Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mỗi lần tỉnh lại, đều nhìn thấy đám tiểu tử các ngươi đánh tới đánh lui.”

Hắn giơ Thanh Trúc trượng trong tay lên, chỉ chỉ Tiên Diêu Thiên tôn và

Trường Dương Thiên tôn.

“Lần đầu tiên, là hai người các ngươi bao vay tấn công ta.”

Hắn lại chỉ Si Thước Thiên tôn.

Đám cao thủ của Chân giới Dương có mặt tại hiện trường lập tức nhớ lại.

Đó có lẽ là 90 tỷ năm trước, một trận đại chiến tam vương trong nội bộ Chân

giới Dương.

Lúc đó ba vị Thiên tôn tự xưng vương, thảo phạt lẫn nhau, phải gọi là đánh

nhau kịch liệt.

Luôn luôn có chuyện lôi kéo liên kết thành đồng minh, liên thủ chèn ép người

còn lại.

Hóa ra lúc đó, ở nơi tối tăm lại có thể có sự tồn tại đáng sợ như thế đang nhìn

trộm ư?

Sau lưng Tiên Diêu Thiên tôn và Trường Dương Thiên tôn đều xuất hiện mồ hôi

lạnh rồi.

“Lão đầu ta chê ồn ào liền đổi một nơi khác.”

Hà Trúc Chí tôn lắc đầu.

“Kết quả lần thứ hai, đã nhìn thấy ba người các ngươi tranh đấu với bọn họ, còn

đem theo một đám đồ tử đồ tôn, đúng là rất náo nhiệt.”

Hắn lại lần lượt nhấc Thanh Trúc trượng lên, chỉ vào Diệt Dương Thiên tôn và

Mặc âm Thiên tôn.

Mọi người đã hiểu, những chuyện hắn nói có lẽ mỗi lần là một cảnh tượng đại

chiến Chân giới nào đó.

Chân giới Dương và Chân giới âm xem nhau như kẻ địch không đội trời chung,

hai bên trong trăm tỷ năm đã từng bùng nổ không dưới mười lần đại chiến Chân

giới.

Không ngờ, hắn vậy mà vẫn tồn tại lại ở trong góc tối của chiến trường đó.

“Lão tử thích yên tĩnh, chỉ có thể lại đổi một nơi khác.”

“Không dễ dàng gì mới tìm thấy Địa giới hẻo lánh, kết quả có một hôm đỉnh

đầu của cự sơn đều bị các ngươi ném đi!”

Hắn chỉ vào Diệt Dương Thiên tôn và đám người Xích âm cung.

“Vừa nhìn lại là người quen, chỉ có điều lần trước liên thủ, lần này đổi thành nội

đấu rồi…”

“Lần đó các ngươi đuổi theo giết hắn, giết đến máu chảy thành sông, nơi lão tử

ta ở cũng bị máu tanh làm cho ô nhiễm rồi.”

Lần này chuyện hắn nói, có lẽ là lần Xích âm cung tiêu diệt Địa âm cung đó.

Trận đại chiến đó, hệ thống đạo của Địa âm cung trực tiếp bị hủy, sinh linh

thương vong rất nhiều.

Diệt Dương Thiên tôn tóc gáy dựng ngược, nếu như lúc đó biết bên Địa âm

cung ẩn giấu Chí tôn, cả đời này hắn e rằng cũng không có dũng khí phát động

tấn công về phía bên đó.

Mà Mặc âm Thiên tôn thì lại vẻ mặt đầy nỗi oán hận trong đáy mắt.

Ngươi đây đường đường là Chí tôn nếu như lúc đó đã có mặt ở hiện trường, sao

lại không ra tay?

Tên cẩu tặc Diệt Dương này đã hủy diệt ngọn núi ẩn thân của ngươi, ngươi nên

trừng trị hắn, tiêu diệt hắn chứ!

Chỉ cần ngươi ra tay một cái, lần đó Địa âm cung bọn ta cũng không đến nỗi bị

diệt phái.

Suy nghĩ của hắn xoay chuyển rất nhanh.

“Tiền bối nếu đã từng ở trong Địa âm cung bọn ta, vậy thì cũng xem như là tổ

sư gia tiền bối của Địa âm cung bọn ta rồi!”

Hắn trực tiếp dùng gậy đánh rắn, mặt như đưa đám khẩn cầu nói: “Xin Tổ sư

gia làm chủ cho những vãn bối bọn ta!”

Đối diện với Chí tôn, những Thiên tôn như bọn họ không tính là gì cả.

Cuối cùng Thiên đạo nhất định sẽ bị Hà Trúc Chí tôn lấy được.

Mà những người khác, rất có thể sẽ bị hắn giết chết.

Đừng thấy lão đầu này hiện giờ ôn tồn hòa nhã, năm đó lúc Nguyên Tiên giới

vẫn còn, danh tiếng hắn lưu truyền ra ngoài cũng không phải là tốt đẹp gì.

Hiện tại nịnh nọt ôm chắc cái chân to này, cho dù là không thể phân chia chén

canh, ít nhất cũng sẽ không bị giết.

“Ha ha ha ha…”

Khuôn mặt già nua đầy những nếp nhăn của Hà Trúc Chí tôn, đã cười thành

bông hoa cúc rồi.

“Không ngờ lão già này lần thứ tư tỉnh lại, lại nhặt được không một đám tôn

tử!”

“Tham kiến lão tổ!”

Mặc âm Thiên tôn nghe thấy hắn không phản ứng, lập tức liếm mặt quỳ xuống

hành lễ.

Mà đám đồ tử đồ tôn dưới trướng hắn cũng quỳ xuống theo hắn.

“Tham kiến tổ sư gia…”

Trong lòng những người khác xem thường ghê tởm điều này.

Mẹ nó, các ngươi đúng là không cần mặt mũi nữa mà.

Hà Trúc Chí tôn này không có chút gốc gác nào với các ngươi, vậy mà lại có thể

quỳ xuống được?

Thế nhưng đối diện với Chí tôn, ngay cả Diệt Dương Thiên tôn cũng không

dám nói gì.

Hắn chỉ có thể cẩn thận dè dặt chắp tay hướng về phía Hà Trúc Chí tôn.

“Tiền bối nếu đã đến đây, Thiên đạo này cũng không có chuyện của bọn ta

nữa.”

“Bọn ta không làm phiền nhã hứng của người nữa, xin cáo biệt từ đây!”

Mấy vị Thiên tôn còn lại, trước kia vẫn còn bộ dạng thợ săn.

Bây giờ tất cả đều trở thành con mồi, chỉ mong sớm chút rời khỏi nơi quỷ dị

này.

“Bọn ta cũng cáo từ!”

“Thiên đạo tiền bối tự mình lấy là được…”

Thế nhưng Hà Trúc Chí tôn lại vắt ngang chiếc Thanh Trúc trượng đó lên, ngăn

chặn tất cả mọi người lại.

“Nếu như các ngươi đã thích đánh như vậy, vậy thì tại sao không tiếp tục nữa?”

“Lão già này lâu rồi không nhìn thấy các ngươi tranh đấu lẫn nhau, có hơi nhớ

nhung rồi.”

“Tiếp tục đánh đi!”

Mặc âm Thiên tôn lúc này nghiễm nhiên tự cho mình là đệ tử của Chí tôn, lập

tức phụ họa thôi động theo.

“Đúng thế, các ngươi còn không mau đánh đi?”

“Ha ha ha, Diệt Dương, bắt đầu từ ngươi là người đầu tiên đi!”

“Ngươi đánh với Tiên Diêu Thiên tôn đi, ta còn nhớ các ngươi mười tỷ năm

trước không phải đã từng đánh một lần sao?”

Tất cả Thiên tôn có mặt đều bất giác cau mày lại.

Hà Trúc Chí tôn này là có ý gì?

Không thả người đi?

Lẽ nào là muốn diệt khẩu?

Nghĩ kỹ lại, hắn quả thật có động cơ để diệt khẩu.

Nếu như trên đời đã có Chí tôn bất ngờ sống sót, vậy thì rất có khả năng không

chỉ có một mình hắn.

Mà nắm giữ Thiên đạo lại không phải là chuyện một sớm một chiều liền có thể

làm xong.

Nếu như thả người của mình đi, tin tức tất cả trạm canh giữ Thiên đạo chí bảo

đều bị đả thông cũng bị lọt ra ngoài.

Đến lúc đó nói không chừng sẽ có những Chí tôn khác đến tranh Thiên đạo với

hắn.

Đây gọi là để bọn họ ẩu đả lẫn nhau, thật ra chính là để bọn họ tàn sát lẫn

nhau…

Không chỉ sẽ chết, trước lúc chết còn bị người khác xem như đấu thú mặc sức

điều khiển.

Nghĩ đến đây, rất nhiều tôn giả và đế cảnh bát trọng nét mặt tràn đầy đau buồn

và phẫn uất.

Thế nhưng đối mặt với Chí tôn, sức mạnh của bọn họ quá yếu ớt.

“Sao nào, các ngươi không muốn để lão phu nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này

sao?”

“Không bằng lòng nể mặt ta sao?”

Đôi mắt già đục ngầu của Hà Trúc Chí tôn từ từ híp lại.

Mấy vị Thiên tôn bị dọa một trận, vội vàng lắc đầu xua tay.

“Không có không có!”

“Bọn ta sao dám…”

Mấy người đó là vừa nhục nhã vừa căm phẫn.

Đường đường là Thiên tôn, đã làm nóc nhà hơn trăm tỷ năm, nhận hết sự tôn

sùng, ai có thể ngờ có một ngày sẽ bị người xem như chó đùa giỡn chứ?

Thời khắc quan trọng, vẫn là đầu óc Diệt Dương Thiên tôn nảy số nhanh.

Hắn đột nhiên truyền âm cho đám người Tiên Diêu Thiên tôn và Phần Tinh

Thiên tôn.

“Các vị, chuyện này có điều kỳ lạ!”

Lời này vừa nói ra, năm vị Thiên tôn khác lập tức trả lời.

“Có gì kỳ lạ?”

“Diệt Dương đạo hữu đã nhìn ra điều gì?”

Lần này bọn họ ở cùng một chiến tuyến, lại gọi nhau là đạo hữu rồi.

“Lão tặc này muốn bọn ta tàn sát lẫn nhau, đúng là tâm địa độc ác mà!”

Diệt Dương Thiên tôn trầm giọng nói: “Nếu như lão tặc này đã muốn diệt khẩu,

tại sao lại phải phiền phức như vậy?”

“Cứ khăng khăng muốn thúc đẩy thành chúng ta tàn sát lẫn nhau?”

“Theo ta thấy, lão tặc này miệng cọp gan thỏ, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì

rồi!”

“Ta nghi ngờ… hắn căn bản không thể giết chết được mấy người chúng ta!”

Hắn vừa nói như vậy, đôi mắt của những người khác cũng sáng lên.

Nghĩ kỹ lại quả thật, Hà Trúc Chí tôn từ lúc vào đây cho đến giờ vẫn chưa giết

một ai cả.

Thậm chí ngay cả sức mạnh cũng chưa lộ ra chút nào.

Rất có thể là phô trương thanh thế…

Nhưng cũng chỉ là rất có thể, cái giá của việc mạo hiểm vẫn là rất lớn, mọi

người vẫn có chút không chắc chắn.

“Ta có 80% chắc chắn kết luận lão tặc thật sự là miệng cọp gan thỏ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK