đừng nói tới cấp bậc tinh hồn, cho dù cấp bậc thần hồn cao hơn nữa, cũng
không làm được chuyện này của Thành Ca.
“Khí chất ở đây, có điểm đặc biệt cũng rất bình thường thôi, chỉ là kỹ năng
không có gì đáng nói.”
Ca vẫn huênh hoang như mọi khi.
Khóe miệng lão già đối diện khẽ nhếch lên, hiển nhiên là chưa gặp qua người
kỳ lạ như hắn.
Chợt, hắn bật cười khanh khách.
“Thôi, thôi!”
“Ngươi biết ta là ai chứ?”
Thật ra Thành Ca có suy đoán mơ hồ.
Chẳng lẽ người này chính là Băng Cực Thiên Tôn trong truyền thuyết?
Thực lực đi sâu vào trong căn nguyên, hẳn là Băng Nguyên cốc chỉ có hắn mới
có thể làm nhỉ?
Để tránh đoán sai rồi bẽ mặt, hắn cố tình lắc đầu: “Thật sự không biết.”
Lão già kia cười ha ha.
“Ta chính là Băng Cực Thiên Tôn!”
Thành Ca nể mặt hắn, kinh ngạc hô lên rất phối hợp: “Ồ, vậy mà lại là ngươi,
may mắn được gặp!”
Băng Cực Thiên Tôn sầm mặt.
Hắn cũng không phải tên ngốc, mà không nhìn ra phản ứng này quá khoa
trương.
“Dường như ngươi cũng không kinh ngạc?”
“Không có không có, rất kinh ngạc!”
Ngươi kinh ngạc cái lông.
Thực ra Băng Cực Thiên Tôn rất không ngờ.
Có thể nói hắn chính là nhân vật lão tổ tông số một của Băng giới, tự mình thay
đổi Băng giới.
Theo lý lẽ, bất kể kẻ nào sau khi nhìn thấy hắn, cũng không thể bình tĩnh như
Khương Thành.
Điều này khiến cho hứng thú của hắn đối với Thành Ca càng mạnh mẽ hơn.
“Ngươi là người dị giới sao?”
“Đúng vậy.”
“Vừa mới tiến vào Băng Nguyên cốc?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Không tồi không tồi, ngươi có thể đi vào nơi này, vậy coi như là vận may của
ngơi, xem ra cơ duyên của ngươi thuộc về lão hủ!”
Hắn cân nhắc một lát, nói một vài lời quái lạ với Thành Ca.
“Thời thượng cổ, có một con suối nổi lên giữa mây, mỗi chín năm hiện ra một
lần, một khi xuất hiện sẽ trong ba ngày sau đó lại biến mất.”
Có ý gì?
Thành Ca nghe xong, vẻ mặt ngây ngốc.
Suối nước bên trong mây, đó không phải là trời mưa sao?
Chín năm một lần, mỗi lần chỉ ba ngày?
“Đi đi, đi đi…”
Băng Cực Thiên Tôn phất tay, sau đó biến mất trước mặt hắn.
Thành Ca hơi buồn bực.
“Lão nhân nói rõ ràng, Ca không thích giải đố!”
Đáng tiếc, Băng Cực Thiên Tôn đã sớm không thấy đâu nữa.
Mãi đến khi thần hồn trở về vị trí cũ, trở lại cung điện, Ca cẩn thận suy nghĩ
một hồi, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.
Không phải hắn định âm thầm dạy bản thân mình chứ?
Cách mỗi chín năm lại tìm hắn một lần sao?
Một lần dạy bản thân mình ba ngày?
Cảm giác ngươi và ta chơi Bồ Đề lão tổ dạy hầu tử, gõ ba lần chính là truyền
thụ đạo pháp nửa đêm canh ba?
Sau khi nghĩ thông suốt, Ca dở khóc dở cười.
“Ngươi cũng muốn làm sư phụ của ta?”
Chẳng trách hắn nói đây là vận may của bản thân mình.
Ha cũng đúng, đổi lại là một người khác, gặp được một tiền bối cao nhân ẩn
giấu, nhận được sự giảng dạy của hắn, vậy chẳng phải chính là cơ duyên tuyệt
vời sao?
“Lão nhân ngươi tìm nhầm người rồi.”
Hắn lắc đầu, tiếp tục chơi trò thăng cấp bằng một cú nhấp của mình.
Lúc sau lại tiêu 15 triệu, Thành Ca cũng thăng “Bất Diệt Ngàn Hoa Kiếm Kinh”
kia lên tới thập tứ trọng.
Đây cũng là cảnh giới kiếm thuật mà Đế Cảnh cửu trọng mới có thể đạt tới.
Nếu hiện tại hắn gặp được Đế Cảnh thất trọng như Nhuế Vũ, cho dù không ở
khu vực trống, vậy cũng có thể dễ dàng chiến thắng.
Nhìn bề ngoài, việc khiêu chiến vượt cấp này cũng không biết vượt qua bao
nhiêu đại cảnh giới.
Nhưng thực tế, Khương Thành nắm giữ những quy tắc, kiếm thuật, thần hồn
này, cũng không phải là thứ cảnh giới này nên có.
Về cơ bản, thực ra hắn ủng hộ tình trạng hiểu lầm kia của Băng Cung hơn, càng
giống như một cao thủ đứng đầu mất đi tu vi tiên lực vốn có.
Chỉ cần xếp chồng tu vi lên, hắn có thể trở thành Đế Cảnh bát trọng chân chính,
thậm chí cửu trọng.
Tuy rằng còn thừa hai mươi triệu điểm tiên nguyên, Thành Ca vẫn quyết định
tiết kiệm chi tiêu một chút.
Băng Nguyên Cốc này chỉ có mấy người như vậy, hơn nữa thái độ đều rất thân
thiện, hắn cũng không thể đối xử với họ như một nguồn chiến lợi phẩm mới.
Nghĩ tới điểm yếu lớn nhất của mình hiện tại là tu vi tiên lực, quả thực không có
gì để phô trương, Ca quyết định lại thăng cấp thật tốt.
Lần trước lấy được Ngân Nguyệt Băng Phách từ đám người Nhuế Võ, vẫn còn
hơn 20 triệu.
“Ôi, lại phải bắt đầu một thời kỳ khổ tu dài.”