Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng thể thực lực của Thiên Cung mạnh hơn mấy bậc so với Tà tiên.

Nếu không chúng cũng không động cái là trốn vào Đạo Tuyệt Chi Địa.

Nhưng bình thường mục đích lớn nhất của đám Tà tiên chính là đột phá tầng

phòng tuyến kia của Thiên Cung, cho nên phần lớn đều là chúng chủ động xâm

lấn bên Thiên Cung.

Lần này thấy năm người Khương Thành đột nhiên xuất hiện, bọn họ cảm nhận

được sự khiêu khích.

“Dám khinh thường chúng ta à?”

“Được đấy.”

“Giết chết bọn chúng.”

“Không không, phế bỏ tu vi, giữ lại cho chúng cái mạng còn chơi chứ.”

“Khà khà, đúng đúng, lâu rồi bổn tọa chưa dùng huyết luyện rồi…”

“Bọn chúng là của ta, đừng hòng tranh với ta.”

Vì vậy, chỉ một lát sau, trên không trung bao la trước mặt Đệ Nhất Soái Đội

chợt xuất hiện mười mấy tên Tà tiên.

Đám người này cứ như mọc ra từ dưới đất vậy.

Vừa xất hiện đã mang theo mùi sát khí và huyết khí nồng nặc, khác biệt hoàn

toàn so với phong cách của phần lớn tiên nhân bên Nguyên Tiên giới.

Đám người Lại Bình, Biện Tu sợ đến mức kêu lên thành tiếng.

“Không ổn rồi.”

“Tà tiên tới.”

“Thế là hết!”

Bốn người luống cuống tay chân rút binh khí ra. Nhưng dưới uy áp âm trầm của

đám Tà tiên này, đến cả tiên lực họ cũng không thể sử dụng thuận lợi được.

“Ha ha ha ha…”

Thấy dáng vẻ chật vật của họ, hơn ba mươi tên Tà tiên ở khắp bốn phía cười ầm

lên.

“Thiên Cung đúng là càng ngày càng kém cỏi, lại phái đội ngũ thế này đến.”

“Chắc không phải đến mua vui cho chúng ta đấy chứ?”

“Ngươi xem vẻ sợ hãi tuyệt vọng của chúng kìa, chậc chậc, thật là đáng nghiền

ngẫm.”

“Khà khà đừng sợ đừng sợ, bước vào luyện hồn ma bàn của bổn tọa là các

ngươi sẽ được yên bình thôi…”

Đám người Lại Bình tuyệt vọng muốn chết.

Lướt qua đã thấy cảnh giới của ba mươi tên Tà tiên này họ chẳng thể nhìn thấu

một ai.

Trong đó có mấy người khí thế không hề thấp hơn so với Khương đội trưởng.”

Rất có thể đều là đế cảnh bát trọng, thậm chí còn cao hơn.

Bình thường nếu một tiểu đội cẩn thận hơn chút thì sẽ không gặp phải nhiều Tà

tiên như vậy cùng một lúc.

Mà một mình gặp phải nhiều Tà tiên thế này coi như toi đời rồi.

Cho dù là Bá Vân đội qua đây thì chắc chắn cũng sẽ tử thương hơn một nửa,

thậm chí toàn quân bị diệt.

Vì đám Tà tiên thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu

thường cũng mạnh hơn hẳn những tiên nhân cùng cấp.

“Phải làm sao đây, làm sao bây giờ?”

Đám người Lại Bình chỉ có thể trông cậy vào cái đùi to duy nhất của bên mình

là Khương Thành.

Mặc dù đối mặt với đội hình mạnh mẽ kia, cái đùi to này có vẻ không đủ tư

cách.

Khương Thành thì lại vui sắp nở hoa luôn rồi.

Trước khi khai chiến, hắn còn không quên hỏi thăm.

“Đúng rồi, quên không hỏi các ngươi, những tên Tà tiên này tính điểm thiên đạo

thế nào nhỉ?”

Đám người Lại Bình Biện Tu vẻ mặt như khóc tang, không nói lên lời.

Đại ca à, giờ là lúc thảo luận cái này hả trời?

Ngươi nghĩ cũng thoáng quá rồi đó?

Chẳng lẽ không nhận ra chúng ta sắp bị giết sao?

“Ha ha ha ha…”

Đám Tà tiên đối diện chẳng những không giận mà còn bị chọc cho cười ngặt

nghẽo, cười không dừng lại được.

“Cười chết ta rồi, tên này là thứ cực phẩm gì vậy?”

“Hắn còn định giết chúng ta đổi điểm thiên đạo cơ đấy.”

“Hắn không có mắt hả trời?”

“Tên quái dị này giao cho bổn tọa đi, ta phải cho hắn biết thế nào là sợ hãi.”

“Tiểu tử, để ta nói cho ngươi nghe đây này, bổn tọa đế cảnh cửu trọng, trị giá

5000 điểm thiên đạo.”

Những tên Tà tiên này còn biết giá thị trường hơn cả Khương chưởng môn.

“Còn bọn hắn, đế cảnh bát trọng 1000 điểm, thất trọng 300 điểm, lục trọng 100

điểm.”

“Đám chúng ta tính tổng ra cũng phải trị giá mấy chục ngàn điểm thiên đạo

đấy.”

“Điểm thiên đạo đang sáng lóa trước mắt ngươi này, ngươi có giỏi thì đến lây

đi.”

“Ha ha ha ha…”

Nghe nói đế cảnh cửu trọng trị giá 5000 điểm, Khương chưởng môn suýt thì

ngửa cổ hát vang.

Hiện tại mình chỉ có vỏn vẹn 98 điểm thiên đạo.

Thậm chí còn không nhiều bằng Lại Bình, đúng là mất mặt.

Mà chỉ cần giết chết đám người trước mặt là có thể lập tức kiếm được gấp mấy

trăm lần.

“Đa tạ các ngươi đã phổ cập khoa học nhé.”

Cảm ơn các bạn Tà tiên tốt bụng xong, hắn lập tức xuất ra Băng Trừng đạo

kiếm.

Thấy vẻ ý chí chiến đấu sục sôi của hắn, đám Tà tiên đối diện lại bật ra tràng

cười vang.

“Ha ha ha hắn đúng là kẻ ngu không biết sợ.”

“Lại còn động lòng thật mới sợ chứ.”

“Đời này bổn tọa từng gặp rất nhiều kẻ vô tri ngu xuẩn, nhưng ngu còn bạo đến

mức này thì lần đầu tiên thấy đó.”

“Đây cũng là một nhân tài.”

Một tôn giả đứng đầu cầm loan câu trong tay, vẻ mặt cười khẩy giễu cợt.

“Tiểu tử, đừng nói chúng ta bắt nạt ngươi đấy. Cho ngươi một cơ hội, chọn một

đối thủ trong 18 người bọn ta đi.”

“Chỉ cần ngươi có thể qua được một cửa, bọn ta sẽ cho ngươi chết nhanh một

chút.”

“Trước khi chết không phải chịu nhiều hành hạ.”

“Nếu ngươi có thể giết chết ba người, bọn ta sẽ thả cho các ngươi rời khỏi đây.”

Tổng cộng họ có 33 tên Tà tiên, 15 người còn lại là dưới đế cảnh bát trọng.

Tên tôn giả này chỉ muốn đùa giỡn với Khương Thành, đương nhiên sẽ không

để mấy con gà quèn ra trận.

“Khà khà khà, mau chọn đi nào.”

Mười tám tên Tà tiên trên đế cảnh bát trọng đứng thành một hàng như chờ tàu

hỏa, chờ Khương Thành lựa chọn.

“Tiểu tử, mau chọn bổn tọa đi.”

Có vài Tà tiên còn cố tình nháy mắt ra hiệu.

“Mau chọn ta, ta là người yếu nhất trong số họ, hi vọng qua cửa của ngươi là rất

lớn.”

“Đừng nghe hắn nói điêu, ta mới là người yếu nhất.”

“Tháng trước ta mới lên được đế cảnh bát trọng, căn cơ còn chưa vững, chắc

chắn là kém rồi, ngươi chọn ta nhất định sẽ thắng.”

Thấy chúng như vậy, Khương Thành cũng cạn lời.

Cả đời ta chưa từng bị coi thường thế này bao giờ.

“Không cần phiền toái vậy chứ?”

Các ngươi lên hết có phải là xong không?

Từng người lên thì phí thời gian quá.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra miệng, đã bị các đội viên Lại Bình, Biện Tu nhà

mình chặn lại.

“Đội trưởng, ngươi thử xem.”

Bốn người sợ hắn “làm ẩu”, trực tiếp khóc thành tiếng luôn.

“Hu hu đây là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta…”

“Nếu ngươi có thể tạo nên kỳ tích thắng ba trận, chúng ta sẽ được phóng thích

rồi.”

“Đội trưởng, xin ngươi đó.”

Cả bốn đồng loạt quỳ xuống, cầu xin Khương đội trưởng đi theo trình tự sắp

xếp của đối phương.

Mà đám Tà tiên đối diện lại cười vang.

“Đúng đúng, chỉ cần ngươi thắng được ba trận thì sẽ có đường sống.”

“Hi vọng lớn đến mức nào chứ.”

“Cơ hội tốt như vậy, nếu không thử một lần thì chết cũng hối tiếc lắm.”

Chúng tất nhiên không định buông tha cho đám người Khương Thành.

Nhưng hiếm khi thấy được trò vui nên cũng giống như con mèo phải đùa giỡn

với con chuột một phen trước khi ăn sống vậy.

Trong mắt bọn chúng, Khương Thành không thể thắng nổi một trận.

Tà tiên đều từng trải qua vô số lần giết người đoạt bảo và lừa gạt lẫn nhau, sức

chiến đầu của chúng thường rất mạnh.

Dù Khương Thành có chọn tên đế cảnh bát trọng yếu nhất thì chắc chắn cũng

không qua cửa được.

“Haiz.”

Khương Thành thở dài nói.

“Mà thôi, thịnh tình không thể chối từ, xem ra ta chỉ đành miễn cưởng thử một

lần vậy.”

Đám Tà tiên đối diện cũng không thèm để ý ngữ điệu quái dị của hắn.

“Mau chọn đi nào.”

“Sự kiên nhẫn của chúng ta cũng chỉ có hạn thôi đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK