“Cái gì?”
“Khương Thành lại là sư tôn của ngươi ư?”
Đấm Đạo Thần cao giai ở phía đối diện kia ngập tràn sự không thể tưởng nỗi.
“Ngộ Sơn, có phải ngươi điên rồi không?”
“Ngươi tốt xấu gì cũng là một Thánh Chủ, lại đi bái một Đạo Thần trung giai
làm sư à?”
“Không không không.”
Ngộ Sơn lắc ngón tay, dương dương đắc ý nói: “Lúc ta bái sư thì sư tôn vẫn còn
là một Đạo Thánh cơ.”
Mọi người suýt nữa thì ngã luôn.
Bái một Đạo Thánh là sư thì cũng thôi đi, ngươi còn ra vẻ gì chứ?
Tên này có phải não có vấn đề rồi không?
“Đủ rồi.”
Đạo Thần cao giai ngay chính giữa có cảm giác chỉ số thông minh của mình.
“Ta là Quang Dương, đại trưởng lão của Trảm Nghiệp tông, vị này là Hoàng
Mông, đại trưởng lão của Ma Diễm tông.”
Thanh niên cao gầy mặc áo bào đen ở bên cạnh hắn rũ mắt xuống, gương mặt
lạnh lùng cao ngạo.
Vừa định nói gì đó thì Ngộ Sơn đã vui vẻ vỗ tay nhìn sang.
“Ta có nghe nói đến Trảm Nghiệp tông và Ma Diễm tông rồi, toàn là đại tông
môn cấp bậc thánh địa thôi.”
Quan Dương Đạo Thần cũng không biết hắn đang vui vì điều gì.
Nghe thấy vậy thì hếch cằm: “Ngươi biết thế là tốt…”
Ngộ Sơn cười nheo mắt.
“Ha ha, không ngờ sức kêu gọi của sư tôn ta lại mạnh đến vậy.”
“Lại có thể khiến hai vị đại trưởng lão của thánh địa đến đầu quân luôn.”
Người bình thường mà có thể trở thành đại trưởng lão của một tông môn thì
thực lực phải xếp trong top ba của tông môn.
Hơn nữa trong nhiều tông môn, có rất nhiều sự vụ của thường ngày của tông
môn đều do đại trưởng lão xử lí, chưởng môn chỉ là cái danh thôi.
“Thất kinh thất kính, sự có mặt của các ngươi khiến Phi Tiên môn của ta càng
thêm huy hoàng, hoan nghênh hoan nghênh…”
Quan Dương và Hoàng Mông suýt chút cũng bị hắn làm nhiễu luôn rồi.
Bọn ta nói muốn gia nhập Phi Tiên môn bao giờ chứ?
“To gan!”
Ánh mắt hai người lạnh lùng, to tiếng hét lên: “Phi Tiên môn các ngươi đúng là
gan to bằng trời, lại dám lôi kéo người của bọn ta?”
“Há lại chưa nghe đến uy danh của ba Thánh Chủ?”
“Bọn ta đến đây là để thông báo cho các ngươi, lập tức giải tán Phi Tiên môn,
bảo Khương Thành kia đến Trảm Nghiệp tông để nhận tội!”
“Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Ngộ Sơn lúc này mới nghe ra, cảm thấy đối phương là liên thủ đến đây để hỏi
tội.
Nhất thời thất vọng vô cùng.
“Sao có thể nói như thế được?”
“Sư tôn của ta cũng có đến tông môn các ngươi để khuyên từng người đâu, hắn
chỉ tuyên bố Phi Tiên môn muốn chiêu mộ môn đồ mà thôi.”
“Mọi người đều ngưỡng mộ uy danh của hắn nên chủ động đến nương nhờ, thế
sao có thể gọi là lôi kéo người được?”
“Càng huống hồ gì rất nhiều người cũng đâu phải của hai phái các ngươi đâu.”
“Chính bản thân các ngươi không giữ được người mới nên tự suy nghĩ lại, xem
thử có phải bình thường không làm nên hình không chứ…”
“Hả?”
Toàn bộ hơn ba mươi Đạo Thần cao giai đều bị tức điên lên.
Ngươi cướp người của bọn ta mà còn bảo bọn ta suy ngẫm lại?
“Được! Được lắm!”
“Vậy các ngươi cứ chờ bị diệt phái đi!”
Bởi vì có một Thánh Chủ như Ngộ Sơn ở đây, Quan Dương và Hoàng Mông
cũng không dám khai chiến lúc này, chỉ có thể nói mấy lời hung tàn trước.
Hai đại trưởng lão chỉ về những tiên nhân vừa mới đầu quân ở phía sau, không
hề che đậy ý nghĩ uy hiếp của mình.
“Bây giờ các ngươi rời khỏi Phi Tiên môn, tuy tội sống khó thoát nhưng chi ít
cũng còn một con đường sống.”
“Nếu như còn tiếp tục ngu ngốc không thức thời, hừ hừ…”
“Một người cũng đừng hòng thoát!”
Phi Tiên môn bên này, có vài Đạo Thần và Đạo Thánh mới đầu quân khẽ biến
sắc.
Hai đại thánh địa tổng cộng có ba mươi Thánh Chủ tọa trấn.
Còn bên này chỉ có một mình Ngộ Sơn.
Còn về tầng lớp Đạo Thần thì lại kém xa.
Bọn họ chỉ có thể theo bản năng mà nhìn về phía tông môn đằng sau, hi vọng
Khương Thành có thể đến chủ trì cục diện, ổn định lòng người.
Nhưng chính vào lúc này, bầu trời cao phía trước đột nhiên vang lên tiên âm lả
lướt.
Ráng mây bồng bềnh, quang hoàn cửu sắc ẩn hiện những khí tức quy tắc ảo
diệu, tản ra thần vận huyền diệu.
Cả bầu trời đột nhiên được chiếu sáng thay phiên, hoàn toàn trở nên rực rỡ.
Bầu không khí thần thánh trang nghiêm bao trùm mỗi một người ở hiện trường.
Giờ khắc này, toàn bộ tiên nhân ở phạm vi trăm triệu dặm xung quanh đều
nhanh chóng đến.
Nhìn quang hoàn cửu sắc ở trên bầu trời, toàn bộ đều kinh ngạc nói không nên
lời.
Quy tắc ẩn hiện trong quang hoàn đó không mạnh, nhưng không đâu không có,
khiến người ta khó mà tin được.
Ai lại có được năng lực kinh khủng vậy?
Khi bọn họ có được vài suy nghĩ, mười sáu tiên đồng ngọc nữ bước ra khỏi một
chiếc xe hào hoa bên cạnh, quần sáng trên không đi đến.
Giống như đến từ một thế giới khác vậy.
Hoa rợp trời từ đâu rải xuống, hư ảnh thụy thú các điểu ngũ sắc lòe loẹt, vừa
thấy đã biết là mặt mũi lớn rồi.
Chiếc xe đó từ từ hạ xuống hàng vạn dây tơ, bóng dáng thấp thoáng ẩn hiện
trong thần quang nhìn không rõ đượ.
“Người này là ai?”
Đám người Quan Dương và Hoàng Mông không hẹn mà cùng lộ ra vẻ nghiêm
trọng.
Muốn dùng thần niệm cảm nhận thử một chút, nhưng lại phát hiện một sức
mạnh không thuộc về thân hồn đang ngăn cách tất cả mọi thứ ở quanh xe đó.
Thế gian này lại có loại thần thông đó ư?
Chuyện này khiến lòng mọi người mơ hồ.
Quan Dương hít sâu một hơi rồi ung dung hỏi: “Các hạ là thần thánh phương
nào?”
Bóng người ở chiếc xe phía trước vốn chẳng đáp lại.
Chỉ là, một áp lực trầm trọng đột nhiên tập kích từ bốn phương tám hướng đến,
xuyên qua trong ngoài.
Cơ thể tất cả mọi người đột nhiên trở nên nặng nề.
Vừa lúc định dựa vào đạo tự thân để chống lại, sức mạnh đó đột nhiên biến mất
tăm.
“Đây là đạo hám thiên!”
Ngộ Sơn làm như gặp phải quỷ, nhảy thót là lên.
“Hám Thiên Cổ Thánh!”
“Ngươi là Hám Thiên Cổ Thánh!”
Lão đầu này như con quay trở mình 3600 độ, sau đó bò lại.
“Tham kiến Hám Thiên Cổ Thánh!”
Ồn ào!
Tất cả mọi người ở hiện trường suýt chút bị dọa tè cả ra quần.
Mấy Đạo Thần của Phi Tiên môn kia toàn thân run rẩy, nghay lập tức cúi đầu
khom eo, nào dám ngửa mặt nhìn thẳng?
Còn đám người Quan Dương và Hoàng Mông vừa mới chạy đến hỏi tội kia, tim
thì đập loạn xạ.
Hám Thiên Cổ Thánh?
Vị cường giả đỉnh phong sao đột nhiên lại đến nơi này?
Nhưng mà khí tức của ba ngàn quy tắc kia, còn có sức mạnh ngăn cách chưa
biết được đó, toàn bộ đều đã vượt khỏi nhận thức về cường giả của bọn họ.
Tuy bọn họ chưa từng thấy Cổ Thánh ra tay, nhưng nghĩ thì thủ đoạn này chỉ có
mỗi Cổ Thánh mới có thể làm được thôi nhỉ?
Hơn nữa, áp lực vừa rồi tuy không mạnh, nhưng quả thực có khí tức cực giống
với Hám Thiên phủ của tinh hệ bao bên ngoài Tiên Võ châu.
Có lẽ thật sự là đạo hám thiên.
Ngoại trừ Hám Thiên Cổ Thánh ra còn có ai có thể làm được nữa chứ?
“Bái kiến Hám Thiên Cổ Thánh!”
Hơn ba mươi Đạo Thần khí thế hung hãn nhanh chóng thu lại khí thức của
mình, trở nên ngoan ngoãn như con chim sẻ, ngoan ngoãn bái.
Cho đến lúc này, bên trên không cuối cùng mới vang lên giọng nói.
Nhưng mà vốn không phải là của bóng dáng trong xe kéo kia, mà là mười sáu
kim đồng ngọc nữ cùng lên tiếng.
“Không ngờ mới đến đây mà đã bị nhận ra rồi.”
Mười sáu người đồng thanh lạ thường, giọng nói chồng lên nhau không mang
theo bất cứ cảm xúc ào, nhưng lại vang đến địa vực hơn chục triệu dặm.
Nhất thời, vố số tiên nhân của các đại tông môn đều vội vàng bái lạy, giống như
con kiến nhìn thấy cự long vậy.
Đây là Hám Thiên Cổ Thánh đấy!
Chúa tể đứng trên đỉnh cao của cả Tiên Võ châu này.
Những Thánh Chủ tung hoành Thương Lan đại lục kia trước mặt người này chỉ
là một góc chẳng đáng nhìn đến mà thôi.
Càng huống hồ gì là mấy Đạo Thần như bọn họ