Hắn là một gã Tôn Giả bình thường của Đoạn Dương Đạo của Đạo Tuyệt Chi
Địa năm đó.
Khi Khương Thành làm màu ở Đoạn Dương Đạo, người này đang là thuộc hạ
trong một tiểu môn phái ở bên trận doanh của kẻ địch.
Lúc ấy hắn chẳng quan chỉ là một tên lâu la đã hoang mang sợ hãi một trận, sợ
môn phái mình đang ở cũng sẽ bị tiện tay tiêu diệt.
Nhưng thời gian Thành ca ở lại bên đó rất ngắn, cũng không có hứng thú với
việc đuổi cùng giết tận những người không liên quan, sau đó cứ như vậy rời đi,
coi như chỉ là một trận sợ bóng sợ gió.
Theo lý thuyết thì hai người không có mối thù hận trực tiếp.
Khả năng cao là phía sau cũng sẽ không có giao tập gì cả.
Nhưng mà, nỗi khủng hoảng này nhanh chóng bành trướng trở thành căm hận
sau khi hắn đi tới kỷ nguyên đầu tiên và hóa thân thành Đạo Thần.
Năm đó ngươi hại ta sợ hãi đến mức không thể chịu nổi dù là một ngày, quả
thực không thể nào tha thứ!
“Phong thủy luân chuyển, có một ngày ngươi cũng sẽ phải mặc cho ta xâu xé!”
Hắn cười khặc khặc điên cuồng, gương mặt gần như trở nên vặn vẹo bởi vì quá
hưng phấn.
Thử nghĩ xem trước kia bản thân mình chỉ là bia đỡ đạn, mà bây giờ tấm bia đỡ
cũng có một ngày lại bao trùm ở trên đỉnh đầu của một người đã từng là đại
nhân vật.
Đây là kịch bản của nhân vật chính nào chứ?
Hắn cũng kích động đến mức không thể nào tự kiềm chế được nữa rồi.
Thành thật mà nói, sau khi những tộc nhân Tiên tộc bản địa đang có mặt ở đó
nghe hai người nói chuyện với nhau xong, tất cả bọn họ đều có chút mơ hồ.
Trước đây hai người này có quen biết sao?
Tại sao chưa từng nghe nói đến chứ?
Ngoại trừ Mạch Phong và Vu Thận, đương nhiên những người khác không thể
đoán được kỷ nguyên thứ ba.
Bọn họ chỉ nghĩ rằng mối thù xa xưa của hai người phát sinh ở Thiên giới.
“Ngươi có tò mò trước đây ta là ai không?”
Vẻ đắc ý ngập tràn trong mắt của Dị Gia Đạo Thần.
Khương Thành lắc đầu: “Ta vốn không tò mò.”
“Nếu muốn đánh, vậy thì bắt đầu nhanh một chút đi.”
Nói xong, hắn giơ Kỵ Khuyết kiếm lên.
Điều này làm cho Dị Gia Đạo Thần vô cùng bất mãn.
Hắn còn có ý định sẽ thông báo về thân phận trước kia để làm cho Khương
Thành chấn động.
Sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và hối hận để cho bản thân mình thưởng thức một
trận.
Không ngờ tới sao, năm đó ta yếu ớt xưa không bằng nay, giờ đã là Đạo Thần
trong truyền thuyết rồi!
Có phải rất hối hận vì khi đó không tiêu diệt ta không?
Thật đáng tiếc, đã muộn rồi!
Vận mệnh của ngươi phải tùy theo một con kiến hôi năm đó là ta đây nắm giữ,
bây giờ tâm trạng của ngươi như thế nào chứ?
Sau đó chính mình lại hung hăng làm nhục hắn một trận, hoàn hảo phát tiết
những oán hận được mang đến từ cơn khủng hoảng năm đó.
Cuối cùng từ từ hưởng thụ thời điểm xâu xé hắn.
Kịch bản “bia đỡ đạn tung mình trở thành Đạo Thần” sảng khoái đến mức nào
chứ?
Kết quả là Thành ca cũng không dựa theo kịch bản của hắn.
Dị Gia Đạo Thần bị đè nén tới cực điểm.
Ngay cả thân phận trước đây của mình Khương Thành cũng không hỏi, vậy cho
dù lát nữa hắn chết trong tay mình thì cũng không biết là ai giết hắn rồi.
Càng không biết năm đó chính bản thân hắn đã phạm bao nhiêu tội lỗi, đắc tội
với người không nên đắc tội.
Như vậy làm sao được chứ?
Hắn không thể chấp nhận được.
Vậy nên hắn đè nén sát khí hấp tấp lại, cố ý làm ra vẻ mặt suy ngẫm nói:
“Ngươi thật sự không muốn biết ta là ai sao, ta nói ra nhất định sẽ làm cho
ngươi chấn động…”
“Được rồi được rồi, vừa mới bắt đầu ngươi đã nói mình là một tên vô danh tiểu
tốt rồi.”
Thành ca không nhịn được run rẩy cây kiếm trong tay.
“Lâu la mà còn muốn lưu danh? Chẳng lẽ ngươi vẫn mong đợi ta sẽ nhớ ra sao?
Có thể tự biết mình một chút được không?”
“Ngươi! Ngươi nói gì?”
Vẻ mặt của Dị Gia Đạo Thần trở nên vô cùng đặc sắc, gần như vì lúng túng và
xấu hổ mà xuất hiện nhiều màu sắc.
Người này còn dám coi mình là tên lâu la đỡ đạn sao?
Hắn đã hiểu rõ tình hình hay chưa vậy?
Có biết bây giờ mình đang đối mặt với một Đạo Thần trung giai cường đại hay
không?
Ngay cả những trưởng lão và môn đồ của môn phái ở phía sau hắn cũng đều tức
giận thay hắn, bất chấp việc bọn họ vẫn còn chưa rõ chân tướng sự việc cho
lắm.
“Thật to gan!”
“Dám bất kính với Dị Gia Đạo Thần!”
“Tên ngu xuẩn ở đâu ra, cũng rơi vào bước đường cùng thập tử vô sinh rồi mà
còn dám nói xằng nói bậy sao?”
“Giết hắn đi!”
Đám người Chân Anh Vương phía sau cũng có chút sụp đổ rồi.
Đại lão, cho dù ngươi có thể chém giết Đạo Thần thì cũng không cần cuồng
vọng như vậy chứ.
Huống chi ngươi mà ngươi đối mặt không phải là Đạo Thần sơ giai, Dị Gia là
một Đạo Thần trung giai, ở Thiên tộc cũng coi như là một cường giả nổi tiếng.
Người khác nói mình là vô danh tiểu tốt, đó là khiêm tốn, ngươi thật sự coi hắn
thành vô danh tiểu tốt sao?
Cái này thật sự là có chút không biết trời cao đất rộng rồi.
“Tốt!”
“Rất tốt!”
“Ngươi vẫn không coi ai ra gì giống như năm đó!”
Dị Gia Đạo Thần nổi giận.
Đạo hải mệnh mông cuồn cuộn từ từ lan ra, giống như mây đen ngập trời sắp đè
xuống thành phố vậy.
“Xem ra ngươi còn chưa hiểu tình cảnh của mình!”
Hắn cũng đã quyết định rồi, lần này sẽ giữ lại cái mạng tàn của Khương Thành,
sau này từ từ hành hạ.
Nếu không thì khẩu khí này thực sự không trôi.
“Ngươi cũng chưa hiểu rõ được tình cảnh của mình.
Thành ca liếc mắt nhìn Mạch Phong và Vu Thận đang vận sức chờ phát động ở
cách đó không xa, cảm thấy việc làm màu vẫn không thể chia cho được hai
người này.
“Thôi, ta cũng không muốn lấy nhiều đánh ít ức hiếp ngươi.”
“Cho ngươi cơ hội đấu đơn, nếu như ngươi có thể chạy thoát khỏi tay ta thì ta sẽ
tha cho cái mạng chó của ngươi.”
“Ha ha? Ngươi cho ta một cơ hội?”
Dị Gia Đạo Thần cũng bị chọc cười ngay tại chỗ.
Mẹ nó, người này là trời sinh tự tin như vậy sao?
Năm đó thời điểm ngươi là Đạo Thánh ta là Tôn Giả, nói tha cho ta một mạng
cũng coi như là thích hợp.
Hiện tay ta cũng đã là Đạo Thần trung giai mạnh hơn ngươi rất nhiều rồi mà
ngươi còn nói những lời như vậy, ngươi cảm thấy phù hợp không?
Không riêng gì hắn, ngay cả những Tiên tộc ở phía sau ba vị Đạo Thần kia cũng
cười phá lên rồi.
“Ha ha ha ha!”
“Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra cũng chỉ là một kẻ điên đầu óc không bình
thường.”
“Lại còn trốn thoát khỏi tay hắn, hắn có tư cách nói những lời này sao?”
“Cả đời này ta cũng chưa từng thấy một người nào vô liêm sỉ như vậy, hắn
tưởng hắn là ai, là hoàng đế của Thiên tộc sao? Hay là Thu Vũ Tuyền?”
“Cái loại ngu xuẩn không tự biết như này, làm sao cần Thái thượng trưởng lão
đích thân hạ mình ra tay chứ, chỉ cần ta cũng có thể bóp chết hắn!”
Trong đám người có một tên trưởng lão cấp Đạo Thánh xung phong nhận việc
nhảy ra ngoài.
Dị Gia Đạo Thần vốn định quát bảo hắn dừng lại, năm đó ở kỷ nguyên thứ ba,
Khương Thành đã từng giết được một đám Đạo Thánh rồi.
Ngươi thế này bước ra chính là bêu xấu, hơn nữa còn đưa ra một “gói kinh
nghiệm”.
Nhưng nghĩ lại thì nơi này cũng không phải là kỷ nguyên thứ ba.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức tiên lực quen thuộc ở trên người
Khương Thành, cho thấy là bản thể của hắn xuyên qua.
Vậy hắn ở nơi kỷ nguyên đầu tiên này, không dùng được nguyên lực cũng
không nối liền được căn nguyên, kêu trời trời không biết mà!
Đừng nói là một Đạo Thánh, cho dù có là Đạo Tôn cũng có thể bóp chết hắn ở
đây được nhỉ?
Nghĩ tới đây, hắn lùi về phía sau mấy bước, đúng thật là để ra khỏi chiến
trường.
“Khương Thành, thật đáng tiếc, hôm nay ngươi không còn tư cách tranh đấu với
ta rồi.”
Sau đó, hắn uy nghiêm hạ lệnh cho tên Đạo Thánh dưới trướng kia.
“Tốc chiến tốc thắng, phế bỏ hắn, giải đến trước mặt ta!”
Đám người lại nổ ra một tràng cười sảng khái.
Tên Đạo Thánh kia lại càng hưng phấn lao vọt vào trong tràng giống như đang
cắt tiết gà.
“Thái thượng trưởng lão yên tâm, ta nhất định sẽ đánh cho tên ngu xuẩn này
thành chó chết và đưa tới quỳ trước mặt ngươi!”
“Khiến cho hắn biết được hậu quả của việc nói năng xằng bậy…”
Hắn còn chưa dứt lời thì một đạo kiếm quang đã lóe lên trong chớp mắt.
Ngay sau đó, hắn lập tức ngã thẳng xuống