còn gần gũi với hệ thống tu luyện của Tiên tộc hơn nhiều.
Không ai ngờ rằng Thu Vũ Tuyền lại sử dụng thủ đoạn độc môn của Thiên Tộc.
Điều này quả là quá khó tin.
“Nàng là Thần thai trong lời tiên tri.”
“Thân gánh thiên mệnh, vốn đã cực kỳ đặc biệt.”
Tinh Diệu Hoàng kết thúc sự chất vấn của mọi người.
“Không thể đối xử với nàng như với các tu sĩ dị giới bình thường.”
Hắn đã nói vậy thì mọi người cũng chỉ có thể quy kết đó là thiên mệnh.
“Không hổ là Thần thai!”
“Phải đấy, thử nghĩ cẩn thận mà xem, kẻ phá vỡ lẽ thường được thay bằng Thần
thai cũng dễ hiểu mà.”
“Thu Vũ Tuyền thần kì như vậy, không biết Thần thai kia khác hiện giờ ra sao.”
“Thêm một người cũng không thành vấn đề…”
“Ha ha, Tông Phiêu Vương không tới, bằng không có thể tìm hắn hỏi một câu
rồi.”
Ở bên kia, Quân Vương cũng hỏi vấn đề tương tự, nhưng kẻ được hỏi chính là
người trong cuộc - Thu Vũ Tuyền.
“Ngươi tu luyện ra Linh ý rồi ư?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy ngươi đã làm thế nào, chẳng lẽ một kiếm kia của ngươi còn có cách thức
khác?”
Thu Vũ Tuyền lắc đầu.
“Không phải là một kiếm ấy, chỉ là ta lĩnh ngộ một chút công pháp của Thiên
tộc mới nghe được gần đây, kết hợp với chút lý niệm bên trong chúng và của
chính bản thân mà thành.”
Chỉ là?
Quân Vương há hốc miệng, nhìn mà nghẹn lời.
Hắn hiểu ý của những lời này, nhưng cũng bởi vì hiểu nên mới cảm thấy chuyện
này quá hoang đường.
Theo cách nói của Thu Vũ Tuyền, nàng đã tìm ra một phần nguyên lý móc nối
mà Thiên tộc dùng để gây ảnh hưởng lên lực thiên địa.
Nhưng nàng không có Linh ý.
Vậy nên nàng đã dùng phương pháp khác để đạt được hiệu quả tương tự.
Còn về việc dùng tiên lực, Đạo Tâm, thần hồn, thánh lực, pháp cảnh hay thứ gì
khác thì chỉ mình nàng mới biết.
Dựa theo bên trong công pháp Thiên tộc, thậm chí nàng còn có được một hiểu
biết mới về ý thức.
Bằng không, nàng không tài nào xé tan ý thức Khung Cư bằng một kiếm được.
“Chuyện này, sao có thể làm được?”
“Lực thiên địa ở chỗ này, Linh ý là phương tiện giao tiếp với nó, nhưng không
có nghĩa nó là cầu nối duy nhất.” Thu Vũ Tuyền bình tĩnh giải thích.
Quân Vương hít một hơi lạnh.
Trải qua một tháng làm quen, hắn đã có đủ hiểu biết về thế giới này.
Tu luyện ý thức, trực tiếp thao túng lực thiên địa chính là năng lực chỉ mình
Thiên tộc có được.
Không phải Tiên tộc bên kia không có thiên tài tuyệt thế, cũng không phải vì
không có đại năng đỉnh cấp, người nghiên cứu hệ thống tu luyện của Thiên tộc
càng nhiều không đếm xuể.
Nhưng bao năm qua chưa từng có ai vượt qua rào cản thiên phú của Tộc quần,
làm được chuyện tương tự.
Song hiện tại Thu Vũ Tuyền đã làm được.
Thậm chí nàng còn không được Thiên tộc dốc toàn lực bồi dưỡng, chỉ ngồi bên
cạnh nghe giảng một tháng thôi.
Đây là người ư?
“Năm ấy, Khương Thành được gọi là Thiên Cung Song Kiêu cùng với ngươi.
Đó quả là niềm vinh dự lớn nhất trong đời hắn.”
“Sau này ngươi muốn làm gì nhất định cũng phải báo ta biết trước.”
Đối với thiên phú tu luyện của Thu Vũ Tuyền, Quân Vương đã ngả mũ kính
phục từ lâu.
Vị diện chi tử gì cơ? Khương Thành gì nào? Hoàn toàn bị lu mờ ảm đạm trước
mặt nữ nhân này!
Bây giờ hắn chỉ lo Thu Vũ Tuyền sẽ không cho mình bám đuôi nữa.
Vậy nên hắn chủ động bày tỏ lòng trung thành của mình.
“Ta sẽ dốc toàn lực để phối hợp với ngươi, ngàn vạn lần đừng quên!”
Trong nhận định của Quân Vương, Khương Thành chắc chắn không thể làm
được chuyện mà Thu Vũ Tuyền đã làm.
Hắn đã đoán đúng.
Nhưng cũng đoán sai.
Quả thực Thành ca không dùng đường tắt giống Tuyền muội tử, hắn trực tiếp có
được Linh ý, còn là Linh ý có phẩm chất cao nhất, căn bản không cần rầy rà
như vậy.
Sau hơn một tháng, rốt cuộc hắn cũng dần dần thoát khỏi cơn khủng hoảng vừa
rồi.
Công pháp cao cấp trong Toái Linh phiến mà Tông Phiêu Vương đưa cho hắn,
cuối cùng đã bị màn chắn linh ý màu tím triệt tiêu.
Mặc dù tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa quá trình còn tràn đầy nguy hiểm, có
mấy lần suýt lật xe nhưng thu hoạch cũng không nhỏ.
Ước chừng có khoảng một phần trăm ý chí công pháp bị tử mang đồng hóa, sau
đó lại bồi dưỡng cho Linh ý của Khương Thành lớn mạnh thêm.
Đừng thấy tăng mỗi một phần trăm mà bảo là tăng không nhiều.
Đưa thẳng cảnh giới Linh ý từ Nhân giai thập trọng lên Địa giai tam trọng.
Đến Địa giai còn có thể tăng một lần thêm vài trọng.
Tốc độ thăng cấp này không thể nói là đột ngột tăng vọt, chỉ có thể nói là xưa
nay chưa từng có.
“Thế chẳng phải có thể dùng bảo vật tăng lên hay sao?
Thành ca thấy hơi đắc chí.
Thiên tộc tu luyện ý thức, hoàn toàn không có thiên tài địa bảo gì để thăng cấp,
lại càng không có đan dược tăng tu vi.
Vốn dĩ thật sự phải dựa vào khổ tu để lĩnh hội.
Hiện tại coi như hắn đã tìm thấy lối tắt rồi.
“Chỉ cần luyện đúng cách, kiếm Toái Linh phiến công pháp nhiều hơn chút thì
sẽ thăng lên Thiên giai sớm thôi!”
Bảo Ca khổ tu từ từ lĩnh hội thì hắn không muốn, cho hắn hấp thụ Toái Linh
phiến để thăng cấp thì hắn sẽ cố tiếp nhận.
“Nhưng mà công pháp cao cấp có độ nguy hiểm quá lớn.”
“Vả lại chỉ tiêu hóa một cái thôi cũng tốn mất hơn một tháng, kéo dài quá lâu.”
“Sau này tìm một ít Toái Linh phiến cấp thấp và trung cấp hấp thu trước đã.”
Ca đạp bước ra khỏi phòng, ung dung ngước nhìn trời xanh, đột nhiên như thể
vừa được khai sáng, hờ hững buông một câu mà ai cũng biết.
“Con đường tu luyện, không nên mơ tưởng viển vông, phải đi theo tiến độ đảm
bảo chất lượng!”
Nhàn nhã dậm bước chân, hắn thong thả rời khỏi viện nhỏ đang ở.
Tông Phiêu Vương đã cố gắng cảnh báo đừng nên ra ngoài, nhưng hắn vốn
không thèm để ý.
Hắn đi lòng vòng trong vương phủ to lớn này, cuối cùng hắn men theo tiếng
người, tìm đến một chỗ có tên Phồn Tinh Các.
Vừa nhìn đã thấy hơn năm trăm tên tử đệ của Vương phủ đang ngồi nghiêm
chỉnh trước bàn, lắng nghe một người tuổi trung niên “giảng bài” ở bên trên.
Thật ra thì Phồn Tinh Các của Tông Phiêu Vương phủ cũng giống Đăng Thiên
Các bên Ngọc Hoàn Vương phủ, đều là nơi dạy dỗ đám hậu bối trong tộc.
Chỉ là tên khác nhau thôi.
Khương Thành tùy tiện nghe mấy câu, mặc dù nghe hiểu nhưng hắn không có
hứng lĩnh hội giống Thu Vũ Tuyền.
Ánh mắt của hắn rất nhanh đã bị thu hút bởi đám Toái Linh phiến ở trên bàn.
Tuy rằng là màu xanh, chỉ là công pháp sơ cấp nhưng số lượng lại rất nhiều.
“Đây chẳng phải buồn ngủ gặp chiếu manh à?” Thành ca nở nụ cười khoái trá.
Ngay vừa nãy còn đang mải nghĩ đào đâu ra một đống Toái Linh phiến.
Thế mà mới đảo mắt đã thấy hơn năm trăm mảnh.
Nếu có thể lấy hết đám Toái Linh phiến kia thì bản thân mình sẽ thăng mấy cấp
nhỉ?
Hắn bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Song vừa ngẫm nghĩ thì hắn lại lắc đầu ngay.
“Thôi, có câu quân tử yêu tiền có chừng mực, ta là người có liêm sỉ, không thể
làm mấy việc dấm dúi như ăn trộm được.”
Hắn tự vấn một hồi, xem có thể lấy mấy món bảo vật trong nhẫn trữ vật trao đổi
với đối phương hay không.
Nhưng thử nghĩ lại thì đám Thiên tộc có dùng đến đám bảo vật kia đâu.
“Haiz…”
Hắn thầm thở dài một hơi, cảm thấy lợi dụng Tông Phiêu Vương là đỡ chuyện
nhất.
Đột nhiên, đúng lúc này, có một tiếng cười lạnh truyền ra từ bên trong.
“Các hạ nghe lén lâu như vậy, bây giờ muốn đi là đi?”
Giây tiếp theo, một vị giáo viên khác vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng
đứng trước mặt hắn.
“Gì vậy?”
“Có kẻ nghe lén?”
“Kẻ nào to gan như vậy?”
Hơn năm trăm đệ tử của vương phủ cùng sôi sục cả lên.