thân và Thu Vũ Tuyền cách nhau quá xa sẽ nghĩ bản thân không đủ chu đáo,
liền vội vội vàng vàng đuổi theo sau.
Nàng ta theo sát Thu Vũ Tuyền từng bước một, khoảng cách chưa tới một mét,
dính nhau như hình với bóng.
Điều này khiến cho Thu Vũ Tuyền càng thêm bực bội.
Tuy nhiên Khương Thành ở phía đối diện lại mặt mày hớn hở.
“Ta có tâm đấy mà.”
Hắn cố ý xua tay một cách vô tội.
“Cố tình tặng cho ngươi một cánh tay đắc lực và biết nghĩ cho an nguy của
ngươi, đây không phải chuyện tốt sao?”
“Ngươi cũng không cần phải cảm động, đây là chuyện ta nên làm.”
Thu Vũ Tuyền đương nhiên là không cảm động, nàng chỉ muốn đánh người.
“An nguy của ta từ khi nào đến lượt ngươi phải nhọc lòng vậy?”
Khương Thành lắc lắc ngón tay, cười tít mắt đáp lại: “Hai chúng ta là mối quan
hệ gì chứ? Biểu ca chăm sóc biểu muội, đây là điều hiển nhiên mà.”
Hắn còn không quên nhắc nhở Lịch Đường: “Bà nội của ngươi từ trước đến nay
khẩu thị tâm phi, miệng lưỡi đao tâm đậu phụ, nếu nàng ấy muốn ngươi rời khỏi
thì tức là muốn ngươi ở lại.”
“Suy cho cùng thực lực của nàng ấy còn yếu kém, rất cần một cháu gái như
ngươi theo sát bảo vệ, chỉ là nàng ấy da mặt mỏng ngại không dám nhận thôi.”
“Nếu như ngươi biểu hiện tốt, không biết chừng tương lai ta sẽ bảo Huyền Thần
tặng thêm cho ngươi cái gì đó cũng nên.”
Nghe thấy lời này, Lịch Đường ban đầu còn ôm hận trong lòng ngay lập tức liền
có động lực trở lại.
Đúng vậy!
Bản thân lúc trước muốn gặp lại Huyền thần cũng không có cơ hội.
Bây giờ có cái rễ Khương Thành, biết đâu tương lai còn có thể có được nhiều
thứ hơn.
Đây đúng là cơ duyên mà!
Mắt của nàng ngay lập tức sáng rực lên, toàn thân tràn đầy năng lượng.
“Gia gia yên tâm, ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ không để ngươi và bà nội phải thất
vọng!”
Nói xong, nàng ta tiến lên một bước, càng áp sát Thu Vũ Tuyền hơn.
“Ngươi!”
Thu Vũ Tuyền suýt chút nữa đã nổ tung vì tức giận.
“Đừng có hòng hại ta!”
Nói xong lời này, nàng liền một mình biến mất ngay tại chỗ.
Đây cũng xem như là lần đầu nàng chọn cách bỏ trốn.
Ở một khía cạnh nào đó, Khương Thành cũng xem như đã mở ra một con
đường mới.
Thu Vũ Tuyền trốn thoát, Thành ca không hề lo lắng mà nhìn A Linh gật đầu.
A Linh búng tay, trả lại toàn bộ huyền văn lúc trước chưa thu hồi cho Lịch
Đường và Ôn Trì.
Thực lực của hai người bọn họ ngay lập tức hồi phục trở lại.
Thành ca chỉ về hướng mà Thu Vũ Tuyền biến mất.
“Còn không mau đuổi theo bà nội, kẻo nàng ấy gặp nguy hiểm!”
Huyền thần phối hợp ăn ý với Khương hiền giả như vậy, Lịch Đường càng nhận
định nếu nghe lời của hắn sẽ rất có lợi.
“Được rồi!”
Nàng lập tức xoay người và biến mất ngay tại chỗ.
Sau vài giây ngắn ngủi, Thu Vũ Tuyền vừa mới thoát khỏi thần điện lại lần nữa
bị nàng ta bám sát.
Tuyền muội đành phải gia tăng tốc độ.
Tuy nhiên cho dù nàng thay đổi hướng đi hay là xé toạc không gian đều không
thể thoát khỏi Lịch Đường.
Hết cách, dù gì thì Lịch Đường cũng là Huyền Thánh cửu trọng chân chính.
Nói về lực sát thương, Vô Đạo kiếm của Thu Vũ Tuyền có thể hơn nàng ta.
Nhưng nếu nói về những phương diện khác như cảnh giới tu vi, Huyền Linh
đạo tâm và cảm ngộ quy tắc thì thật sự vẫn chưa bằng nàng ta.
Hơn nữa, Thu Vũ Tuyền chỉ tu luyện huyền văn kiếm, cũng không phải là loại
quy tắc tốc độ chạy nhanh, cho dù sau này có đạt đến cấp Huyền Thánh cửu
trọng giống như vậy, e là cũng không thể thoát khỏi sự bảo hộ của Lịch Đường.
Bay được một tiếng đồng hồ, khoảng cách của hai người họ trước sau vẫn giữ ở
phạm vi ba thước.
Điều này làm cho Thu Vũ Tuyền cảm thấy có chút mất kiên nhẫn.
Nàng chỉ có thể dẹp bỏ ý nghĩ không thực tế này, nâng cao tính kiên nhẫn trước
nay chưa từng có, tận tình khuyên bảo Lịch Đường từ bỏ.
“Ngươi đi theo ta làm gì vậy?”
“Khương Thành chỉ đang dọa ngươi để tiện thể gây thêm rắc rối cho ta mà thôi,
ngươi hà tất phải phối hợp với cái tên đó chứ?”
Có được sự nhắc nhở của Khương Thành, Lịch Đường nghĩ rằng nàng đang
khẩu thị tâm phi.
“Bà nội, ngươi đang đùa đấy à, ta muốn bảo vệ ngươi.”
Thu Vũ Tuyền hoàn toàn sụp đổ.
“Ta không cần sự bảo vệ của ngươi, ngươi không hiểu sao? Đừng có gọi bà nội
nữa!”
Lịch Đường khẽ cười đáp: “Ta hiểu ý của ngươi rồi.”
Không muốn tức là muốn, ta thật sự hiểu mà.
Nàng ta hiện tại đã xem hầu hạ Thu Vũ Tuyền là một công việc rất quan trọng.
Chỉ cần hoàn thành tốt, tương lai còn có thể được Huyền thần khơi sáng, vì vậy
gọi cũng rất thuận miệng.
“Ngươi!”
Thu Vũ Tuyền nghiến răng, tay rút kiếm ra.
“Không tin phải không, vậy hai người chúng ta đấu một trận, xem rốt cuộc ai
bảo vệ ai!”
Tay của Lịch Đường cũng theo bản năng mà đỡ lấy chuôi kiếm.
Nhưng ngay lập tức liền buông ra.
Không phải nàng ta sợ đánh không lại, mà là sợ rằng nếu làm bị thương Thu Vũ
Tuyền, Khương Thành sẽ trách tội.
Thế là nàng dứt khoát lấy lùi mà tiến: “Ta không thể nào ra tay với bà nội, nếu
ngươi muốn giết ta vậy thì cứ ra tay đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt bi thảm thê lương, đang nhắm mắt chờ chết của nàng, Thu Vũ
Tuyền không biết phải làm thế nào.
Nàng trước giờ đều không thèm ra tay với kẻ nào không chịu đánh trả.
Trừ phi có thù với nàng.
Giữa Lịch Đường và nàng đương nhiên là không có thù hận, người ta còn mang
theo danh nghĩa đi theo bảo vệ nàng lại còn rất có thiện ý nữa.
Vì vậy nàng chỉ có thể lần nữa chạy trốn, còn Lịch Đường thì cười tủm tỉm và
tiếp tục đuổi theo.
Khi trò chơi rượt đuổi này tiếp tục xoay quanh Tiểu Huyền giới, thì A Linh
cũng đã quay trở lại đỉnh của Luyện Văn tháp.
Nhưng Khương Thành thì lại tiếp tục ra lệnh.
“Triệu tập tất cả tộc nhân có thể chiến đấu chuẩn bị giết khỏiTiểu Huyền giới!”
Lần này không còn ai phản đối nữa.
Bên dưới năm vị đại điện chủ, tất cả các điện chủ, phân điện chủ và chấp sự đều
hưởng ứng rầm rộ.
Ôn Trì theo sát Khương Thành từng bước một, cho đến khi các thần điện cấp
cao đều bị phái đi, hắn mới chủ động xin chỉ thị.
“Gia gia, vậy ta nên làm gì đây?”
Lịch Đường đã có được cơ hội lấy lòng người phát ngôn của Huyền thần, đương
nhiên hắn cũng muốn nắm lấy cơ hội.
Khương Thành nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi hãy đến các nơi ở Huyền giới kêu
gọi để khích lệ ý chí chiến đấu của mọi người.”
Đội cổ động viên cũng cần có động lực.
Ôn Trì hơi ngơ ngác: “Ngươi không cần ta theo sát hầu hạ, một bước cũng
không rời sao?”
Thành ca trong nội tâm muốn nói thôi ta cảm ơn ngươi.
Hắn đương nhiên không muốn phải giống với Thu Vũ Tuyền, bị quấn lấy không
rời.
Cái tên kẹo mạch nha Ngộ Sơn lúc trước đã làm hắn đủ mệt rồi.
“Không cần, ngươi làm tốt những chuyện khác cũng là một cách để thể hiện, ta
sẽ ghi nhận.”
Có được lời này của hắn, Ôn Trì đã cảm thấy yên tâm hơn, liền nhanh chóng
nhận lệnh và rời khỏi.
Nửa tháng sau, tộc nhân của bốn bộn tộc Hắc Bạch Kim Ngân của Tiểu Huyền
giới cuối cùng cũng tập trung lại.
Phía trước của Khương Thành là bầu trời mây đen mênh mông.
Đó là một đại quân đáng sợ trước đây chưa từng có, số lượng đã vượt hơn một
trăm triệu người.
Cũng tức là không cần hậu cần, tu luyện giới với thực lực đơn thể cực kì mạnh.
Nếu đổi lại là trần giới, đại quân với quy mô lớn như vậy cũng không thể nào
kêu gọi được chứ đừng nói gì đến chuyện toàn bộ đều tập hợp lại một chỗ.
Khương Thành bay đến phía trước đại quân kia giống như một hạt cát nhỏ bé.
Đa số mọi người đều không nhìn thấy hắn, chỉ có thể thông qua thần niệm mà
cảm nhận sự tồn tại của hắn.
“Đại Huyền giới ở bên ngoài mới là ngôi nhà vốn dĩ nên thuộc về chúng ta.”
“Sẽ có một ngày, tất cả mọi người đều sẽ không dám gọi chúng ta là Khí tộc
nữa.”
“Xuất phát!”
Những lời động viên trước khi chiến đấu tuy ngắn gọn, nhưng đã khiến cả hội
trường náo động như núi gào biển hét, thiên địa của Tiểu Huyền giới cũng vì
vậy mà thay đổi.
Ầm!
Âm thanh hưởng ứng giống như tiếng sấm liên miên, những đám mây trên trời
cũng vì vậy mà tản ra.
Sông núi xung quanh giống như những tấm gương đột nhiên vỡ vụn, sau khi
uốn éo và chớp nhoáng thì biến mất trong không gian vô hình.
Những gì hiện ra trước mặt mọi người đã là một khung cảnh rộng lớn khác.
Không cần phải đi qua thông đạo nào, cũng không cần phải đi ra ngoài theo
từng đợt thông qua truyền tống trận.
Bởi vì A Linh đã mượn sức mạnh của căn nguyên Huyền giới, sau khi xé bỏ
hàng rào che chắn của Tiểu Huyền giới, họ đã trực tiếp đến được Đại Huyền
giới.