Đó là cái gì?
Chân giới Băng chưa ai từng nghe qua cái từ này, thực sự không biết nghĩa là gì.
Có điều mọi người đều nghe ra ý tứ châm biếm trong lời nói của Khương
chưởng môn.
Thế thì còn gì nữa?
Dê béo còn dám cười người khác ư?
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng đập bàn không ngừng vang lên.
“To gan!”
“Ngươi vừa nói gì?”
“Nói cho rõ ràng!”
“Ngươi tìm chết ư?”
Rầm! Rầm!
Từng chiếc bàn được chế từ băng vỡ vụn thành bụi phấn.
Làm cho Thành ca đau lòng không ngớt, sớm biết thế này thì ngay cả bàn cũng
không chuẩn bị rồi, lãng phí quá đi.
“Mọi người đều không cần kích động như này đâu mà…”
Hắn cảm thấy nên đổi địa điểm khai chiến thành chỗ khác thôi.
Nếu không, đợi lát nữa đánh lên thì ngay cả lãnh chúa phủ này cũng sẽ bị huỷ
đi?
“Thật ra ta gọi mọi người đến có một chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Đám người phía dưới đã sớm không đợi được nữa rồi.
Hắn vẫn còn chưa dứt lời đã bị nhóm cao thủ từ ngoài thành tới cắt lời.
“Có việc gì?”
“Ngươi muốn giao ra ký hiệu lãnh chúa sao?”
“Nói, ngươi dự định giao cho ai?”
“Nhanh lên, biết điều chút thì giao cho bổn toạ, nếu không đợi bị báo thù đi!”
“Ngươi dám giao cho hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nhìn cảnh tượng này khiến cho bốn vị phó lãnh chúa lắc đầu than vãn.
Ôi, khó quá đi.
Đám người này khoa trương quá rồi, hoàn toàn là hành vi cường đạo.
Thế nhưng thực lực lại mạnh, căn bản đạo lý nói không thông.
Sớm biết thì có khi dùng kế hoạch trước kia rồi.
Bây giờ đều đã gọi người ta đến đây rồi, nếu không “nói rõ” với bọn hắn cái gì
thì khó mà ngừng lại được.
“Là như thế này, ngoài việc ký hiệu lãnh chúa thì ta còn có một kiện bảo vật
khác muốn tặng cho mọi người.”
“Còn có một kiện bảo vật?”
“Bảo vật gì?”
“Mau mang ra đây!”
“Bảo vật đó không tiện mang ra đây, mời mọi người theo ta.”
Nói xong, Khương chưởng môn xung trận lên trước, bay lên trên không của
lãnh chúa phủ.
Ngay sau đó, bay thẳng một mạch ra ngoài thành.
“Hắn đây là muốn trốn sao?”
“Mau đuổi theo!”
“Xem xem hắn muốn dở trò gì!”
Mọi người một đám đều ào ào theo sau.
Bọn hắn cũng không sợ có âm mưu mai phục gì cả.
Dù sao trong mắt bọn hắn, Khương Thành cũng không bố trí ra dạng mai phục
gì, căn bản cũng lay động không nổi bọn hắn.
Cho dù cả Chân giới Băng là một hòn núi băng lớn đến không tưởng đi nữa
nhưng địa hình các nơi không phải là bằng phẳng hết.
Mọi người bay một mạch, cuối cùng bay ra khỏi thành, đến giữa một phiến núi
băng.
Dưới cái chiếu rọi của ánh mặt trời, núi băng toả ra ánh sáng lấp lánh, toát ra sự
tráng lệ và lộng lẫy.
Có điều lúc này ai cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh gì.
Khương Thành vừa dừng lại, bọn hắn liền sử dụng thần hồn tản ra bốn phía
khám xét.
Mặc dù bọn họ không lo lắng có mai phục gì, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Có điều vượt ngoài dự liệu của bọn họ, ở đây thực sự chỉ là một mảng núi băng
rất bình thường mà thôi.
“Bảo vật mà ngươi nói đâu?”
“Nếu như ngươi dám lừa bọn ta, thì đừng hòng sống sót ra khỏi nơi này nữa!”
“Mau giao ra ký hiệu và bảo vật ngay!”
“Các ngươi thật là vội vàng quá đi!”
Khương chưởng môn lại than vãn thở dài, nếu như không phải vì để tránh làm
tổn hại đến lãnh chúa phủ thì hắn cũng không cần cố ý chạy đến nơi này rồi.
Còn không đợi mọi người tiếp tục ép hỏi nữa, hắn liền rút ra tiên kiếm vung lên
về phía một toà núi băng.
Nhưng chỉ nhìn thấy vô số vụn băng tuyết bay lả tả, bị gió lớn trên không trung
thổi tán ra.
Mọi người ngoảnh qua nhìn kỹ, liền nhìn thấy trên núi băng đó được khắc lên
một chữ “CHẾT” thật to.
Thoáng chốc, đều có chút ngẩn người.
“Đây chính là bảo vật ta tặng các ngươi, tặng các ngươi một cái chết!”
“Ha ha ha, có hài lòng không?”
Mọi người tức giận, Chúc Tùng là người đầu tiên hét lên chửi bới: “Ngươi
cmn…”
Nghênh tiếp hắn là vô số quang kiếm.
Đã đến bước này rồi, Khương chưởng môn còn cùng bọn hắn nói lời vô ích làm
gì nữa, liền trực tiếp giết đi lên.
Lạc ấn băng và năm mươi đạo huyền văn cộng thêm Bất Diệt Thiên Hoa Kiếm
Kinh thập nhị giai, phát huy ra mười lăm môn Kiếm tâm!
Một thân ảnh trực tiếp bị bắn rơi từ trên không trung xuống.
Va đập xuống dưới tạo thành một cái hố sâu to.
Ầm!
Vào lúc này các dãy núi nổ lên, vô số núi băng đều đổ sụp, hệt như thiên tai
giáng xuống vậy.
Lớp băng hình thành trên mặt đất vì một cái va đập này mà trực tiếp bị nứt ra
thành vô số kẽ hở.
Mà dưới cái hố sâu to kia, một thể chân băng chia năm xẻ bảy vỡ tan tành,
không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Chúc Tùng - Chết!
Nghĩ xa xăm về trận chiến đầu tiên khi đến Chân giới Băng, đối mặt với Cận
Sùng, Khương chưởng môn dùng hết khả năng của mình, cuối cùng bị đối
phương giết ngược lại.
Mà hiện tại mới qua chưa được một tháng, đối mặt với Chúc Tùng cùng là Đế
cảnh tứ trọng trung kỳ, hắn chỉ dùng một chiêu!
So với lúc đó, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Kiếm pháp thập nhị trọng, huyền văn băng cửu trọng, cùng với huyền phách đã
thăng từ Đế cảnh nhất trọng sơ kỳ lên Đế cảnh nhị trọng hậu kỳ.
Việc này đã làm cho lực chiến đấu của hắn trở nên không kém gì Đế cảnh tứ
trọng hậu kỳ.
Mà Chúc Tùng lại không hề có chút phòng bị nào.
Khi Khương Thành đột nhiên giết đến trước mặt, hắn thậm chí còn không kịp
lôi ra chân khí.
Loại người này cho dù sống thì trong mắt Thành ca cũng chỉ là một cỗ thi thể.
Khi thi thể của Chúc Tùng rơi xuống, rất nhiều người thậm chí còn chưa rõ đã
phát sinh chuyện gì.
Bọn hắn còn cho rằng là Khương Thành bị Chúc Tùng giết.
Đợi đến lúc nhìn rõ mục tiêu, tất cả mọi người đều bị rơi vào trong trạng thái
kinh ngạc tột độ.
Sao có thể như này được?
Chúc Tùng chết rồi?
Thế nhưng thực lực của hắn là Đế cảnh tứ trọng trung kỳ đấy!
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Hắn bị Khương Thành giết rồi?
Tất cả mọi người đều bị sững lại…
Thế nhưng Khương Thành không hề hoang mang.
Trong chiến đấu, hắn đều luôn là toàn lực chiến đến cùng.
Sau khi một kích giết chết Chúc Tùng, hắn loé nhanh một cái đến trước mặt
Cam Kình, lại là một chiêu!
Ầm!
Cam Kình vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ thì bị đánh cho một đòn huỷ
diệt!
Băng thể của hắn bị nổ tung ngay giữa không trung.
Hoá thành vô số mảnh vụn, bay bắn khắp nơi.
Lại một vị cao thủ tứ trọng trung kỳ bị giết ngay tại chỗ chỉ trong tích tắc.
Ngụy Sưởng và Địch Ung ở chỗ không xa phát ra tiếng gầm thét giận dữ.
“Giết!”
“Giết hắn đi!”
Bọn hắn phẫn nộ không phải vì Cam Kình mà phẫn nộ bởi vì bị đùa giỡn.
Những người khác cuối cùng phản ứng lại.
Lũ lượt rút ra chân khí, nhất thời làm cho rung trời đất chuyển.
Vô số quy tắc băng hóa thành từng dải ngân hà vắt ngang ở phía trên, còn phía
dưới là núi băng và mặt đất vẫn đang phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Bông tuyết vỡ vụn lóng lánh khắp bầu trời, còn sau khi giết Cam Kình, thân ảnh
của Khương Thành liền biến mất ngay tại chỗ.
Hắn trực tiếp mở ra thuật ẩn thân.
Nhất thời, tất cả mọi người mất đi mục tiêu.
Vô số công kích đánh vào trong không khí, dấy lên dao động huỷ thiên diệt địa.
Còn ở trong chỗ tối, Khương Thành trực tiếp nhấn một lần vào thuật truyền
tống ở trên hệ thống.
Vị trí truyền tống là phía trên đầu của Viên Hề.
Điểm bất đồng lớn nhất giữa hệ thống truyền tống và không gian chuyển đổi
chính là dao động quy tắc không gian.
Khi Khương Thành xuất hiện phía trên Viên Hề, hắn hoàn toàn không phát giác
ra.
Đến khi hắn phát giác ra thì Toái Linh Kiếm đã đâm thủng đỉnh đầu của hắn!
Rắc rắc!
Âm thanh rạn nứt truyền ra một cách trong trẻo thanh thuý.
Ngay sau đó, đầu lâu băng thể của hắn trực tiếp vỡ thành vô số hoa băng.
Cao thủ tứ trọng trung kỳ thứ ba ngã xuống!
Mà lúc này, rất nhiều người thậm chí vừa mới chấp nhận được sự thật là đã khai
chiến rồi.