mong đến mỏi mắt để được qua đó.
Ngay cả Thành Ca cũng thật tò mò về tình hình sôi động này.
Nhưng mà sau khi đến, hắn lại kinh ngạc một chút, còn những người khác mắt
to trừng mắt nhỏ.
Ba ngàn lối vào quả thật vẫn còn đó.
Nhưng lúc này tất cả những lối vào đều đã đóng rồi.
Căn bản không vào được!
“Chuyện này là thế nào?”
Có người còn cố chen vào bên trong.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể loanh quanh ở cửa động, không cách nào tiến vào
trong đó.
“Tại sao tất cả lối vào đều bị đóng?”
“Không qua được rồi sao?”
“Tại sao có thể như vậy?”
Sự thất vọng bao trùm tất cả mọi người.
Người có kinh nghiệm như Mãng Dã cũng bị náo loạn đến trở tay không kịp.
“Chân giới Lực cũng không vào được?”
“Không phải vậy chứ, ba mươi ngàn năm trước, lúc ta đi vào, tất cả quang đoàn
ở đây đều sáng!”
Phó bản luyện cấp không còn, lão huynh này trông cũng như đưa đám.
“Biết sớm thì không trở lại rồi.”
Khương Thành lại chìm vào suy tư.
Ba mươi ngàn năm trước cửa vào vẫn còn, vậy những lối vào này đóng lại có lẽ
là chuyện gần đây.
Chẳng lẽ lại là Tiên Mẫu làm sao?
Có lẽ lần trước khi bản thân dẫn Chân giới Băng qua, Tiên Mẫu bỗng nhiên
thực hiện hàng loạt phản kích mà dẫn tới kết quả này?
Lòng thù hận của nữ nhân này với mình cũng quá lớn nhỉ?
Mọi người đều thất vọng vì không có cách nào tiến vào chân giới khác.
Sau khi trở lại Man giới, người nào người nấy an ủi lẫn nhau.
“Xem ra, chúng ta chỉ có thể chờ đợi những chân giới khác tới rồi.”
“Đúng vậy, trước đó chúng ta vẫn phải chịu áp lực của những chân giới khác.”
“Thật không cam lòng!”
“Lối vào này đóng lại, hoặc bởi vì những chân giới khác, hoặc bởi vì Thiên
Đạo, không có nguyên nhân nào khác.”
“Vì sao Thiên Đạo phải dập tắt cơ hội của chúng ta!”
Bất kể bọn họ nghĩ như thế nào cũng không giúp được gì.
Mà chỉ mấy ngày sau, Người của Xích âm cung lại đến.
Lần này tới không phải đại quân tấn công, mà chỉ có một hộ pháp Khúc Tâm
tôn giả Đế cảnh cửu trọng.
Nhìn dáng vẻ này, không hề giống như tới để đánh nhau, có điều mọi người vẫn
không dám xem thường.
Xích âm cung phản kích, vốn nằm trong dự liệu.
Mà một Đế cảnh cửu trọng cũng đủ để quét sạch tất cả mọi người ở đây ngoại
trừ Khương Thành.
Thấy mọi người bày trận, Khương chưởng môn cầm kiếm ra trận, Khúc Tâm
tôn giả vội vàng vẫy hai tay.
“Chờ một chút, chờ một chút!”
“Khương đạo hữu chờ một chút, lão phu tới đây không hề có ý xấu!”
“Mà là mời ngươi tới Xích âm cung làm khách!”
“Làm khách?”
Thành Ca sững sốt một chút, các ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao?
Ta giết nhiều người các ngươi như vậy, đều đã kết thâm thù đại hận rồi, còn làm
khách?
Mời ta qua, sau đó là combo giăng bẫy mai phục rồi vây công chứ gì?
Kế hoạch lộ liễu như vậy, có phải là đánh giá quá thấp chỉ số IQ của ca rồi hay
không?
“Đúng vậy, ta biết Khương đạo hữu chắc chắn sẽ không tin tưởng bọn ta.”
Khúc Tâm tôn giả dường như đoán được hắn đang nghĩ gì.
Vì thế mặt đầy thành khẩn nói: “Lần này bọn ta mời Khương đạo hữu, vì để
tặng ngươi một cơ duyên tuyệt vời!”
Sau đó hắn chuyển sang truyền âm: “Bọn ta muốn liên thủ với ngươi tranh đoạt
Thiên Đạo, tuyệt không có ý hại.”
“Đối với Khương đạo hữu mà nói, đây là cơ duyên chỉ có một lần trong đời.”
“Còn đối với bọn ta mà nói, đây cũng là một chuyện tốt có thể chia một phần
của chiếc bánh.”
“Đôi bên cùng có lợi, chúng ta tội gì vì hận thù mà bỏ lỡ đại sự.”
“Về phần giải quyết chuyện giữa chúng ta thì đợi đến sau khi tranh đoạt Thiên
Đạo kết thúc lại tính cũng không muộn!”
Lời hắn nói rất thực tế.
Khương chưởng môn vốn không cho là đúng cũng không thể không tin hắn mấy
phần.
Đúng là khi đứng trước lợi ích càng lớn, cừu địch cũng có thể tạm thời hợp tác,
đây đối với một vài thế lực mà nói là chuyện quen quá hóa thường.
Trước đây Tiên Minh, Thánh Điện thường xuyên tấn công lẫn nhau, nhưng khi
đối mặt với hắn, bọn họ không phải cũng liên thủ sao.
Tranh đoạt Thiên Đạo?
Thành Ca không có hứng thú.
Hắn biết Thiên Đạo chắc chắn sẽ không thừa nhận người có hệ thống “khác
loài” như mình.
Mà hắn cũng biết, Xích âm cung chắc chắn còn có hậu chiêu.
Không thể nào chỉ đơn giản hợp tác như vậy.
Nếu như có mai phục và cạm bẫy phía sau, vậy bản thân không phải lại có thể
thành công chết lần nữa sao?
Chết xong mở hack càn quét toàn trường, toàn bộ tài nguyên của Xích âm cung
tất cả đều là của mình!
Tuyệt biết bao?
Nghĩ tới đây, hắn háo hức gật đầu.
“Ngươi nói có lý.”
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Dễ thuyết phục như vậy sao?
Bản thân Khúc Tâm tôn giả cũng có chút kinh ngạc.
Vì để xua tan sự cảnh giác của Khương Thành, vốn dĩ hắn còn chuẩn bị nhiều
kịch bản hơn, kết quả đều không cần dùng.
Tiểu tử này dễ dàng tin tưởng mình như vậy, không khỏi quá lỗ mãng chứ?
“Được! Khương đạo hữu thật là sảng khoái, mời!”
Thấy Thành Ca muốn xuất phát, tiên ma lục giới không thể ngồi yên.
Thanh Long Đại Đế, Mâu Vũ, Thương Hư Đại Đế lũ lượt tới khuyên.
“Chớ mắc lừa, lão phu bấm tay tính toán, đây tuyệt đối là có âm mưu.”
“Tiểu tử, có thiên đại cơ duyên cái gì chứ? Sao đối phương không tự đi mà lại
tặng cho ngươi?”
Thành Ca ưỡng ngực: “Ca anh tuấn phong độ, đối phương nhìn thuận mắt.”
Thanh Long Đại Đế bỉu môi: “Ngươi giết nhiều người bọn hắn như vậy, bọn
hắn thấy thuận mắt mới là lạ, ngươi xem đối phương là người ngu sao?”
“Đúng vậy Khương Thành, chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi…”
“Người ta thích làm từ thiện, thích chia sẻ cơ duyên với ta không được sao?”
Thành Ca cũng không hy vọng “cơ hội” tốt như vậy bị quấy phá.
“Đừng nghĩ ai cũng xấu như vậy mà, giới tu tiên vẫn còn rất nhiều người tốt
mà!”
Hắn vỗ vai Khúc Tâm tôn giả một cách thân thiết: “Đúng không, lão huynh?”
Khúc Tâm tôn giả còn có thể nói gì?
Bây giờ hắn chỉ có một câu hỏi, làm sao mà tên này có thể sống tới ngày hôm
nay?
“Đúng đúng đúng, bọn ta là người tốt!”
“Không nên nghĩ bọn ta xấu xa như vậy, Xích âm cung bọn ta từ khi lập phái
đến nay hành sự đoan chính!”
Lăn lộn ở Tiên giới mấy chục tỉ năm, người lọc lõi thấy cảnh tượng này cũng
không biết nên chửi từ đâu.
“Khương chưởng môn nghĩ lại đi!”
“Đúng vậy, chuyện này rất kỳ quặc!”
“Ở giới tu tiên không thể nhẹ dạ cả tin bất kỳ ai, kể cả thân hữu của mình!”
Bọn họ đến nay cũng coi như là được Khương Thành che chở.
Nếu Khương Thành bị hại chết, trụ cột của Tiên giới sụp đổ, bọn họ cũng không
còn đùi để ôm nữa.
Vì vậy một đám lọc lõi đứng ra giải thích, truyền thụ những kinh nghiệm quý
báu của giới tu luyện, cũng coi như là một cảnh hiếm thấy rồi.
Chỉ tiếc, bọn họ gặp phải Thành Ca đang cấp bách muốn chết.
“Mọi người yên tâm đi, người anh minh thần vũ như ta, sẽ không bị những âm
mưu quỷ kế hại đâu!”
“Hơn nữa cho dù thật sự có âm mưu gì, vậy hôm nay ta không đi, tương lai
cũng vẫn phải đối mặt.”
Hắn nghiêm mặt, làm vẻ bi hùng giống như vì tất cả mọi người khẳng khái chết
vậy.
“Thay vì kéo dài thì nên giải quyết sớm một chút. Để tạo một môi trường tu
luyện yên lành vì mọi người thì an toàn của bản thân ta tính là gì chứ?”
“Lần này ta nhất định phải đi!”
Thấy mọi người còn muốn nói thêm, hắn dứt khoát nói: “Nếu như ta thật sự
không về được, đó cũng là chết vì Tiên giới! Chết có ý nghĩa!”
“Đến lúc đó mọi người tới Băng giới tị nạn là được, Băng cung sẽ thu nhận các
ngươi.”
Ỷ có hack hồi sinh, Ca này cờ gì cũng muốn phất, hoàn toàn không lo lắng nó
thật sự ứng nghiệm.
Nhất thời, vô số tiên ma đều bị hắn làm cho cảm động đến rơi nước mắt, đây
quả là một con người vĩ đại…