Khương Thành vừa rút kiếm ra, vừa trách móc.
“Tìm người tốt xấu gì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ.”
“Lúc trước ta ở chỗ U Mộc tộc chờ các ngươi, kết quả là chờ một tháng mà
chẳng được.”
“Cuối cùng ta phải ra ngoài làm chút chuyện lớn, chủ động phát ra tín hiệu rồi
các ngươi mới phát hiện ra.”
“Các ngươi làm ăn thế đó hả, đúng là nghiệp dư quá đi.”
Đánh giá kém này của hắn đến cả đam người Ngộ Sơn và Trường Dương phía
sau cũng sắp phát khóc luôn.
Cảm thấy ngươi chạy ra đây lập tông môn còn có một mục đích khác nữa?
Còn về ba Thánh Chủ kia thì đã trực tiếp bị làm cho ngớ ra rồi.
Nghe thấy ý của ngươi hình như bọn ta còn phải xin lỗi ngươi nữa?
Xin lỗi, để ngươi chờ lâu rồi?
Bọn họ chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy lời chỉ trích của Khương
Thanfhm liên tục dựa theo tiết tấu của bản thân.
“Khương Thành, lần trước ngươi giỏi nhỉ, gặp ai là đánh người nấy.”
“Ta còn tưởng là ngươi vô địch rồi, hóa ra chỉ là một Đạo Thần trung giai?”
“Chỉ có vậy thôi? Lại còn dám ra đây ngang ngược?”
“Ngươi tưởng đây vẫn là trước kia à?”
Đám người Quan Dương và Hoàng Mông ở phía sau lại càng lớn tiếng mắng
chửi hơn.
“Cái đồ Khương Thành tạp nham nhà ngươi lại dám chơi xỏ sỉ nhục bọn ta…”
Thành ca cũng chẳng có tâm tư đâu mà nghe bọn họ càm ràm.
Trực tiếp hạ lệnh cho đám người Ngộ Sơn ở phía sau.
“Ca phải ra đại chiêu rồi, toàn bộ lui về sau.”
Ngộ Sơn vốn còn đang xoa tay định lên giúp đỡ, nghe thấy mệnh lệnh của ca
này thì lập tức thu phất trần lại nhận lệnh.
“Đã rõ!”
Nói xong, hắn ngoan ngoãn lui về trong Phi Tiên môn.
Cảnh tượng này suýt chút đã khiến đám người Diệu Du vừa gia nhập phải thổ
huyết.
Chúng ta ở đây hai Thánh Chủ, hai đánh ba vốn đã yếu thế rồi.
Kết quả hai người các ngươi một người dám nói, một người dám nghe, lại có
thể giảm đi một nửa số Thánh Chủ trong hai người.
Chuyện này là muốn làm loạn ra sao đây?
Ba Thánh Chủ ở phía đối diện cũng kinh ngạc không thôi.
Dáng vẻ tự tin ngập tràn này của Khương Thành khiến bọn họ bắt đầu nghi thần
nghi quỷ, lẽ nào tên tiểu tử này thật sự có đại chiêu gì?
Một giây sau, bọn họ thật sự đã nhìn thấy đại chiêu rồi.
Đạo hải cuồn cuộn thoáng chốc mở ra.
Một trăm hai mươi căn nguyên thần đài nổi dậy trên không, còn chưa chờ mọi
người tỏ ra kinh ngạc với số lượng căn nguyên biến thái như vậy thì Khương
Thành đã trực tiếp triển khai nguyên thuật rồi.
Dưới sự dẫn dắt của trường kiếm, một trăm hai mươi căn nguyên hợp thành một
thể, hóa thành một cái búa màu xanh, hung hãn đánh về phía Côn Hoằng Thánh
Chủ ở chính diện.
Đồng thời, Thái thượng hóa đạo cũng rút hết những căn nguyên ở gần đó, xem
như là tiến hành quấy rối kẻ địch.
“Đây là cái gì…”
Người duy nhất ở hiện trường quên mất phải lên tiếng chỉ có Lăng.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng nàng mới nhìn thấy được chất lượng của một
Đạo Thần trung giai như Khương Thành.
Toàn bộ cảm ngộ một trăm hai mươi quy tắc đều đạt đến tầng lớp Đạo Thần,
chuyện này đã phá vỡ nhận thức của nàng rồi.
Là chúa tể của Tiên Võ châu, đường đường là một Cổ Thánh, nàng cũng không
thể nào làm được đến mức này.
Nàng thậm chí còn có phần hoài nghi những căn nguyên thần đài này của
Khương Thành phải chăng là huyễn thuật?
Ầm!
Thời khắc Côn Hoằng chỉ vừa mới mở thánh giới ra thì đã bị đánh thủng cho
một lổ lớn rồi.
Từng vết nứt lan rộng ra bốn phía.
Khương Thành phát hiện ra uy lực nguyên thuật này của bản thân đã thăng cấp
rồi.
Bởi vì lần trước ở Vẫn giới tiên tàng đã giúp đạo hải của bản thân có được sự
thăng cấp.
Dẫn đến, nguyên thuật cũng có được sự gia trì sức mạnh càng lớn hơn.
Sức phá hoại như thế đã trực tiếp làm hại đến đạo của Thánh Chủ rồi, sao có thể
là huyễn thuật được chứ!
“Ôi trời ơi!”
“Chuyện này là không thể nào!”
Hai Thánh Chủ của Ma Diễm tông chưa bị công đánh lại suýt chút ngây ra tại
chỗ.
Một công kích của Đạo Thần trung giai lại có thể đánh cho tàn Côn Hoằng có
thực lực ngang với bọn họ ư.
Chuyện này nếu không phải đích thân mình thấy được, bọn họ chỉ có thể xem
đó là trò cười mà thôi.
Phản ứng của hai người cũng không chậm.
“Côn Hoằng đạo hữu chớ hoảng.”
“Bọn ta đến giúp ngươi đây!”
Hai người đồng thời mở ra thánh giới, vừa triển khai nguyên thuật, vừa phát
động xung kích vào hồn hải của Khương Thành.
Ca đâu có thời gian mà để ý đến bọn họ.
Sự chiến đấu của hắn từ trước đến nay luôn là đánh vào mục tiêu đã khóa định
ngay từ ban đầu.
Còn về sự công kích của những người khác xung quanh thì chỉ là gãi ngứa mà
thôi.
Dù sao thì có chết cũng đã có hệ thống nhờ vào.
Sức công kích của hai Thánh Chủ vẫn rất có hiệu quả.
Tuy thiên hồn của Khương Thành vốn không bị đánh vỡ, nhưng bởi vì bị công
kích nên dẫn đến hồn lực của hắn rất khó để điều động được thuận lợi.
Uy lực của búa thứ hai bị yếu đi không ít.
Hắn chỉ có thể thôi động “Thái thượng hóa đạo” phần trước, triển khai pháp
môn công kích ý thức, phát động phản kích về phía sâu trong hồn hải của hai
Thánh Chủ này.
Chiêu này quả nhiên rất hữu liệu.
Tuy nói rằng ý thức của hai Thánh Chủ có sự che chở của đạo, nhưng thế công
của thần hồn rõ ràng đã bị giảm đi nhiều.
Ầm!
Thánh giới của Côn Hoằng Thánh Chủ lại lần nữa bị đánh trúng.
Vết nứt vốn đã xuất hiện kia, ngay lúc này đã rộng ra thành một khe lớn.
Phụt!
Một miệng máu tươi của hắn phun ra, hiển nhiên là đã bị trọng thương vô cùng
rồi.
Mà phía sau hắn, đám người trưởng lão của Trảm Nghiệp tông là Quan Dương
Đạo Thần nào có sức mà mắng nhiếc như vừa rồi nữa?
Nhìn Khương Thành đang bị hai Thánh Chủ kẹp đánh cứng nhắc, lại đuổi theo
chưởng tông môn mình đánh dữ dội, bọn họ ngây ra như gà.
Trước đó, bọn họ còn cảm thấy giải quyết một Đạo Thần trung giai chỉ cần bản
thân ra tay là đủ rồi.
Căn bản không cần dùng dao mổ trâu để giết gà như Thánh Chủ.
Còn bây giờ, bọn họ chẳng còn chút suy nghĩ là sẽ ra trận giúp đỡ nữa rồi.
Bởi vì trận chiến này căn bản không phải là chuyện mà bọn họ có tư cách để gia
nhập.
“Giết!”
“Không thể để hắn tiếp tục hung hãn nữa!”
Hai Thánh Chủ của Ma Diễm tông sốt ruột không thôi.
Côn Hoằng bị đánh cho mù mịt rồi, bây giờ hoan toàn là bị đánh bị động.
Nếu như hai người bọn họ không thể cản lại Khương Thành thì hậu quả khó
lường được.
Hai thánh giới của hai người cường hành áp xuống!
Âm thanh ầm ầm vang lên ngút trời, đạo hải của Khương Thành gặp phải sự
công kích cực mạnh.
Bởi vì địa vị của bản thân thánh giới cao hơn đạo hải rất nhiều.
Cho dù đạo hải của hắn có căn cơ là ba ngàn quy tắc cũng kém một bậc.
Lúc này, trừ khi hắn dùng một trăm hai mươi căn nguyên cố thủ ở đại bản
doanh, dựa vào đó mà chống lại sự tập kích của thánh giới, nếu không thì đạo
hải sẽ nhanh chóng bọ thánh giới phá tan.
Khương Thành đương nhiên sẽ không lựa chọn cố thủ phòng ngự rồi.
Côn Hoằng ở đối diện còn chưa giết được nữa kìa.
Một trăm hai mươi căn nguyên lại lần nữa tổ thành nguyên thuật, hóa thành cái
búa lớn giáng xuống!
Lại một âm thanh vang lên, thánh giới của Côn Hoằng cuối cùng đã vỡ tan tác.
Đạo tự thân bị phá vỡ, hắn nhận lấy sự phản phệ cực mạnh.
Khương Thành lóe một cái sang đến, trường kiếm thôi động kiếm đạo thập tam
trọng giết đến.
Đầu người bay lên cao, Côn Hoằng đã chết như vậy.
Đáng thương cho một người đường đường là Thánh Chủ, từ lúc khai chiến cho
đến cuối cùng cũng không thể đánh trả lần nào, từ đầu bị áp chế đến cuối cùng.
Nhưng mà đồng thời, bản thân đạo hải của Khương Thành cũng bị hai Thánh
Chủ hai bên trái phải thành công hủy diệt!
Hắn cũng nhận phải phản phệ cực mạnh.
“Khương chưởng môn!”
“Sư tổ!”
Đám người Diệu Du và Trường Dương ở đằng sau hốt hoảng.
Đến cả Lăng cũng nhịn không được díp mắt lại.
Đạo hải bị hủy đi, đối diện lại là hai Thánh Chủ, căn bản là chết chứ không nghi
ngờ gì nữa.
Đối mặt với sự công kích trực tiếp của thánh giới, vòng phòng ngự tiên lực của
Khương Thành nhanh chóng bị vỡ tan.
Lực trọc tuy thần kì, nhưng tiếc là chỉ như muối bỏ biển.
Cuối cùng trở thành bản thân Khương Thành trực tiếp nhận lấy sự tập kích của
đạo kia.
Nhưng mà cảnh tượng tiên thể bị thánh giới phá hủy trong suy nghĩ của mọi
người lại không xảy ra.
Hỏa quang ảm đạm từ cơ thể bắn ra tung tóe, đó chính là sự va chạm giữa đạo
và tiên thể.