“Biết sai mà sửa là đáng quý rồi.”
“Ta sai rồi, Thái Thượng Cung chủ.”
“Ngoan, thấy ngươi gọi ngọt như thế, ca có thể cân nhắc tha thứ cho ngươi.”
“Ta sai rồi, Thái Thượng Cung chủ.”
“Từng người lên một, xếp hàng ngay ngắn nào…”
Khương Thành mặt mày hớn hở, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt muốn
phát điên của các nàng.
Dưới sự giám sát của Cung Tình, không ai dám làm trái giao kèo cả.
Chúng tiên nữ vốn định đồng thanh hô một câu, nhưng Khương thái thượng
nhất quyết không đồng ý, muốn từng người nói cơ.
Thành ra như xếp hàng kiểm tra sức khỏe vậy.
Hơn một ngàn hai trăm người, hắn cũng không chê phiền, ngược lại rất là thích
thú.
Theo số lượng người dần dần giảm bớt, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Tinh Chí
Tôn không tình nguyện nhất.
“Ta sai rồi, Thái Thượng Cung chủ.”
Trước nay nàng vẫn nói giọng lanh lảnh, giờ lại như tiếng muỗi kêu.
Nói xong lại vội vàng rời đi, như sợ dính phải cái gì xúi quẩy.
Thành ca sao có thể nhịn được.
“Ta không nghe rõ, ngươi gọi qua loa quá đấy, làm lại đi!”
“Tại sao?”
Lâm Tinh Chí Tôn vốn cực kỳ xấu hổ, lại còn bị hắn chặn lại, tức giận đến mức
hét lên.
“Rõ ràng ta đã gọi rồi mà, ngươi đừng có mà quá đáng.”
Khóe miệng Khương Thành cong lên: “Ngươi xem giọng nói này có tinh thần
thật đó, giữ nguyên âm lượng này mà nói nhé.”
Ca không tin không trị được một Chí Tôn nho nhỏ như ngươi.
“Ngươi!”
Lâm Tinh Chí Tôn suýt thì chửi ầm lên. Nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh
lại mang theo áp lực nặng nề của Cung Tình.
Cuối cùng chỉ đành gào lên: “Ta sai rồi, Thái Thượng trưởng lão.”
Thành ca cười híp mắt xoa đầu nàng, tỏ vẻ khen ngợi.
“Sau này tiếp tục cố gắng nha.”
Lâm Tinh Chí Tôn rất muốn thừa cơ cắn đứt tay hắn nhưng cuối cùng đành từ
bỏ suy nghĩ mê người này.
Đến đây, các tiên nữ đã hô xong hết một lượt.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, dựa theo giao kèo, về sau mỗi lần nhìn thấy
Khương thái thượng đều phải hô một lần.
Dựa vào sự hứng thú ác liệt của Thành ca, con đường tương lai của các nàng
còn dài lắm.
“Kế tiếp nên bắt đầu di chuyển Băng Cung.”
Khương Thành nhìn qua chư vị tiên nữ ở đây.
“Bây giờ Thanh Hùng Cốc đã bị diệt, Ma Uyên Cốc cũng không động đến các
ngươi, đâu có gì phải sợ nữa?”
Các tiên nữ thầm nghĩ mối nguy hiểm ở đây không chỉ có Thanh Hùng Cốc và
Ma Uyên Cốc.
Nhưng Cung Tình cứ hùa theo hắn, các nàng cũng không nói được gì.
Di rời Băng Cung khỏi bí cảnh hạt bụi cũng không có gì khó, chuyện này dù là
tôn giả cũng có thể làm tốt.
Nơi duy nhất cần Cung Tình tự mình chủ trì là một tòa tháp băng.
Trên tầng không của đỉnh tháp có một đám hồng vân ngưng tụ không tan.
Khương Thành nhìn thoáng qua, đám mây rất nhỏ, thích thước chỉ bằng một tán
ô mà thôi.
Bản thân nó cũng không có lực công kích gì, nhìn qua chính là một đám hồng
vân rất bình thường.
Nhưng cẩn thận cảm nhận vẫn có thể phát hiện ra một lực lượng đặc thù thần bí
khôn lường từ sâu trong hồng vân.
Nếu không nhầm thì đây chính là lực quy tắc thiên địa của Vân Di Đạo.
Cũng chỉ vì sự tồn tại của quy tắc này, nơi đây mới có thể biến thành khu vực
đặc thù người nhiều lực lượng mạnh.
“Nơi đây mỗi thế lực thành quy mô đều có một đám hồng vân thế này.”
Là người quen cũ, Cung Tình cũng biết phong cách của hắn.
Chắc chắn lại là mới đến, không nắm rõ tình hình.
Bèn kiên nhẫn phổ cập khoa học.
“Người mới tới chỉ cần chủ động bỏ một luồng ý thức của mình vào đó thì coi
như là một thành viên của Băng Cung, đồng thời cũng có thể nhận được ký hiệu
của Băng Cung.”
“Sau này khi cùng chiến đấu thì sẽ nhận được buff thăng của Nguyên Hồng
Vân.”
Khương Thành còn tưởng thứ này phức tạp thế nào nữa.
“Hóa ra là đơn giản tùy tiện vậy à?”
“Vậy chẳng phải người khác muốn rời khỏi là rời khỏi được ngay à?”
Cung Tình khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần cắt đứt luồng ý thức đó là có thể rời
khỏi Băng Cung.”
Cắt đứt ý thức cũng chẳng gây thương tổn gì đối với tiên nhân.
Nhưng ngay sau đó, Cung Tình lại bổ sung một câu.
“Nhưng có một số bộ tộc và thế lực để tăng cường sự khống chế với thuộc hạ,
phòng ngừa trưởng lão dẫn đệ tử ra ngoài cũng sẽ ép buộc bọn họ thả một luồng
phân hồn vào.”
“Làm như vậy, môn hộ dưới trướng sẽ rất khó mà thoát thân.”
Cắt đứt một luồng phân hồn, cái giá bỏ ra là vô cùng lớn.
Nhẹ thì trạng thái tổn hao cần bế quan mấy trăm triệu năm để khôi phục, nặng
thì hủy hoại thiên phú căn cơ vĩnh viễn, từ nay không thể tăng thêm được nữa.
Ở Băng Cung chỉ dùng ý thức, coi như rất tự do.
Nhưng một số tông môn bên ngoài lại khác.
Vân Di Đạo thêm một người sẽ tăng thêm một phần lực lượng. Mỗi một tông
môn ở đây đều hi vọng có thể chiêu mộ thêm nhiều người.
Ở đây, người sống chính là những bảo vật di động, sẽ bị tranh đoạt.
Nhưng một số tông môn cực đoan và bộ tộc mạnh mẽ sẽ dứt khoát lựa chọn
chiếm đoạt và “đi săn” khắp nơi để làm phong phú thêm lực lượng bản thân.
Người sau khi bị bọn họ bắt được sẽ bị ép ra nhập, đừng mong chỉ thả một
luồng ý thức vào, chắc chắn sẽ bị ép bỏ phân hồn vào đó.
Giống như công cụ mất đi quyền tự chủ, bị đối phương cưỡng ép nô dịch.
Đám người Lâm Tinh và Lam Diệu tất nhiên không muốn phải rơi vào hoàn
cảnh đó.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Khương Thành bèn phân ra một luồng ý thức, định
dung hợp với Nguyên Hồng Vân kia.
Cung Tình vội vàng dùng truyền âm lặng lẽ ngăn cản hắn.
“Ngươi đừng làm vậy.”
Sau đó nàng hạ lệnh cho các tiên nữ lui ra, lúc này mới giải thích với Thành ca.
“Thăng Nguyên Hồng Vân của mỗi tông môn đều có một Thăng Nguyên tinh
hạch, chỉ một người có thể câu thông.”
“Người câu thông được với Thăng Nguyên tinh hạch được gọi là lệnh chủ.”
“Lệnh chủ có thể mượn Hồng Vân chi phối những người còn lại, chỉ cần đối
phương không rời khỏi tông môn thì không thể chống lại mệnh lệnh của lệnh
chủ.”
“Lệnh chủ Băng Cung chính là ta.”
Nàng bình tĩnh nhìn vào mắt Khương Thành, khẽ nói: “Nều giờ ngươi trực tiếp
đưa ý thức vào trong hồng vân thì ngươi sẽ biến thành người dưới trướng của
ta.”
“Bình thường có thể ngươi sẽ không phát hiện ra.”
“Nhưng đến thời khắc mấu chốt, cho dù ta bắt người làm ra chuyện trái ngược
lại với ý nguyện của bản thân, ngươi cũng sẽ chấp hành.”
Đây cũng là lý do khi đám Đàm Sa rời khỏi bèn lập tức cắt đứt liên hệ ý thức.
Thành ca hơi kinh ngạc.
Nếu không phải Cung Tình giải thích trước, hắn thật sự không biết hóa ra còn
có cái hố to như vậy.
“Ngươi định nhường vị trí lệnh chủ Băng Cung cho ta?”
Cung Tình khẽ gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên nói: “Đúng vậy, ngươi là Thái
Thượng Cung chủ, nơi này tất nhiên phải do ngươi khống chế rồi.”
Thành ca mấp máy môi, im lặng một lát mới cười khổ nói.
“Vậy được, Thăng Nguyên tinh hạch ở đâu?”
Hắn phát hiện ra mình không thể đoán nổi suy nghĩ của cô gái này.
Dựa vào phong cách buông thả lười động não, lại thiếu thường thức của hắn,
Cung Tình không chủ động nói ra thì không đến bước cuối cùng chắc hắn cũng
chẳng phát hiện ra cái hố này.
Nàng trung thành với mình như vậy sao?
Hai người nhanh chóng bước vào trong tòa đại điện Băng Tinh chính giữa Băng
Cung.
Rong ruổi trong thế giới chạm băng, hai người sóng vai mà đi tựa như bước
trong truyện cổ tích.
Hơn nữa Cung Tình còn là người Băng tộc một trăm phần trăm.
Sau khi đi qua một loạt cấm chế, Cung Tình mang theo hắn tiến vào khu vực
hạch tâm nhất của tòa băng điện này.
Xuất hiện trước mắt Khương Thành là một lăng tinh trong suốt lơ lửng giữa
không trung.
Cực kỳ nhỏ bé, chỉ lớn chừng hạt đậu.
“Đây chính là Thăng Nguyên tinh hạch của Băng Cung.”