Hắn còn bày ra tư thế dấy binh hỏi tội với hai yêu sư lão tổ đang tức giận ở đối
diện.
“Các ngươi trông căm phẫn như thế, đến cả nghi thức chịu hàng cũng không có,
quả nhiên không hề thành tâm đầu hàng.”
“Vậy cứ khai chiến đi! Khai chiến thôi!”
Nói xong, hắn lại giương kiếm của mình lên.
Hai tên yêu sư lão tổ hận không thể cho hắn hai vuốt.
Con mẹ nó, bọn ta nói muốn đầu hàng bao giờ hả, chỉ nói là rút lui thôi, có được
không hả?
Hơn nữa ban nãy chẳng phải nói là nghi thức chào mừng à, sao lại tự ý đổi
thành nghi thức chịu hàng rồi?
“Ngươi tưởng rằng bọn ta thật sự sợ ngươi…”
Vị lão tổ tông ở bên trái còn chưa chửi xong đã bị tên bên phải cắt ngang.
“Thực ra, cũng không phải bọn ta không thể chuẩn bị một nghi thức chào
mừng.”
Khi hắn nói câu này, tầm mắt không khỏi bay đến trên người Lẫm Đế.
Hết cách rồi, cái nữ nhân này hắn không nắm chắc một tí phần thắng nào.
Vẫn nên tiếp tục nhẫn nhịn thì hơn.
Nhịn một lúc sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng!
Bây giờ Phi Tiên môn ỷ mình có nữ nhân này, đang được thắng thế, không thích
hợp cứng chọi cứng với bọn họ.
Chỉ có lui khỏi phân tranh, để người khác đến xử lí bọn chúng mới là thượng
sách.
Thành ca cũng bị làm cho không biết như thế nào.
Vậy mà cũng chấp nhận được à?
Bọn chúng bị cái gì thế?
Không phải hắn chưa từng gặp kẻ địch nghi thần nghi quỷ, do dự lưỡng lự,
nhưng rén đến cái mức độ như hai con yêu sư lão tổ này thì là lần đầu tiên hắn
thấy đấy.
Lẽ nào bọn chúng đã từng nghe qua uy danh của mình sao?
Hoặc là, nhìn ra được mình là nhân vật chính?
Trong khi hắn ngớ người một lúc, năm trăm con yêu sư đã miễn cưỡng hóa thân
thành một đội ngũ nghênh đón dưới mệnh lệnh kìm kẹp của hai vị lão tổ.
“Hoan nghênh, hoan nghênh!”
“Hoan nghênh Phi Tiên môn vào Thiên Sư cốc ở!”
“Nhiệt liệt hoan nghênh!”
Nhìn đám quần sư ở hai bên nặn ra biểu cảm ngây thơ, lại nhìn đến hoa tươi ở
trên đầu và dải lụa ở trên đường, mọi người đều nghi ngờ cuộc đời.
Đây thật sự là cái Thiên Sư cốc lúc trước kia sao?
Thật sự là đám Thiên U Kim Giác Sư hống hách ngang ngược kia ư?
Bọn họ hơi nghi ngờ có phải hai yêu sư lão tổ kia đã bị trúng tà rồi không, nếu
không thì tại sao nói cái gì cũng đồng ý thế.
Dưới sự chào mừng nhiệt liệt của quần sư, hàng chục triệu môn đồ của Phi Tiên
môn lục tục nối đuôi nhau tiến vào Thiên Sư cốc.
Do là người quá nhiều, cả nghi thức cũng kéo dài rất lâu.
Một vài quần tộc và tông môn âm thầm chạy đến xem náo nhiệt ở gần đó cũng
trợn mắt tròn xoe luôn.
Họ ngỡ ngàng nhìn khung cảnh giăng hoa chăng đèn tràn đầy vui mừng kia,
lúng túng không biết như thế nào.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Thiên U Kim Giác Sư sao đột nhiên lại tốt tính, dễ nói chuyện quá vậy?”
“Chẳng những không tiêu diệt Phi Tiên môn, còn chủ động nhường địa bàn của
bản thân, thậm chí còn chào mừng nhiệt liệt, cái cái cái này…”
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ sẽ chỉ xem đây như một trò cười
hoang đường.
Không lâu trước đây, bọn họ còn tưởng rằng lần này là một cuộc tấn công theo
cách tự sát của Phi Tiên môn nữa kìa.
Kết quả, bây giờ là như thế nào?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lẽ nào thực ra Phi Tiên môn và Thiên Sư cốc là người một nhà?”
“Sao lại thế được, mấy năm nay Thiên Sư cốc đối xử với Phi Tiên môn như thế
nào, đâu phải chúng ta không nhìn thấy đâu.”
“Vụ này kỳ lạ thật đấy…”
Trong lúc bọn họ đang bàn tàn xôn xao thì nghi thức chào đón ở một bên khác
cũng đã đến hồi kết.
Các môn đồ của Phi Tiên môn thì vui mừng, còn đám yêu sư cũng tràn đầy tức
giận.
Khó khăn lắm mới đợi hết hàng chục triệu môn đồ tiến vào bên trong, bọn họ
đang tính rời đi.
Kết quả, Khương chưởng môn lại nhảy ra cản đường.
Bây giờ ca này quyết phải khơi lên chiến hỏa cho bằng được, cứ quá đáng là
hắn quất tới.
“Đừng vội rời đi thế chứ.”
“Ta mới nghĩ ra, lúc trước các ngươi còn bắt đệ tử của Phi Tiên môn bọn ta đến
để hầu hạ, có chuyện này hay không?”
Sắc mặt của hai yêu sư lão tổ xanh lè.
Ngươi lại nữa hả?
“Ta cảnh cáo ngươi có chừng mực một chút!”
“Thật sự tưởng rằng ta sợ ngươi à?”
“Cái thứ cáo mượn oai hùm, ngươi còn dám khiêu khích nữa, có tin bọn ta cá
chết lưới rách hay không hả!”
Cáo mượn oai hùm?
Thành ca sững người.
Có ý gì hả?
Ta đây mượn oai phong của ai chứ?
Sau đó hắn để ý thấy, sau khi hai yêu sư lão tổ này nói xong câu kia, tầm mắt
của bọn chúng rơi đến chỗ Lẫm Đế.
“Các hạ, ngươi cứ cố tình để mặc tên này ngang ngược ngông cuồng như thế
sao?”
“Bọn ta nhân nhượng như thế, cũng xem như đã nể mặt ngươi lắm rồi, mong
rằng ngươi đừng làm khó bọn ta nữa.”
Thành ca cuối cùng cũng chợt hiểu ra.
Hóa ra ban nãy đối phương cúi đầu nhẫn nhục không phải bởi vì nhân vật chính
như hắn, mà chỉ là vì sợ Lẫm Đế thôi á?
Khó trách bọn chúng lại nói hắn cáo mượn oai hùm.
Vậy thì mặt mũi của hắn sao còn giữ được nữa.
Lẫm Đế cũng trở tay không kịp với chuyện này, nàng chỉ xem kịch vui thôi mà,
cùng lắm thì bảo đảm Khương Thành không bị giết là được.
Hoàn toàn không ngờ bản thân lại bị cuốn vào trong.
Thế là nàng không chút biểu cảm nói: “Chuyện này các ngươi không cần hỏi ta,
cứ nói với hắn là được.”
“Còn nói cái gì nữa?”
“Trực tiếp khai chiến là được!”
Khương chưởng môn cũng bị tức xì khói, quá mất mặt rồi.
Hắn trực tiếp vung kiếm giết tới.
Hai yêu sư lão tổ bị dọa hết hồn, vội vàng giương đôi cánh ra.
“Đợi đã!”
“Dừng tay, bọn ta đồng ý!”
Câu nói kia của Lẫm Đế có ý là, các ngươi không cần quan tâm thái độ của ta,
chuyện này không liên quan đến ta.
Nhưng hai lão tổ này lại hiểu sai ý.
Bọn họ tưởng rằng lời Khương Thành nói là đại diện cho ý của Lẫm Đế.
Vậy thì làm sao còn dám mặc cả nữa chứ?
“Bọn ta sẽ để môt phần tộc nhân ở lại, bồi thường cho những sai lầm lúc trước.”
“Lúc trước là do bọn ta không đúng, bọn ta chân thành xin lỗi, mong các ngươi
có thể bỏ qua cho.”
Nói xong, hai lão tổ chọn năm mươi con yêu sư, để bọn chúng ở lại Phi Tiên
môn làm tiên thú hộ tông, nghe theo mệnh lệnh của Khương Thànhh.
Năm mươi con yêu sư này tất nhiên vô cùng không tình nguyện, suýt nữa đã
phát điên ngay tại chỗ.
Nhưng hai lão tổ này vì nghĩ cho đại cục, làm sao có thể quan tâm được cảm
nhận của bọn chúng.
Chỉ âm thầm truyền âm khẽ an ủi vỗ về.
“Các ngươi yên tâm, không bao lâu nữa thì Phi Tiên môn sẽ bị tiêu diệt thôi.”
“Đến lúc đó, những người nhẫn nhục chịu đựng vì việc lớn như các ngươi đều
được tính là lập công lớn, bọn ta tất sẽ có thưởng.”
Các trưởng lão của Phi Tiên môn ở bên cạnh cũng ngu người.
Đúng thật là không ai giàu ba họ không ai khó ba đời.
Yêu sư tự cao tự đại, coi trời bằng vung lại quay ngược trở thành nô bộc của Phi
Tiên môn?
Đây không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Sau khi sắp xếp xong tất cả, hai lão tổ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, họ rất sợ
Khương Thành lại đưa ra yêu cầu khắt khe nào đó nữa.
“Bây giờ ngươi đã vừa lòng rồi chứ?”
“Cáo từ!”
Mắt thấy bọn chúng muốn đi, Thành ca khó chịu muốn chết.
Không thể khai chiến, hắn mất đi một cơ hội làm màu, sự nổi trội cũng bị Lẫm
Đế cuỗm mất sạch.
Điều này khiến cho Thành ca hết sức không cam tâm.
Nhìn bóng lưng xoay người của đám yêu sư, hắn cố gắng một lần cuối cùng.
“Cái gì kia, ban nãy Sư tộc của các người có bốn con sư tử đã bị ta giết rồi,
trong đó có một tên gọi là Bích Dương.”
“Các ngươi không muốn báo thù sao?”
Tất cả các yêu sư đều đứng lại.
Luồng sát khí và sự tức giận ngút trời ngưng tụ như hung thần, gần như có thể
đốt cháy cả không trung.
Hai yêu sư lão tổ chậm rãi quay đầu lại.
Bọn họ cũng không biết đã phải cố gắng biết bao nhiêu mới có thể nặn ra một
nụ cười ảm đạm.
“Giết hay lắm.”
“Bích Dương tự ý xông vào Phi Tiên môn, mạo phạm các vị, chết là đáng.”
“Dù cho các ngươi không giết, bọn ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!”