đang ngồi.
Tuy suối nguồn này giờ đây đã chẳng còn bất cứ uy năng gì, nhưng chỉ cần trở
về Nguyên Tiên giới, nối lại liên kết với hai pháp tắc kia, vậy nó sẽ tiếp tục trở
thành đầu nguồn một lần nữa.
Đến lúc đó, hắn sẽ có thể trở thành chúa tể chân chính của suối nguồn thứ nhất.
Tuy Thành ca cũng không biết việc trở thành chúa tể thực sự thì sẽ có ý nghĩa gì
với mình.
Dù cho hắn có dựa vào suối nguồn để quản lý một vùng thế giới cũng không có
cách nào chi phối được Thiên Đạo đâu nhỉ, bởi vì bản thân đã sớm cắt đứt quan
hệ với Thiên Đạo rồi.
Càng huống hồ, muốn làm chức chúa tể này thì bắt buộc phải luôn ngồi ở trên
băng tinh sáu cánh, cái mông cũng không được động đậy xê dịch.
Sau này có muốn ra ngoài làm màu thì chỉ có thể dùng hình chiếu hoặc phân
thân gì đó vân vân, như thế thì quá mất hứng rồi.
Nhưng vẫn là câu nói đó, cái lợi đã tới tay rồi, không cần thì phí quá, vậy nên
cứ cầm trước rồi tính sau.
Nhìn thấy hắn đang hứng chí bừng bừng, Thánh Hoàng mấp máy môi, dường
như muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn im lặng, nhìn ca này tự mình bận tới bận lui.
Rất nhanh, băng tinh sáu cánh mang theo cả vị trí phụ cùng nhau rời khỏi vị trí
gốc, phi nước đại về phía Nguyên Tiên giới.
Khoảnh khắc này, vô số tiên nhân của Nguyên Tiên giới không hề biết sắp sửa
xảy ra chuyện gì.
Có một vài tiên nhân nhìn thấy một ngôi “sao băng” xẹt qua rơi xuống giữa bầu
trời, vốn còn tưởng chẳng có gì đặc biệt.
Tiện tay bấm tay tính thử, thế mà lại phát hiện thiên cơ giống như bị tầng tầng
mây mù che lấp vậy, bọn họ lại không thể tính ra được cái gì cả.
Điều này khiến cho bọn họ cũng thích thú hẳn lên.
Nhất thời, rất nhiều tiên nhân đều đổ xô về địa điểm “đổ bộ xuống” kia.
Và cùng lúc này, Khương Thành và Thánh Hoàng cũng ngồi trên băng tinh sáu
cánh, thuận lợi đổ bộ xuống một vùng đồng bằng rộng lớn ở Nguyên Tiên giới.
Suối nguồn quả thực rất thần kỳ, rõ ràng là rơi xuống từ trên không, nhưng một
xíu xiu chấn động cũng chẳng có.
Chứ đừng nhắc gì tới đất lở núi sạt, khói bụi ngập trời như gió bão.
Đánh giá một xíu về xung quanh, Khương Thành cũng không biết đây là cái
châu nào của Nguyên Tiên giới.
Sau đó, hắn bèn đợi cho băng tinh sáu cánh biến trở về thành suối nguồn, còn
bản thân cũng sẽ nhận được sức mạnh trước nay chưa từng có.
Hơi thở của thiên địa ở bốn phía dần có sự thay đổi.
Tuy vẫn là khí nguyên tiên, nhưng Khương Thành có thể cảm nhận được rất rõ
ràng, một cỗ sức mạnh thần bí đang ngưng tụ về phía vị trí hắn đang đứng.
Không có gì bất ngờ thì chắc hẳn đó là hai pháp tắc kia.
Bọn nó có liên kết với suối nguồn, thuộc vào mối quan hệ bổ trợ lẫn nhau.
Suối nguồn có thể làm một căn cứ để bọn nó thẩm thấu vào một thế giới, còn
bọn nó cũng có thể cung cấp một vài năng lực không thể tưởng tượng nổi cho
suối nguồn.
Nhưng ngay khoảnh khắc lực pháp tắc sắp sửa chạm đến băng tinh sáu cánh thì
bất thình lình lại rụt trở về.
Khương Thành đợi khoảng tầm mười mấy giây cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Băng tinh sáu cánh và sáu cái vị trí phụ ở xung quanh cũng không hề có thay
đổi gì.
“Tình huống gì vậy nè?”
“Khống chế một vùng thế giới, tiếp quản một bộ phận Thiên Đạo đã nói đâu
rồi?”
Dù cho thực ra Thành ca cũng không quá hứng thú với vị trí chúa tể, nhưng cái
lợi rõ ràng có thể nhận được lại không cách nào thực hiện cũng vẫn khiến hắn
có hơi đau lòng.
Đối với hiện tượng này, dường như Thánh Hoàng cũng đã sớm dự liệu được.
“Quả nhiên là như vậy.”
“Làm sao vậy?”
“Ngươi bị hai pháp tắc kia bài xích rồi.”
Nàng đứng ở trên cái vị trí phụ thứ năm, mắt nhìn chằm chằm vào Khương
Thành.
“Lần đó rốt cuộc ngươi đã làm gì với pháp tắc tuần hoàn rồi?”
Lần đó ta chỉ dùng pháp tắc nghịch tuần hoàn đuổi nó ra ngoài, còn sẵn tiện
quét sạch của một lô Cửu bảo tiên châu thôi.
Tất nhiên Thành ca sẽ không nói ra chân tướng rồi.
Nhưng câu nói này của Thánh Hoàng cũng khiến cho hắn hiểu ra.
“Lẽ nào, hai pháp tắc tuần hoàn kia thật sự bắt đầu bài xích ta rồi sao?”
Nghĩ đến bản thân vì thế mà không thể nào trở thành chúa tể chân chính của
suối nguồn, hắn cũng phải âm thầm oán trách hệ thống.
“Lão huynh này, phương án lần trước thật sự thất bại quá đấy.”
“Pháp tắc tuần hoàn người ta chỉ là đến trong cơ thể ta làm khách thôi mà,
ngươi nói ngươi cứ mạnh bạo như thế để làm gì, đánh đuổi người ta ra ngoài,
tổn thương tình cảm biết bao nhiêu.”
“Giờ thì hay rồi, người ta không thèm đến gần ta nữa rồi…”
Cái loại phát ngôn vô sỉ cỡ này, tất nhiên hệ thống sẽ không thèm để ý rồi.
Lần đó nếu không phải dùng pháp tắc nghịch tuần hoàn thì ngươi cũng ngủm củ
tỏi luôn rồi đấy, có biết không hả?
Lúc này, giọng nói điềm tĩnh lại vui tai của Thánh Hoàng, cắt ngang cuộc trao
đổi giữa hắn và hệ thống.
“Muốn cho suối nguồn thứ nhất có hiệu quả, vậy chỉ còn một cách nữa thôi.”
“Cách gì hả?”
Thánh Hoàng khoan thai nói: “Đổi một chúa tể khác có thể khiến cho hai pháp
tắc kia chấp nhận được.”
Thành ca ngu người luôn.
Hắn ngây ngốc nhìn vào thâm ý dưới đáy mắt của Thánh Hoàng, bỗng nhiên
nhảy bật lên từ phía trên băng tinh sáu cánh.
“Con mẹ nó, ta còn nói sao ngươi lại không rời không bỏ như thế, còn ở Khư
giới bầu bạn với ta nữa.”
“Làm cho ta ban nãy còn cảm động muốn chết, suy nghĩ rằng hai chúng ta cũng
không có tình cảm sâu đậm gì, mà ngươi lại có thể vì ta làm được đến bước
này.”
“Ai ngờ nhoi bấy lâu, ngươi chỉ là vì ở gần thì dễ lấy, muốn nhanh chóng thay
thế ta thôi á?”
Cũng may mà Thánh Hoàng cách hắn khá xa, chứ nếu không thì cái gương mặt
tuyệt mỹ của nàng sợ là sẽ bị nước bọt của bắn cho đầy mặt mất.
Đối mặt với lời chỉ trích của Thành ca, nàng không hề phủ nhận, cũng không có
tìm lý do gì biện giải.
Mà là vô cùng thành thực gật đầu.
“Ta vốn chính là chúa tể của suối nguồn thứ nhất, không cần bất cứ thích ứng
nào cũng có thể ổn định được, đồng thời suối nguồn thứ nhất cũng không đến
mức bị vứt bỏ.”
Bốp bốp bốp…
Thành ca vỗ tay bôm bốp.
“Nói nghe bùi tai thật đấy, mọi người đều có kết cuộc tốt đẹp, vậy xin hỏi ta đây
thì có thể nhận được cái gì chứ?”
Khóe miệng của Thánh Hoàng khẽ giương lên, lộ ra một nụ cười hiếm hoi: “Để
bồi thường cho ngươi, sau này ở trong phạm vi thống trị của ta, ngươi không bị
cấm kỵ gì hết.”
“Ta cảm ơn ngươi ghê luôn!”
Thực ra Thành ca không hề bài xích việc giao vị trí chúa tể cho nàng.
Dẫu sao cái vị trí này vốn cũng thuộc về bản thân Thánh Hoàng mà.
Càng huống hồ, lúc trước khi luyện chế “Nhân Quả kiếm”, bản thân hắn cũng
đã nợ nàng một nhân tình.
Nhưng mà, chung quy hắn vẫn cảm thấy không được vui cho lắm.
Người nữ nhân này mục đích quá đi thôi!
Chẳng lẽ không thể bởi vì thật sự có tình cảm với bản thân hắn, vậy nên mới
chờ đợi ở bên vô số năm, không rời không bỏ hay sao?
“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ta hoàn toàn có thể giao lại cho người
của mình.”
Thánh Hoàng không hề sốt ruột, mà nàng còn đưa ra một vấn đề then chốt.
“Hiện giờ suối nguồn đã đổ bộ xuống Nguyên Tiên giới, có thể dự đoán được
uy năng của pháp tắc sẽ còn càng thêm hùng hậu cuồn cuộn hơn cả lúc trước,
càng thêm khó nắm bắt hơn.”
“Ngươi có thể bảo đảm rằng bạn bè của ngươi sẽ ngồi vững được cái vị trí này
không?”
Cái này…
Khương Thành tỉ mỉ suy nghĩ lại, trong số những người quen kia của bản thân,
quả thực chẳng có một ai là trên Cổ Thánh cả.
Lại nghĩ đến tình huống nguy hiểm của bản thân lần trước khi bị pháp tắc tuần
hoàn xung kích, nếu giao cho người của mình, quả thực là đẩy bọn họ đến
đường chết.
Dù cho những cường giả có cấp bậc kia như Lẫm Đế, Tiêu Đế, Tinh Diệu
Hoàng, thì sợ là cũng khó mà ngồi vững được ở vị trí này.
Trong lòng hắn không thể không thừa nhận, Thánh Hoàng là lựa chọn tốt nhất
cho suối nguồn thứ nhất!
Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi.
“Sau này ngươi sẽ chọn trận doanh nào đây?”
Thánh Hoàng biết vấn đề này rất then chốt.
Nhưng nàng không cố ý nói kiểu lời hay ý đẹp giả đến không thể giả hơn như là
“dù cho ta trở thành chúa tể, cũng vẫn là người của ngươi”.
“Nếu ngươi đã từng xuyên không đến Thiên giới và gặp được ta, vậy hẳn là nên
biết, phân chia trận doanh không có tí xíu ý nghĩa gì với ta cả.”
“Thứ ta theo đuổi, chỉ là không ngừng mạnh hơn thôi.”
Khương Thành cười cười.
“Vậy được, vị trí chúa tể thứ nhất trả lại cho ngươi đấy.”
Nói xong, hắn nhảy từ trên băng tinh sáu cánh xuống