Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước Dao Lang Đạo Tôn còn cao quý giống như một vị thần.

Bây giờ nàng ở trước mặt Thích Vương lại chỉ có thể tự cho mình là tiểu bối.

“Tiền bối, sao… ngươi lại đến chỗ này?” Nàng dè dặt hỏi.

Chẳng lẽ Thu Vũ Tuyền xông lên bí cảnh Đăng Thiên cũng làm kinh động tới

hắn sao?

Không phải chứ?

Quả thật bí cảnh Đăng Thiên thực sự có ý nghĩa to lớn, nhưng mà đối với Thích

Vương mà nói thì nhân vật có cấp bậc này quả cũng chẳng là thứ gì cả.

Làm sao mà hắn có thể đích thân tới nghênh đón một tiểu bối cơ chứ?

“Hừ!”

Bộ râu bạc trắng của Thích Vương tung bay theo gió, không tức giận nhưng vẫn

có uy phong.

“Nếu mà ta không tới thì một người đang yên đang lành cũng bị ngươi giết chết

rồi!”

Á, điều này.

Vậy mà lại là do mình ra tay với Khương Thành?

Trong lòng nàng càng bực bội.

Chẳng qua là đánh nhau với một Đế cảnh bát trọng, vậy mà có thể thu hút được

cấp bậc này xuống can thiệp sao?

Đùa đấy à?

Nếu như Khương Thành có thể được cấp bậc này che chở cho thì còn cần phải ở

Gia Vương đạo trường làm gì?

“Xin tiền bối bớt giận, ta ra tay với hắn cũng là vì hắn quá đáng ghét rồi, lại

dám ức hiếp Thu Vũ Tuyền vừa mới thông qua bí cảnh Đăng Thiên, hơn nữa

còn rất bất kính với ta…”

“Bất kính với ngươi?”

Thích Vương lạnh lùng cắt ngang lời nàng.

“Ngươi là cái thá gì chứ? Bất kính với ngươi thì làm sao hả?”

Người khác không biết, nhưng hắn biết cuộc cá cược kinh thiên động địa với Tà

Tiên giới kia.

Nói không khoa trương chút nào chứ, gần một trăm nghìn năm nay, tầm quan

trọng của Khương Thành với Thiên Cung cũng quan trọng giống như Thập

Thiên Đế.

Nếu như hắn chết rồi, vậy thì Thiên Cung sẽ phải thua.

“Cái này…”

Dao Lang Đạo Tôn không biết chân tướng bị chửi cho rối bời.

Quả thật đây là lần đầu tiên có người nói nàng thì là cái thá gì.

Thích Vương nói ra, nàng cũng không dám phản bác, chỉ là trong lòng rất ấm

ức.

Trước mặt ngươi ta không là cái thá gì, nhưng mà trước mặt ta thì Khương

Thành cũng chẳng là cái thá gì cả!

“Người này quá kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa hắn còn nói sống chết có số cả,

chết rồi cũng không truy cứu trách nhiệm…”

“Được rồi!”

Thích Vương không kiên nhẫn mà trợn mắt nhìn nàng một cái.

“Vừa nãy ta nói vẫn chưa đủ để hiểu à?”

“Mặc cho hắn có nói cái gì, nhưng hễ ngươi dám làm hắn bị thương, vậy thì cứ

chờ bị xử tử đi!”

Mới qua được có mấy ngày mà đã có người muốn mưu hại “người quan trọng

nhất của Thiên Cung” rồi.

Suýt chút nữa thì Thích Vương cũng tức nổ đom đóm luôn rồi biết không hả?

Mà những người khác cũng kinh sợ tới mức chết điếng người.

Cái gì?

Đạo Tôn giết chết Khương Thành mà lại còn phải đền mạng?

Có nhầm không vậy?

Đế cảnh bát trọng này quý báu như vậy sao?

Dao Lang Đạo Tôn há hốc mồm.

Theo như tiết tấu này, Thích Vương là đang định bảo vệ cho Khương Thành!

Dưới kiểu tình huống này thì mình làm sao mà dám giết hắn chứ?

Nàng cảm thấy không hay khi nhớ tới “cá cược nhỏ” vừa nãy.

Mà Thu Vũ Tuyền bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.

Nàng nghĩ tới có thể Khương Thành thực sự có cách đảm bảo để không bị giết,

nhưng mà quả thật là nàng không ngờ tới sẽ là cách này.

Vậy mà hắn có thể mời được thích Vương ra mặt làm chỗ dựa cho hắn?

Cũng có chút vô lý rồi?

“Chẳng lẽ hắn cũng là bạn cũ của ngươi à?”

Nghe thấy giọng nói khó tin của nàng truyền âm cho, Thành Ca rất hài lòng.

Xem ngươi kìa, Ca còn không trấn áp được ngươi sao?

Hắn cố tình không tỏ rõ ý kiến mà hỏi ngược một câu.

“Ngươi đoán đi?”

Trên thực tế, Thích Vương không phải bạn cũ của hắn.

Mà hắn có thể đến đây cũng không phải là trùng hợp.

Lúc nãy Khương Thành cố ý sử dụng mệnh phù kịp thời gọi hắn tới.

Mặc dù có hệ thống hack hồi sinh, cho dù khai chiến thì bản thân hắn cũng có

thể dựa vào hack để xử lý, nhưng làm như thế thì thua cuộc cá cược nhỏ với

Dao Lang Đạo Tôn mất.

Vốn dĩ Khương Thành cho là nhiều nhất có thể gọi một Đạo Tôn Tiên quan nhất

nhị phẩm mang theo lệnh tiễn, hay là pháp chỉ của Thiên Cung gì gì đó.

Kết quả không nghĩ tới lại có một Thần Quân Tiên quan nhất phẩm tới.

Thể diện này chỉ một chút mà đã đi lên rồi.

Khi Thu Vũ Tuyền bên này vẫn còn đang âm thầm suy đoán, Thích Vương phía

bên kia đã dạy bảo Dao Lang Đại Tôn thành cháu trai rồi.

Sau đó mới quay đầu nhìn về phía Khương Thành.

“Ngươi cũng thật là, có thể khiêm tốn một chút không?”

“Lần này ta tới rồi, để ta xem thử nếu như lần sau ngươi không kịp sử dụng

mệnh phù thì sẽ làm như thế nào!”

Những người khác vừa nghe được giọng nói “quen thuộc” của hắn thì càng kinh

ngạc hơn nữa.

Con mẹ nó chứ, Khương Thành có quan hệ gì với Thích Vương?

Chẳng lẽ là con trai ngoài giá thú của Thích Vương ở bên ngoài?

Nếu không thì không còn có cách nào để giải thích nữa cả!

Nếu như Khương thành biết suy đoán này của bọn họ thì chắc chắn sẽ nổi

khùng lên, cả nhà các ngươi đều là con trai ngoài giá thú của hắn.

“Được rồi…”

Thích Vương quan sát tất cả những người có mặt ở đây một vòng rồi cả chiến

trận kia.

“Ngươi cũng đừng ở dưới này nữa, hôm nay đi lên trên với ta, xử lý luôn vị trí

của Tiên quan tránh cho dây dưa mãi.”

Miệng tất cả mọi người đều không khép lại được.

Con mẹ nó chứ, còn có thể lên làm Tiên quan như thế này?

Chỉ bằng một câu nói này của Thích Vương hắn?

Chỉ trong chốc lát, phương hướng suy đoán trong lòng của mọi người đều bay

về phía chân trời rồi.

Dường như là nhìn thấy sự nghi ngờ của bọn họ.

Vốn dĩ Thích Vương không định giải thích mà cuối cùng vẫn quyết định nói

một tiếng.

Nếu không truyền ra ngoài, bên ngoài còn cho là Thiên Cung cho Khương

Thành đi cửa sau mất.

“Lần trước tiểu tử này đến tiền tuyến Tà Tiên giới lấy được một triệu bảy trăm

sáu mươi nghìn điểm Thiên Đạo chiến tích, đứng đầu chiến trường Hữu Lộ.”

“Với chiến tích như thế này thì có thể trở thành Tiên quan vốn là chuyện đương

nhiên.”

“Từ nay về sau các ngươi cũng phải học tập hắn, coi hắn là tấm gương, đã hiểu

chưa?”

Toàn trường đều bắt đầu xôn xao.

Đừng nói đám Thiên Tôn Chí Tôn của đạo trường khác, mà ngay cả Dao Lang

Đạo Tôn cũng không khép miệng lại được.

Khái niệm một triệu bảy trăm sáu mươi nghìn điểm Thiên Đạo chiến tích là gì?

Mà bảng Thiên Đạo chính là võ đài của các Đạo Tôn, thậm chí một triệu bảy

trăm sáu mươi nghìn còn nhiều hơn cả nàng!

Cái này cũng có thể xếp vào hàng giữa của bảng Thiên Đạo rồi!

“Làm, làm sao mà có thể, chút tu vi cảnh giới này của hắn…”

Thích Vương không vui mà trợn nàng một cái.

“Ngay cả Cô Phàm Chí Tôn của Tà Tiên giới bên kia cũng bị hắn chém giết rồi,

lấy được một triệu bảy trăm sáu mươi nghìn điểm Thiên Đạo không phải là

chuyện rất bình thường sao?”

“Cái gì?”

“Hắn từng chém giết Chí Tôn ư?”

“Trời ơi, chuyện này cũng thật vô lý quá rồi?”

“Làm sao mà Đế cảnh bát trọng có thể làm được chuyện này chứ?”

“Chẳng lẽ hắn che giấu cảnh giới?”

Đừng nói đến đạo trường khác, ngay cả những Tiên nhân của Gia Vương đạo

trường kia cũng bị tin tức này làm cho ngu người rồi.

Đúng thật là lúc trước Khương Thành là người làm mưa làm gió của đạo

trường, thậm chí còn có Chí Tôn đi theo.

Nhưng chiến lực cá nhân của hắn vẫn luôn bị coi không ra gì.

Nếu như hắn nói đi rèn luyện cũng không có ai cảm thấy hắn có thể rèn luyện ra

được trò trống gì.

Nhất là lần này hắn quay về nhanh như vậy, mọi người còn cho là gặp phải trắc

trở gì ở bên ngoài rồi.

Làm sao mà biết được…

Hắn lại lập ra một chiến tích đáng sợ như vậy, thật là không thể tin được!

“Ha ha ha, đây là niềm kiêu hãnh của Gia Vương đạo trường ta!”

Quý Thương trái lại thấy chỗ hổng mà chen vào, vội vàng nhảy ra.

“Một người xông lên bí cảnh Đăng Thiên, một người lập nên chiến tích đứng

đầu khi xông ra tiền tuyến, hôm nay Gia Vương đạo trường ta song hỷ lâm

môn!”

Hắn cực kỳ hứng khởi.

Đối với hắn mà nói, quả thực đây chính là song hỷ lâm môn.

Khương Thành phải đi làm Tiên quan rồi, sẽ không giằng co ở đạo trường nữa,

hắn có thể yên tĩnh rồi.

Mà Gia Vương đạo trường còn xuất ra hai yêu nghiệt này, Quý Thương hắn

chắc chắn sẽ được thăng quan.

“Thu Vũ Tuyền và Khương Thành có thể có thành tựu như ngày hôm nay hoàn

toàn là nhờ vào công lao dạy dỗ của toàn thể đạo trường ta…”

Thành Ca cũng bị tên này chỉnh cho bại rồi.

Con mẹ nó, trừ việc ngươi giúp ta ăn gian đi vào ra thì còn có thể làm cái gì hả?

Chỉ bảo cho ta lúc nào rồi?

Ngày nào tiếp theo đó cũng bế quan không gặp mặt, còn không biết xấu hổ mà

dát vàng lên mặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK