ngạc một xíu thôi.
Nhưng Nam Khâu lại hiểu quá nhiều.
Liên tưởng đến Mệnh Nguyên Chính Thần, hắn đã có một suy đoán hết sức
khủng bố.
Lẽ nào thực lực của Khương Thành tương đương với một Chính Thần, ban nãy
chỉ là do hắn cố ý che giấu mà thôi?
Đúng rồi, cái chuyện giết chết một Thánh Chủ đỉnh phong chỉ trong mấy giây,
ngoài Chính Thần ra thì còn ai có thể làm được nữa?
Nghĩ đến việc bản thân đang đánh nhau với một “Chính Thần”, hắn suýt nữa bị
dọa cho hồn bay phách tán.
Thế này thì chẳng phải chết chắc rồi sao?
Hắn không muốn bản thân chết không rõ ràng như thế này đâu.
“Khương…”
Hắn rất muốn hô dừng.
Nhưng dưới thế tấn công dày đặc của Khương Thành, làm gì có cho hắn cơ hội
để thở lấy hơi mở miệng xin dừng?
Thế là, Nam Khâu làm ra một quyết định vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn bỏ chạy.
Nhìn cái lỗ to bị đụng thủng ở trên đỉnh điện, mọi người đều ngẩn người giương
mắt nhìn.
Đến mức như thế luôn sao?
Ban nãy mặc dù giao đấu giữa hai người chỉ diễn ra trong một chốc ngắn ngủi,
nhưng là tiên nhân, bọn họ vẫn có thể nhìn rõ đại khái tình thế.
Đối mặt với nguyên thuật thất thập ngũ trọng, Nam Khâu hoàn toàn không bị
tiêu diệt nhanh giống như Vũ Cực Thánh Chủ.
Là một Thiên Thần, thánh giới của hắn và đạo tâm đã dung hợp vào nhau, có
thể được gọi là “hợp đạo” dựa trên một ý nghĩa nào đó, điều này giúp chất
lượng trực tiếp tăng vọt.
So sánh với Thánh Chủ đỉnh phong thì thánh giới của hắn còn mạnh gấp hơn
mười lần.
Đến cả bản thân Khương Thành, sau khi đánh ra một đòn nguyên thuật thất thập
ngũ trọng không có kết quả, hắn cũng đã chuẩn bị chịu chết để mở hack.
Ai mà biết được đối phương lại đột nhiên chạy trốn.
“Đừng có chạy chứ!”
“Đã nói sẽ dừng lại đúng lúc rồi mà, ngươi sợ cái gì hả?”
Hắn theo bản năng đuổi theo.
Nam Khâu thầm nói ngươi dỗ trẻ con đó hả.
Ngươi đã công kích bằng ý thức với ta luôn rồi, đó rõ ràng là sát chiêu cấp bậc
Chính Thần đó, còn dám bảo dừng lại đúng lúc?
Hắn chỉ xem như Khương Thành đang đuổi cùng giết tận, thế là bỏ chạy càng
nhanh hơn.
Sau khi kéo xa khoảng cách, hắn cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.
“Khương huynh, dừng tay!”
“Ngươi và ta không có thù oán sâu nặng gì, không cần phải đuổi cùng giết tận
như thế!”
“Huống hồ sau này chúng ta còn phải hợp tác với nhau để vào Thứ Tiên giới
nữa…”
Khương Thành ở phía sau cũng bất đắc dĩ.
Một tên Thiên Thần cố sức muốn bỏ chạy, hắn quả thật không tài nào đuổi kịp.
“Được rồi được rồi, dừng ở đây thôi, quay về tiếp tục yến tiệc nào!”
Nhìn thấy hắn quả nhiên đã thu kiếm lại, Nam Khâu mới thả lỏng thở phào một
hơi.
Ngay lúc vừa tính dừng lại, bỗng nhiên phát hiện sâu bên trong Tinh Hải ở đằng
xa đang lấp lóe ánh sáng yếu ớt.
Mà ở xung quanh ánh sáng đó, còn có một nhóm người đang vây xem.
“Đây không phải là Thanh Khuyết đại sư đó sao?”
Là một đại thần quan của Thiên Lư cung, Nam Khâu nắm rõ mọi động tĩnh ở
xung quanh trong lòng bàn tay.
Hắn biết được đây là đang luyện khí.
Hơn nữa việc luyện khí này đã kéo dài hơn ba trăm triệu năm rồi.
Sau khi chưởng môn của Thánh Tượng tông là Quan Minh Thiên Thần nhận
được một phần Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy thì đã dốc hết công sức tìm được đế
khí sư nổi danh là Thanh Khuyết Thánh Chủ.
Mong rằng Thanh Khuyết có thể giúp bản thân luyện chế một đế khí siêu phàm.
Sau khi Thanh Khuyết mở lò luyện đã chấn động một thời.
Không chỉ có vô số luyện khí sư từ bốn phương tám hương ngưỡng mộ đại danh
nên kéo đến để chiêm ngưỡng và cảm ngộ, mà đến cả các tiên nhân chẳng hiểu
biết gì về luyện khí cũng lao nhao kéo đến để góp vui.
Mặc dù bọn họ không thể tiến vào khu vực luyện khí, nhưng việc siêu phàm đế
khí ra đời cũng đã được xem là một đại hội rồi.
Cảm nhận cách một tầng kết giới, biết đâu cũng có thể cảm ngộ thì sao?
Luyện chế đế khí là một quá trình vô cùng dai dẳng, hao tốn thời gian và sức
lực.
Hai lần trước, Thanh Khuyết đều tuyên bố thất bại.
May thay thất bại cũng chỉ tổn thất những nguyên liệu bình thường, Ngân Ngọc
Tủy thì vẫn còn đó.
Trước mắt đây đã là lần thứ ba rồi.
Trước đó Nam Khâu cũng đã từng đến đây đứng ngó vài lần, vốn còn tính ở lại
luôn.
Hắn biết rõ luyện khí tuyệt đối không thể bị quấy rầy, bằng không rất có thể tất
cả đều sẽ thành công cốc.
Nhưng lần này, hắn lại thay đổi chủ ý.
Nếu như… bản thân lừa Khương Thành tiến vào bên trong kết giới, để hắn cắt
ngang quá trình luyện khí của Thanh Khuyết đại sư, vậy sẽ có hậu quả gì đây?
Đừng thấy Thanh Khuyết chỉ là một Thánh Chủ, cũng không phải là người
đứng đầu của thế lực đỉnh cao gì mà lầm, địa vị của hắn ở Nguyên Tiên giới
không kém hơn Chính Thần là bao đâu!
Trước mắt số lượng đế khí sư được công nhận có rất ít, còn ít hơn cả số lượng
hai mươi bảy Chính Thần nữa.
Sau lưng của mỗi một đế khí sư đều có một “nhóm fan” hùng hậu.
Trong những người hâm mộ này có cả Đạo Thánh và Thiên Thần.
Hơn nữa còn không hạn chế khu vực, không giới hạn là tu thần hay tu tiên.
Đắc tội một đế khí sư thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc đắc tội một Chính
Thần nữa.
Đắc tội Chính Thần rồi, ngươi vẫn còn có cơ hội nương nhờ những Chính Thần
khác.
Còn đắc tội với đế khí sư, vậy sẽ chẳng có một Chính Thần nào dám mạo hiểm
việc đối đầu với cả thiên hạ để che chở cho ngươi cả.
Huống hồ gì luyện khí sư vốn cũng là một cái vòng lỏng lẻo.
Ngươi kết thù oán với đế khí sư, có lẽ sẽ bị nguyên một ngành luyện khí tẩy
chay, dù có là Chính Thần thì cũng vô cùng đau đầu.
Ban đầu vì để mời được Thanh Khuyết Thánh Chủ đến Thiên Lư cung ở lại,
Mệnh Nguyên Chính Thần cũng phải nói không biết bao nhiêu lời hay, hứa hẹn
bao nhiêu là ưu đãi.
“Nếu như Khương Thành đắc tội Thanh Khuyết đại sự, vậy hắn sẽ bị truy sát
đến cùng trời cuối đất, ngay cả Hám Thiên cung cũng sẽ phải sứt đầu mẻ trán
nhỉ?”
“Nếu ta mà là Hám Thiên Cổ Thánh, sẽ dứt khoát trực tiếp tuyên bố người này
không liên quan đến mình, tránh cho việc bị liên lụy.”
“Đến lúc đó, hắn làm sao có thể tham gia lần hành động ở Thứ Tiên giới được
nữa?”
Nam Khâu càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý tưởng rất có tính thiết thực.
Sư tôn và Tu Đế với Huyết Đế đều rất kiêng kỵ Khương Thành không phải à,
bọn họ lo rằng sẽ thua lần tỉ thí này đúng không?
Vậy ta trực tiếp tiêu diệt hắn luôn, thế chẳng phải đã lập công lớn rồi sao?
Chỉ là lúc này, hắn không phát hiện Khương Thành ở phía sau lại dừng lại.
Ca này lười đuổi theo rồi.
Nam Khâu có hơi sốt ruột, kế hoạch của bản thân tinh vi như thế, sao ngươi lại
không phối hợp vậy chứ?
Không được, bắt buộc phải để hắn tiếp tục đuổi theo!
Thế là, hắn vừa tiếp tục chạy về phía phát ra ánh sáng, vừa âm thầm truyền âm
hô hoán.
“Khương huynh đừng đuổi theo nữa!”
“Phía trước có trọng bảo sắp ra đời, cơ duyên này không thuộc về ngươi và ta!”
Cái tên này cũng gian xảo đấy, sau này dù cho Khương Thành có đem câu này
ra để chất vấn hắn việc đào hố cho bản thân thì hắn cũng có thể lấp liếm cho
qua.
Luyện chế đế khí siêu phàm quả thực là một trọng bảo sắp sửa xuất thế.
Mà đế khí đó lại thuộc về Quan Minh Thiên Thần, quả thực không thuộc về
ngươi và ta.
Ta đã nhắc nhở ngươi đừng có đến đó rồi, ai kêu ngươi không nghe làm gì.
Thành ca chưa từng nhìn thấy cảnh tượng luyện chế đế khí bình thường, bị hắn
chỉ dẫn sai như thế, lại nhìn về Tinh Hải ở phía xa có ánh sáng lấp lóe, còn thật
sự tưởng rằng có thiên tài địa bảo gì đó sắp giáng thế nữa.
“Lẽ nào là Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy?”
“Được lắm, cơ duyên này họ Khương rồi!”
Mắt thấy hắn quả nhiên đã “cắn câu”, lại tiếp tục tăng tốc đuổi theo bản thân,
Nam Khâu mừng thầm trong lòng.
Chốc lát sau, hắn đã xông vào bên trong ánh sáng kia.
Xuyên qua đám người đang vây xem ở bên ngoài, trong chớp mắt, hắn đã tiến
đến phía trước kết giới luyện khí.
Ngay bên rìa kết giới, Quan Minh Thiên Thần mang theo một đám trưởng lão
và đệ tử vây xung quanh cứ như rào sắt vậy, bọn họ sợ sẽ bị người khác quấy
rầy.
Nhìn thấy Nam Khâu đột nhiên đến gần, chỉ tưởng là hắn muốn xông vào kết
giới phá hoại việc luyện khí, Quan Minh lập tức kinh ngạc lại nổi giận.
“Nam Khâu, ngươi muốn làm cái gì!”
Hắn vội vàng mang theo một đám trưởng lão tiến đến trước vây lại.
Việc liên quan đến đế khí siêu phàm, đó là liên quan đến tính mạng, dù trước
mặt có là Chính Thần thì Quan Minh cũng sẽ không lùi bước.
Nam Khâu tất nhiên cũng sẽ không thật sự xông vào bên trong kết giới, bằng
không người phá hoại luyện khí sẽ trở thành bản thân hắn mất.
Chỉ thấy hắn giả vờ lắc một cái, tránh khỏi Quan Minh ở chính diện, lách đến
mặt bên của kết giới.
Trong miệng còn không ngừng “giải thích”.
“Quan Minh đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ là có người đang truy sát ta mà thôi…”