Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này nghe thấy Hư Huyền nói muốn phân rõ phải trái, muốn nói rõ ràng mọi

chuyện, Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn đã chẳng có cách nào cảm

động đến nước mắt lưng tròng nữa.

Bởi vì có quá nhiều Ma Tu sát khí đằng đằng vây xung quanh, khiến bọn họ

không cảm nhận được sự tín nhiệm giữa người với người nữa.

“Vừa nãy các ngươi nói, các ngươi không quen bọn họ, đúng chứ?”

Đối với với những câu hỏi lặp đi lặp lại của Hư Huyền, Kỳ Ngô và Càn Ngôn

gật đầu lia lịa.

Lần nữa bày tỏ thái độ chắc chắn như đinh đóng cột.

“Không chỉ xa lạ, bọn ta còn hoàn toàn không quen biết, thậm chí bọn ta chỉ

mong sao bọn chúng bị giết chết, để làm nguôi ngoai cơn tức giận của chư vị

đây!”

Hư Huyền khẽ gật đầu.

“Thế thì đúng rồi.”

Cái gì đúng?

Hai người bọn họ rất muốn hỏi lại, nhưng không dám.

Mà những Ma Tu ở xung quanh cùng với Yên Dĩ và Phạm Lôi đang mặt đầy

hoang mang khó hiểu cũng rất muốn câu hỏi y như thế.

Đến nước này, cuối cùng Hư Huyền mới ngả bài.

Hằn bay chầm chậm đến bên cạnh Thành Ca, chắp tay, khom lưng cúi đầu,

khom mình hành lễ với hắn.

“Khương Chưởng môn, màn kịch này ta diễn thế nào, ngươi có hài lòng

không?”

Thành Ca cười ha ha, bày tỏ sự công nhận hoàn toàn đối với kỹ thuật diễn xuất

của hắn.

“Được lắm, không hổ là lão ma đầu chuyên lừa lọc năm ấy.”

Nghe thấy những lời này, Hư Huyền cười khổ không thôi.

Đã rất nhiều năm không có ai dám nói như thế với hắn rồi.

Nếu như người đó là Khương Chưởng môn, hắn không những không tức giận,

thậm chí còn vô cùng hoài niệm.

Giống như đã trở lại thời còn đồng tâm hiệp lực ở Hạ giới vạn vực, tất cả mọi

người đều tràn đầy tinh thần hăng hái.

Tam Nhãn Hổ vẻ mặt đầy oán hận sáp đến gần.

“Vừa nãy đúng là ngộp chết ông đây rồi.”

“Nhìn hai kẻ đần độn đó ra sức phủi sạch quan hệ, ca đây tí nữa bật cười thành

tiếng.”

“Đường sống tốt đẹp thế thì không đi, cứ nhất định phải đi đường chết…”

Hư Huyền nghe hắn nói như vậy, không hề hà tiện sự khinh thường của mình,

liếc hắn một cái.

“Hôm nay nếu không phải có Khương Chưởng môn ở đây, ngươi tưởng ta sẽ

cho ngươi mặt mũi, thể diện à?”

“Nếu hôm nay hắn không ở đây, nói không chừng ta đã xử cả ngươi luôn rồi!”

Tam Nhãn Hổ khoác vai Khương Chưởng môn, đắc ý nhướng nhướng mày.

“Có một số việc, ngươi có thèm muốn cũng chẳng được, vì ta vĩnh viễn là bạn

diễn số một của Thành Ca.”

Ba người bọn họ cứ như bạn chí cốt lâu ngày gặp lại, coi nơi này như chỗ không

người khiến những người khác ở đó suýt nữa thì hóa đá ngay tại trận.

Nhất là Yên Dĩ và Phạm Lôi Đạo Tôn tay vẫn giơ điếu thuốc.

Yên Dĩ mặt ngẩn ra nhìn về phía Tam Nhãn Hổ, lắp bắp nói: “Cho nên, thực ra

các ngươi đã quen biết vị Hư Huyền Đạo Thánh này từ lâu rồi?”

Thìn thấy em gái phản ứng như thế, Tam Nhãn Hổ mặt mày hớn hở.

Hắn vỗ ngực đắc ý, khoác lác không biết ngượng mồm: “Chứ còn gì nữa, nếu

không thì sao lúc nãy ta lại nói che chở, bảo kê cho ngươi?”

“Ngươi nhìn ngươi đi, vừa nãy lại còn không chịu phối hợp.”

“Nếu không phải vì ngươi là nữ nhân của ta, thì vừa nãy ngươi cũng bị xử tử

rồi!”

Yên Dĩ rất muốn nhổ cho hắn phát.

Nhưng nàng không phản bác lại được.

Nơi này là Huyết Sát Đạo, đối phương là một Đạo Thánh, muốn giết nàng thì dễ

như trở bàn tay thôi.

Sở dĩ hắn tha cho nàng, quả thực là bởi vì Tam Nhãn Hổ đã đứng ra ngăn lại.

Nếu không nàng chắc chắn sẽ bị coi là người lạ, tùy ý giết chết.

Chuyện này khiến trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, cảm xúc hỗn loạn, nhất thời

không biết nên nói gì mới tốt.

Còn Phạm Lôi Đạo Tôn ở bên cạnh nàng, cũng mãi không định thần lại được.

“Thế ta thì sao… tại sao ta cũng được tha?”

Hư Huyền nhìn điếu thuốc trong tay hắn, thản nhiên nói: “Ngươi có bảo bối

này, ta đương nhiên sẽ nể mặt ngươi.”

“Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi, ta biết ngươi là người của Thần Lôi Tư ở Thiên

Cung từ lâu rồi.”

“Nếu không phải ngươi có vật này, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Phạm Lôi Đạo Tôn sợ hãi kinh ngạc.

Vãi chưởng!

“Bí bảo Tín Hương” này lại hữu hiệu như thế à?

Mới chỉ lấy ra, mà đường đường một vị Đạo Thánh cũng không dám ra tay với

hắn?

Thế này thì uy lực còn cường đại hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều!

Nhìn nửa điếu thuốc đã cháy gần hết, hắn chợt thấy đau lòng.

Biết thế đã không châm rồi, thế này rõ ràng là lãng phí mất một điếu rồi!

Hai bọn họ đang vui mừng ở đây, Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn ở

bên kia đã chấn động như bị sét đánh.

Trên thực tế, đâu chỉ bọn họ, những Ma Tôn ở xung quanh cũng cảm thấy khó

tin cực độ.

Nhìn bề ngoài, cảnh giới của Khương Thành cũng chỉ là Thiên Tôn.

Thế mà Hư Huyền Đạo Thánh lại là bạn của hắn?

Một Thiên Tôn cỏn con, sao lại kết thân được với Đạo Thánh?

Giữa hai người này cách nhau vô số thế giới, đúng không?

Không, vừa nãy hình như là Hư Huyền Đạo Thánh chủ động hành lễ với hắn!

Chuyện này là thế nào?

Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi.

Trong lòng Kỳ Ngô Đạo Tôn và Càn Ngôn Đạo Tôn hối hận không thôi.

Nếu bọn họ sớm biết Khương Thành có quan hệ mạnh thế này ở Huyết Sát Đạo,

thì vừa nãy đã không vội vàng phủi sạch quan hệ với hắn.

“Bọn ta có chuyện muốn nói!”

Bọn họ coi như đã nhìn ra rồi, thực ra nếu như ban nãy bọn họ không nói gì cả,

thì đã chẳng có chuyện gì rồi.

Chình vì bọn họ vạch rõ giới hạn với Khương Thành, ngược lại đã khiến Hư

Huyền Đạo Thánh nổi giận.

Hai người bọn họ vì muốn giữ lại mạng sống, nên vội vàng chữa lời, khua khua

hai cánh tay, gào to.

“Thực ra bọn ta cùng một nhóm với Khương Thành đấy!”

“Bọn ta đều là Tiên quan của Thiên Cung, lần này bọn ta cùng đến Đạo Tuyệt

Chi Địa, không tin các ngươi cứ hỏi hắn xem!”

“Bọn ta là đồng liêu với hắn, hơn nữa còn là bạn bè thân thiết…”

“Khương Thành, Khương Thủ tọa, ngươi nói giúp bọn ta mấy lời đi!”

“Vừa nãy là bọn ta nhất thời mù mắt, thực ra trong lòng bọn ta vẫn luôn coi

ngươi như người một nhà…”

Sự thay đổi này của bọn họ, khiến tất cả những Ma Tu ở đó đều không khỏi lộ

ra ánh mắt khinh thường.

Mẹ nhà ngươi chứ, hai người các ngươi trở mặt cũng nhanh quá rồi đấy.

Đúng là khiến người ta không kịp đề phòng mà!

Thành Ca nghe thấy hai bọn họ đang gào thét tên mình, không kìm được bật

cười ha ha.

“Đừng, ta là cái thá gì chứ, còn không bằng cọng hành, nào xứng quen biết các

ngươi?”

Hai người bọn họ quỳ xuống luôn, dập đầu cộp cộp cộp.

“Khương Thủ tọa, bọn ta sai rồi, nể tình chúng ta đều là đồng liêu, giúp bọn ta

một lần đi!”

Thành Ca tiếc nuối buông thõng tay.

“Hai người các ngươi đã thề thốt lập thệ, các ngươi không phải là người cùng

đường với bọn ta.”

“Ta lấy đâu ra mặt mũi tự mình đa tình mà làm thân với các ngươi chứ?”

Tam Nhãn Hổ cũng ở bên cạnh xua tay lia lịa, cười trên nỗi đau của người khác.

“Đúng thế đúng thế đúng thế, đừng nói những lời lôi kéo làm thân thế này nữa,

bọn ta không trèo lên nổi đâu.”

“Ban nãy bọn ta còn muốn giúp các ngươi, còn chủ động nói quen biết các

ngươi, kết quả các ngươi lại phủ nhận đến mức cứ phải gọi là kiên quyết đoạn

tuyệt quan hệ.

Hắn cũng học theo Thành Ca xua xua tay.

“Cho nên bọn ta nào xứng cầu xin cho các ngươi, các ngươi cao quý như thế cơ

mà…”

Nhìn thấy hàng ngàn Ma Tu đã tiếp cận đến phạm vi ba thước xung quanh

mình, Kỳ Ngô và Càn Ngôn vô vùng kinh sợ.

“Không, không!”

“Bọn ta sai rồi!”

“Tha cho bọn ta đi, bọn ta thật sự đi cùng với họ mà!”

“Các ngươi không thể giết bọn ta được…”

Ầm!

Vị Ma Tu đầu tiên đã ra tay.

Ngay sau đó, Tiên lực ở đó phân tán ra khắp bốn phía, thậm chí sự di chuyển

hỗn loạn của căn nguyên đã tạo nên một cơn bão táp rối loạn.

Mà ở giữa cơn bão táp đó, chính là hai vị Đạo Tôn của Thiên Cung.

Hư Huyền Đạo Tôn không nói ngừng tay, nên đám Ma Tu này đương nhiên

cũng sẽ không nể tình.

Kỳ Ngô và Càn Ngôn chỉ chống đỡ được mấy giây, đã bị chìm trong trận ẩu đả

hội đồng vô tận.

Rất nhanh sau đó, Tiên thể của hai bọn họ đã nứt vỡ, hồn hải lật nhào, tiếp sau

đó căn nguyên phản phệ, miệng phun ra máu tươi.

Mười giây sau, hai người bọn họ đã chết không còn một mảnh vụn nào.

Nhưng trận chiến ở bên đó vẫn không hề kết thúc.

Nhiều người tranh như thế, lại chỉ có hai con dê béo, cũng không thể nào chia

cho tất cả người cùng hài lòng được.

Trong cuộc tấn công vây đánh hội đồng vừa nãy, đã có Ma Tu nhân cơ hội ra

tay với các Ma Tu khác ở xung quanh.

Thế là một trận hỗn chiến mới lại bắt đầu.

Chứng kiến cảnh tượng này, Hư Huyền cũng không ngăn cản, tựa như hắn đã

quen với cảnh tượng này từ lâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK