thế nào.
Nhưng việc hắn giả làm Chiến Đế không phải là vì tiêu diệt đám tạp nham ở
trước mặt này, mà là có mục đích khác.
“Các ngươi không phải là kẻ địch của Phi Tiên môn à?”
“Không phải, tất nhiên là không phải rồi!”
Quan Dương và Hoàng Mông trước đó vẫn còn kiêu căng hống hách, giờ đã run
như cầy sấy, lắc đầu như trống bỏi.
Tuy nhiên, ở chỗ này vẫn còn hàng chục ngàn môn đồ của Phi Tiên môn đấy.
“Bọn họ nói dối!”
Trường Linh là người đầu tiên cáo trạng vạch trần bọn chúng.
“Cổ Thánh tiền bối, mới nãy bọn họ còn muốn ép Phi Tiên môn giải tán ngay
tại chỗ nữa kìa!”
Đám người Diệu Du cũng như được tiếp thêm sức mạnh.
“Đúng vậy, lúc nãy bọn họ hống hách lắm cơ.”
“Còn nói muốn những người mới gia nhập như bọn ta phải trả một cái giá đắt!”
“Đúng vậy, thậm chí bọn họ còn uy hiếp Khương chưởng môn, nói rằng muốn
hắn đến Trảm Nghiệp tông nhận tội, kính mong Cổ Thánh tiền bối làm chủ cho
bọn ta!”
“Cái gì? Còn có chuyện này sao?”
Giọng của mười sáu con rối ở trên không trung vẫn không hề có cảm xúc.
Nhưng mỗi một người ở phía dưới đều cảm nhận được sát ý như đang nổi trận
lôi đình.
Hơn ba mươi Đạo Thần cao giai bị dọa cho sợ vỡ mật, suýt nữa thì tè cả ra
quần.
Một lần nữa cảm nhận được lực Hám Thiên, bọn họ giống như những con kiến
nhỏ nhoi bị một ngọn núi khổng lồ đè bẹp.
Bởi vì quá mức sợ hãi, toàn thân bọn họ đều mềm nhũn, thậm chí còn chẳng
dám điều động tiên lực.
Chứ đừng nói gì tới việc đỡ lại.
Hoàng Mông Đạo Thần trước đó vẫn luôn kiêu ngạo lạnh lùng, giờ phút này lại
gào thét chói tai như lợn bị giết.
“Không có, bọn ta không có mà!”
“Tất cả đều chỉ là lời nói từ một phía của bọn họ thôi, bọn họ đang vu khống
bọn ta!”
Sắc mặt của Quan Dương Đạo Thần trắng bệch, như thể bắt được cọng rơm cứu
mạng.
“Đúng vậy, trước giờ bọn ta đều rất ngưỡng mộ Khương chưởng môn, sao lại có
thể uy hiếp lão nhân gia hắn chứ?”
“Bọn ta một lòng kính trọng Phi Tiên môn, lấy đâu ra địch ý?”
“Đấy đều là môn đồ của Phi Tiên môn vu khống bọn ta, kính mong Cổ Thánh
tiền bối minh giám!”
Nhìn thấy bọn họ đổi trắng thay đen như thế, Trường Linh và Diệu Du không
nhịn nổi nữa.
“Ăn nói nhảm nhí!”
“Các ngươi mà tôn kính hả? Đúng là ăn nói hàm hồ!”
“Nếu các ngươi đã không có địch ý, vậy các ngươi nói xem, khí thế hùng hổ
đến Phi Tiên môn của bọn ta để làm gì?”
“Chẳng lẽ không phải là vì muốn khai chiến sao?”
Lời tố cáo của mọi người không hề làm cho nhóm người Quan Dương và
Hoàng Mông hoảng loạn, bọn họ chỉ sợ mỗi Hám Thiên Cổ Thánh ở trên đỉnh
đầu mà thôi.
Chỉ cần Cổ Thánh không nói gì, vậy bọn họ cũng chẳng sợ ai.
“Nếu bọn ta thật sự muốn đến Phi Tiên môn khai chiến, chẳng lẽ chỉ mang theo
một ít người như vậy thôi sao?”
“Rõ ràng là các ngươi muốn giá họa cho bọn ta!”
“Bọn ta có ý tốt đến chúc mừng lại còn bị vu khống như thế, đúng thật là quá
oan uổng mà, xin Cổ Thánh tiền bối hãy làm chủ cho bọn ta…”
Nhóm người Trường Linh suýt nữa bị bọn họ chọc tức muốn nổ tung.
Các ngươi khí thế hùng hổ đến tận nơi khiêu khích, cuối cùng còn quay ngược
lại bảo đây là lỗi của bọn ta à?
Nhưng không đợi bọn họ nói thêm thì mười sáu “kim đồng ngọc nữ” ở phía trên
đã mở miệng nói.
“Các ngươi đến chúc mừng cho Phi Tiên môn?”
Nghe thấy Hám Thiên Cổ Thánh hỏi như vậy, Quan Dương và Hoàng Mông
đều âm thầm thở phào.
May quá, vị cường giả đỉnh cao này không hề biết sự thật và cũng lười tìm hiểu
sâu nữa.
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Hôm nay là ngày Phi Tiên môn chiêu mộ người mới kia mà, đáng chúc mừng
lắm!”
“Là những tông môn ở xung quanh, nếu như bọn ta không đến chúc mừng thì
chẳng phải quá xa lạ rồi hay sao?”
“Vậy quà mừng của các ngươi đâu?”
Hả, cái này?
Đám người Quan Dương và Hoàng Mông vốn càng nói càng hăng đột nhiên lại
nghẹn họng.
Thật là không ngờ, đường đường Cổ Thánh mà lại nhắc đến chi tiết nhỏ như thế
này.
Thành ca không phải là người dễ qua mặt như vậy đâu, hắn ngựa quen đường cũ
bắt đầu lừa đảo kiếm chác.
“Là một Đạo Thần cao giai, mỗi người các ngươi tặng mười đạo khí bát giai,
năm bí bảo cực phẩm và cộng thêm một nghìn bình Đế đan cửu phẩm làm quà
mừng thì còn tạm chấp nhận được.”
Cái gì?
Gương mặt vốn đã hồng hào trở lại của nhóm Quan Dương và Hoàng Mông lại
lần nữa trắng bệch mất hết huyết sắc.
Nhiều như vậy?
Mà còn gọi là tạm chấp nhận?
Sao ngươi không đi cướp luôn cho rồi!
Ngươi là Cổ Thánh, những thứ này đối với ngươi chẳng thấm vào đâu.
Nhưng nó là toàn bộ tài sản của bọn ta đấy có biết không hả?
“Các ngươi đã tặng rồi?”
Nhóm người Trường Linh và Diệu Du lập tức vạch trần.
“Bọn họ không có tặng!”
“Không tặng? Vậy lẽ nào các ngươi đang đùa giỡn bổn tọa?”
Khương Thành lại thúc giục lực Hám Thiên, sẵn tiện còn dùng cả Thái Thượng
Hóa Đạo, rút sạch tất cả hơi thở căn nguyên ở xung quanh của hơn ba mươi
người này.
Dọa cho Quan Dương và Hoàng Mông như bị rơi xuống hầm băng, còn tưởng
rằng đao đã sắp chém đến sau gáy rồi nữa.
“Không không không, chỉ là bọn ta không kịp tặng mà thôi!”
“Bọn ta tặng ngay, tặng ngay đây!”
“Xin Cổ Thánh tiền bối cho bọn ta một chút thời gian.”
Hơn ba mươi Đạo Thần cao giai hoàn toàn không dám mặc cả, điên cuồng móc
hết tất cả binh khí, áo giáp tùy thân vả cả nhẫn trữ vật ra.
Nhưng cái giá mà Thành ca đưa ra quá cao, dù cho bọn họ có cởi luôn cả quần
cũng gom không đủ.
“Cổ Thánh tiền bối, bọn ta đi vội vàng quá nên đã quên mang nhiều quà
mừng…”
Khương Thành điều khiển con rối cắt ngang lời bọn họ.
“Vậy thì phái người quay về lấy, sự kiên nhẫn của ta có hạn.”
“Vâng vâng vâng!”
Quan Dương và Hoàng Mông lập tức phái hai Đạo Thần cao giai tức tốc chạy
về Trảm Nghiệp tông và Ma Diễm tông, điều động tài nguyên ở trong bảo khố
của tông môn đến cứu cánh.
Khoảng một khắc sau, hai Đạo Thần cao giai được phái đi mới gấp gáp chạy trở
về.
Cuối cùng cũng gom đủ “quà mừng” mà Khương Thành yêu cầu.
Là một đồ đệ tốt của Thành ca, Ngộ Sơn hiển nhiên phải thay sư tôn nhận phần
thu hoạch ngoài ý muốn này.
“Đến cũng đến rồi, lại còn mang theo nhiều quà mừng như vậy, bọn ta cũng
không có chuẩn bị vài ly rượu cho các ngươi, thật là ngại quá đi thôi!”
Ngoài miệng hắn nói ngại quá nhưng tay thì lại rất thành thật gom hết tất cả đan
dược và trang bị.
“Thật khách sao quá đi mà, các ngươi đến chúc mừng lại còn tốn kém như thế
nữa.”
“Bọn ta biết nói gì cho phải đây?”
“Sau này không được khách sáo như vậy nữa đấy, có nghe thấy không?”
Nghe thấy những lời chọc tức nhưng lại không thể làm được gì, Quan Dương và
Hoàng Mông rất muốn giết chết hắn.
Nhưng ở trước mặt Hám Thiên Cổ Thánh, bọn họ làm sao dám?
Bây giờ bọn họ cũng nhìn ra rồi, Cổ Thánh vẫn là hướng về phía Phi Tiên môn.
Đề ra quà mừng không thực tế như vậy cũng là vì trừng phạt bọn họ.
Cứ xem như của đi thay người vậy.
“Bọn ta đã chúc mừng xong rồi, không biết có thể đi về được chưa?”
Mấy người bọn họ đã không dám ở lại đây nữa rồi.
Đứng dưới sự che phủ của cường giả đỉnh phong, áp lực của bọn họ lớn lắm đó.
Tuy nhiên, mười sáu con rối lại mở miệng nữa rồi.
“Ban nãy các ngươi có nói rất ngưỡng mộ kính trọng Khương Thành?”
“Đúng vậy!”
“Bọn ta sùng bái Khương chưởng môn nhất.”
Hơn ba mươi Đạo Thần thầm ai oán, không lẽ lại muốn hố nữa hả, muốn bọn ta
cũng tặng cho Khương Thành một phần quà mừng à?
Bảo khố trong tông môn đã cạn kiệt rồi!
“Sùng bái cỡ nào?”
Vì để lấy lòng Cổ Thánh, mọi người không ngần ngại đáp: “Sùng bái đến mức
muốn hành đại lễ!”
“Vậy tại sao bổn tọa lại không thấy hành động hành đại lễ của các ngươi hả? Lẽ
nào hành đại lễ mà các ngươi nói chỉ là lời nói suông để lừa gạt bổn tọa thôi
sao?”
“Không dám không dám…”
Quan Dương và Hoàng Mông vẻ mặt vô cùng khó coi.
Không phải đó chứ?
Phải làm thật luôn hả? Cái tên Hám Thiên Cổ Thánh này cũng ác quá rồi đấy?