A Linh cũng cười lên.
Trong nụ cười ấy lại nhiều thêm mấy phần thân thuộc.
Một con người có linh trí khác người thường như nàng vốn có rất nhiều câu hỏi
muốn hỏi.
Ví dụ như tại sao ngươi lại vì ta mà làm đến bước này?
Vừa rồi Khương Thành tạm thời tặng tất cả huyền văn của mình cho nàng.
Ba ngàn huyền văn đó đã hoàn toàn có phôi thai của căn nguyên rồi.
A Linh giống như có được sự gia trì căn nguyên hoàn toàn mới, lúc này mới hồi
phục lại nhanh vậy.
Nhưng việc này cũng là một sự mạo hiểm lớn.
Ba ngàn sợ đạo tâm làm vật dẫn vì không thể cùng tồn tại với A Linh nên ngay
thời khắc đầu tien vào trong viên đá đã biến mất hoàn toàn.
Huyền văn cũng vì thế mà mất đi sự liên kết.
A Linh vốn còn muốn nói, ngươi không lo lắng ta sẽ lấy luôn huyền văn của
ngươi mà không trả lại sao?”
Như vậy thì ngươi sẽ mãi mãi mất đi chúng.
Chuyện như vậy nếu đổi thành bất cứ một ai khác, dù có thể làm được thì cũng
sẽ sợ mà không làm.
Nhưng bây giờ nhìn nụ cười an lòng của Khương Thành, nàng phát hiện ra bản
thân mình không cần phải hỏi bất kì việc gì cả.
Lơ lửng trước mặt Thành ca, nàng cười rạng rỡ như một đóa hoa.
“Ta muốn vì ngươi mà chúc phúc thêm lần nữa.”
Thành ca liền xua tay tỏ ý cự tuyệt.
“Đừng đừng đừng, ngươi đừng có miễn cưỡng bản thân nữa, ta sợ lần sau
không cứu được nữa đâu.”
“Yên tâm đi, lần này đơn giản lắm, không cần phải trả giá gì đâu.”
“Thật ư?”
“Đúng vậy, nhưng Khương đại ca ngươi nhất định sẽ rất thích, hi hi…”
Bóng dáng nàng lại lần nữa biến mất.
Ngay sau đó, Khương Thành đã cảm nhận được một sức mạnh ấm áp nâng bản
thân từ từ bay lên.
Cả Luyện Văn tháp lúc này phát ra kim quang.
Ánh sáng vàng kim của tầng 33 tản ra tứ phía, hư ảnh vô số thụy thú xoay
quanh.
Cả bầu trời của Tiểu Huyền giới bị một đám mây cát tường thần bí che phủ.
Vô số cánh hoa từ đám mây ấy bay nhẹ nhẹ xuống.
Đại đạo tiên âm huyền ảo vang vọng bên tai mỗi người, khiến có mọi người có
mặt như ngốc như say.
Bọn họ nhìn toàn tháp hóa thành mà vàng kim, nhìn lưu quang rực rỡ phát ra từ
tháp, trong lòng kích động vô kể.
Khi bóng dáng Khương Thành đáp xuống, liên đài cửu sắc từ từ nhô lên, cả bầu
trời Tiểu Huyền giới lúc sáng lúc tối.
Tất cả những tộc nhân Huyền tộc đều kinh ngạc chạy ra.
Bọn họ nhìn lên trời, dù khoảng cách có xa thần điện vô cùng nhưng cũng biết
đã xảy ra chuyện gì.
“Luyện Văn tháp…”
“Lại có người có thể đột phá lên tầng đỉnh của Luyện Văn tháp à…”
“Khương hiền giả, đó chính là vị Khương hiền giả!”
“Đây là sự công nhận của cả Huyền giới với hắn đấy!”
“Đúng là người được trời chọn mà.”
Từ trên cao nhìn xuống trăm mấy ngàn cao thủ thần điện ở xa, cuối cùng Thành
ca cũng hiểu được lời chúc phúc của A Linh có ý nghĩa gì rồi.
Đây chính là tăng thêm thể diện cho bản thân mà.
Xem ra nha đầu này vẫn rất hiểu bản thân mình.
“Chuyện này đâu có phù hợp với một con người có bản tính thích khiêm
nhường như ta đâu.”
“Không có lần sau, không có lần sau nữa đâu ha.”
Miệng thì nói như vậy, trong lòng hắn lại thầm mong lần sau phải thêm cường
độ vào.
Nếu đổi thành chính bản thân hắn có thể làm được thì hắn sẽ làm ra hiệu quả
đặc biệt dọa người luôn.
Nhưng đó suy cho cùng cùng là bản giả, chỉ cần có người dùng thần niệm cảm
nhận dò xét một chút là có thể phát hiện ra đó là giả ngay.
Còn phát hiện ra đó là bản gốc thì khác rồi.
Đám tường vân và đại đạo tiên âm đó thật sự chất chứa sự ảo diệu vô tận.
Có một vào tộc nhân Huyền tộc thậm chí còn có được gì đó từ trong đó.
Thế là bọn họ nhìn lên Khương hiền giả toàn thân đắm mình trong thần qua như
nhìn một vị thần minh.
Hiệu quả đặc biệt này kéo dài cả một khắc mới dần mất đi.
Cự tháp vàng kiem cũng trở lại dáng vẻ vốn có của mình.
Khi liên đài cửu sắc kia đưa Khương Thành từ từ hạ xuống, đến cả đám người
Bạch La Chân và Kim Bột quen thuộc cũng có chút không dám tiến lên trước.
Thể diện thế này to lớn quá, khiến bọn họ có phần lo lắng ca này có phải đã
thay đổi rồi không.
“Khương hiền giả?”
“Ngươi ổn chứ?”
Khương Thành gật đầu: “Tốt, vô cùng tốt.”
Bầu không khí vốn có phần căng thẳng đột nhiên như được thắp lửa lên.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột lúc này mới vui mừng hớn hở chạy lên
trước.
“Ha ha, chúc mừng Khương hiền giả đã thông qua Luyện Văn tháp.”
“Đây là chuyện trước nay chưa từng thấy.”
“Không hổ là Đại hiền giả, bọn ta biết ngay Luyện Văn tháp chả là gì trước mặt
ngươi cả mà.”
“Ta đã sớm nói rồi, nếu như trên thế giới này chỉ có một người có thể vượt qua
tầng 33 thì người đó chỉ có thể là Khương hiền giả thôi. Bây giờ sự thật quả
nhiên đã chứng minh ta không nhìn sai…”
“Ngươi nói lúc nào vậy, sao ta lại không nhớ chứ?”
“Ta nói trong lòng đó, lẽ nào cũng phải nói cho ngươi biết à?”
Cả tòa thần điện đều đã trở thành biển của những tiếng hoan hô.
Tuy người thông qua Luyện Văn tháp là Khương Thành, không phải bản thân
bọn họ, nhưng chuyện lần này lại làm dấy lên lòng tự tin của tất cả tộc nhân
Huyền tộc.
Có một vị Đại hiền giả có thể thông qua Luyện Văn tháp tọa trấn thế này, mọi
người an tâm hơn rất nhiều.
Càng huống hồ gì còn có cả một Thôi Xán Kim Mang chỉ xếp sau Đại hiền giả
đây nữa.
Tiểu Huyền giới có tương lai rồi!
Trước đó, thật ra cũng có người cảm thấy Khương Thành ở Nguyên Tiên giới
quá lâu, căn bản không thể xem là tộc nhân Huyền tộc như bình thường được.
Người có huyết thống không thuần sao có thể làm Đại hiền giả được?
Trong suy nghĩ riêng, thậm chí có người còn thầm âm mưu tính kế, đoán vị
Khương hiền giả này đã bị Nguyên Tiên giới đồng hóa, là nội gián gây mối họa
gây loạn lạc cho Huyền giới được phái đến.
Chẳng qua là có sự nhất trí hỗ trợ từ năm vị đại điện chủ nên bọn họ mới không
nói được mấy lời khiêu khích rõ ràng này ra thôi.
Còn giờ đây, nhưng điện chủ, phân điện chủ và cả mấy chấp sự, thần sứ vốn
chẳng xem Khương Thành ra gì giờ đây cũng tâm phục khẩu phục luôn rồi.
Đùa à, người có thể đả thông Luyện Văn tháp, còn cao hơn cả bốn vị lão tổ đấy
được không?
Căn nguyên Huyền giới đã đích thân ra mặt đóng dấu rồi, bản thân còn có tư
cashc gì mà không công nhận hắn nữa chứ?
Còn về thân phận Đại hiền giả, trên dưới thần điện đều không có ý kiến gì khác.
Nhìn giá trị thống trị cứ lên như diều gặp gió, lòng Thành ca vui như nở hoa.
Không ngoài dự liệu thì lại có thêm tầm mấy mươi triệu huyền tinh nữa.
Lần vào Luyện Văn tháp này không vô ích rồi, thu hoạch lớn đấy chứ.
Nếu không phải hai thần tử kia đề ra việc thí luyện thì bản thân cũng không biết
còn có chuyện tốt thế này.
Lần này phải cảm ơn họ đàng hoàng mới được.
Thế là Thành ca đến trước mặt Ôn Trì và Lịch Đường.
“Bây giờ nói sao nhỉ?”
Từ lúc những hiệu quả đặc biệt đó xuất hiện, sắc mặt hai vị thần tử đã không có
gì tốt rồi.
Bọn họ cảm nhận được khí tức đặc biệt của Thần Huyền tộc trong đó, trong
lòng vô cùng đố kị.
Bọn ta mới là vị diện chi tử mà!
Dựa vào đâu mà hắn lên đỉnh chứ?
Lúc này đối mặt với sự truy vấn của Khương Thành, hai người vừa tức giận vừa
lúng túng cắn chặt răng, hận không thể mở mồm ra mắng.
Nhưng nhìn ánh mắt vi diệu của những người xung quanh, bọn họ lại không thể
không giữ hình tượng.
“Bọn ta không biết ngươi thông qua Luyện Văn tháp, nhưng dù có thế nào,
ngươi vẫn chưa đến Huyền Thánh bát trọng, thực lực chẳng qua cũng như vậy.”
“Ngươi muốn xuất chiến thù có ngươi được rồi.”
“Hi vọng ngươi đừng mang theo Huyền tộc vào đáy vực sâu.”
Bỏ lại những lời này, hai người tự cho là bản thân đã được rồi hung hăng phất
tay áo, dự định sẽ rời khỏi nơi này.
“Khoan đã.”
Khương Thành sắp bị hai người chọc cho bật cười luôn rồi.
Thua vụ cá cược thì quay lại dạy dỗ ta à?
Rốt cuộc là ta thua hay là các ngươi thua vậy?
“Các ngươi hình như đã quên đi chi tiết nhỏ nào rồi nhỉ?”
“Gọi hai tiếng gia gia nghe trước coi!”