đến Thiên giai thập tam trọng.
Nhưng mãi đến hơn ba mươi ngàn năm sau, khi hắn dùng hết tất cả những tinh
linh châu, linh ý của hắn vẫn không thể đột phá lên thập tứ trọng.
Thập tứ trọng trong thể hệ của Thiên tộc tương đương với Cổ Thánh của Tiên
tộc, cần hóa linh ý thành nguyên.
Mà bởi vì thế giới bên trong của hắn quá khổng lồ nên rất khó vượt qua được
bước này.
Nhưng mà hắn cũng không phải không có thu hoạch gì.
Còn về khoảng cách của hắn đến Thiên giai thập tức trọng hiện giờ thì chỉ thiếu
một bước tiến vào là hóa nguyên thôi.
Tu vi linh ý như vậy vượt xa đám người Phi Khâm, Tinh Nhu và Tông Phiêu
Vương trước đây xa, đặt ở cả Thiên giới cũng chỉ thua mỗi Thánh Hoàng, Tinh
Diệu Hoàng, Nguyệt Ảnh Hoàng thôi.
So với linh ý thập nhị trọng, sự thay đổi lớn nhất của thập tam trọng chính là
linh ý có thể chuyển hóa thành sự tồn tại khác mà thôi.
Giống như hồn lực, tiên lực, thậm chí là lực thiên địa.
Đây cũng là nguyên nhân khi Phi Khâm giao phong với Khương Thành trong
khoảnh khắc ngắn ngủi, rõ ràng là sự xung kích linh ý mà lại uy hiếp trực tiếp
đến đạo tâm.
Đến mức độ này rồi, linh ý đã không còn hạn chế trong phạm vi ý thức nữa rồi.
Mà đối với Khương Thành mà nói, ý nghĩa của nó lại càng phi phàm hơn.
Suy cho cùng thì năng lực của ca này còn phong phú hơn quá nhiều so với
Thiên tộc, linh ý có thể được hắn sử dụng trong lúc chiến đấu linh hoạt hơn
nhiều.
Sau khi viên tinh linh châu cuối cùng được luyện hóa xong, hắn cuối cùng đã
xuất quan.
Bên ngoài động phủ, Kỷ Linh Hàm là người đầu tiên nghênh đón.
“Lần này ngươi tu luyện lâu thật đấy.”
“Phải đó.”
Khương Thành nắm lấy đôi tay nhỏ của nàng, khẽ cười.
“Ta hứa với ngươi, sau này sẽ không chìm đắm trong việc tu luyện không thể tự
thoát ra như thế nữa, sẽ cố gắng sửa đổi cái tật này.”
Toàn bộ đám người Đan Thái, Cam Tử Nghĩa, Ngụy Miễu đều không thể nào áp
chế được ham muốn bóc phốt của mình.
“Kỷ sư tỷ cũng học được cách nói nói dối không chớp mắt rồi, bế quan hơn ba
trăm ngàn năm là dài sao?”
“Nhưng mà đối với Khương chưởng môn mà nói thì cũng không dễ dàng gì
rồi.”
“Cũng đúng, hắn vậy mà thật sự lại bế quan tu luyện trong nhiều năm như vậy,
ta vốn còn tưởng chỉ là nói vậy thôi ấy chứ.”
“Phải đó, ta còn nhơ thời gian lâu nhất hắn bế quan còn phải tính bằng ngày
cơ.”
“Nhiều năm không gặp, lẽ nào hắn thay tính đổi nết rồi?”
Ra đến ngoài động phủ, Khương Thành phát hiện nồng độ khí tiên nguyên ở
xung quanh đã giảm xuống hơn một nửa trước đây.
Còn khí tức căn nguyên cũng thua xa trước đây.
Những tông môn và tộc quần gần đấy sớm đã dọn đi trong mấy năm nay rồi,
một Tiên Võ châu to lớn trở nên vắng lặng đến lạ.
“Xem ra Thiên Đạo thật sự đã thu nhỏ phòng tuyến lại, từ bỏ một phần khi vực
để tập trung sức mạnh phát triển một vài thần cung rồi.”
La Viễn ở một bên cảm thán nói: “Có lẽ chỉ là tạm thời thôi nhỉ.”
“Chờ tương lai khi pháp tắc hai bên đã phân rõ thắng bại rồi, bên chiến thắng
sớm muộn gì cũng sẽ phủ khắp cả Nguyên Tiên giới thôi.”
Ấn Tuyết Nhi nghe vậy thì lại cười ha ha.
“Thì sao chứ, ngươi còn muốn ở cái Thương Lan đại lục này đến khi tàn à?”
“Nơi đây sắp biến thành một vùng đất hoang lạnh rồi, ở thêm hơn trăm triệu
năm nữa thì e phải quay về Hạ giới thôi.”
La Viễn xua tay: “Ta không nghĩ đến.”
“Chỉ có điều bây giờ đi đâu cũng không dễ ha?”
“Đến mấy thần cung ấy sẽ bị ép nương nhờ thần đạo.”
“Mà nếu muốn vào trong phạm vi của suối nguồn, tranh đoạt vị trí phụ rất phiền
phức, lại phải rơi vào cảnh tranh đấu vô tận.”
“Vấn đề này các ngươi không cần lo.”
Khương Thành đứng dậy, hờ hững nói: “Ta sống rất tốt ở suối nguồn thứ nhất,
tìm một chỗ đóng cho Phi Tiên môn cực dễ.”
“Hả? Gì mà suối nguồn thứ nhất?”
“Chính là cái suối nguồn giáng lâm ở Lịch Hình Ngọc Nhai nguyên hơn ba
mươi ngàn năm trước ấy, các ngươi có nghe qua chưa?”
Mọi người lúc này mới tỉnh ra.
“Suối nguồn đó đương nhiên bọn ta từng nghe đến rồi.”
Bọn họ khi xưng hô suối nguồn vốn không theo thứ tự từ thứ nhất đến thứ sáu.
Càng huống hồ gì suối nguồn thứ nhất mà Khương Thành nói là cái đến Nguyên
Tiên giới sau cùng.
“Ngọc Nhai chi nhãn mấy năm nay là nơi hay ho nhất.”
“Nghe nói ở đó còn có một số vị trí phụ vẫn còn trống nữa.”
“Ngày nào cũng có vô số người có được vận khí, tìm kiếm cơ duyên.”
“Khương chưởng môn, ở đó mới xuất hiện pháp tắc chi nhãn mà ngươi cũng có
người quen à?”
“Đó là đương nhiên rồi.”
Dưới sự lãnh đạo của Khương Thành, tất cả môn đồ của Phi Tiên môn cuối
cùng cũng bắt đầu dọn nhà.
Không những chỉ có đám đệ tử đời thứ nhất thứ hai ba tư như Kỷ Linh Hàm và
Lâm Ninh, La Viễn, còn có hơn năm mươi môn đồ Nguyên Chân và đám môn
đồ cuối cùng Ngộ Sơn và Trường Dương.
Sau khi bọn họ rời đi, Thương Lan đại lục cũng xem như là vườn không nhà
trống rồi.
Một đám người đông đúc cưỡi lên tiên khí phi hành, dọc đường đi không gặp
phải bất trắc gì.
Cho đến khi đến được biên giới của Lịch Hình châu, bọn họ cuối cùng mới gặp
phải trở ngại.
Pháp tắc hai bên vạch thành một vực thẳm sâu, ở bên này của vực, đôi lúc có
thể nhìn thấy những thành lũy và cứ điểm vững chắc.
Cái căn bản của tu thần lưu là Thiên Đạo, là người đại diện cho Thiên Đạo, bọn
họ đã định là sẽ không ngồi đó chờ suối nguồn lớn mạnh lên.
Vì thế, cửa ải ở biên giới chằng chịt, ngăn cản tu tiên lưu phía đối diện, để tránh
việc trở thành kẻ địch tương lai.
Tiên nhân bình thường muốn tiến vào suối nguồn thì phải cẩn thận ẩn náu, lén
lẻn vào.
Nhưng Khương Thành hiển nhiên không có sở thích ẩn nấp che giấu rồi.
Lại thêm vào việc Phi Tiên môn có nhiều môn đồ như thế, thanh thế muốn lớn
bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Đứng lại!”
“Các ngươi là người của tông môn nào?”
“Các ngươi muốn đi đâu?”
Theo những tiếng hét liên miên không dứt, phía trước xuất hiện từng bóng
người.
Hiện giờ Thiên Đạo bên này đã có 73 Chính Thần.
Dưới sự uy hiếp của suối nguồn bên đối diện, những Chính Thần này đã từ bỏ
việc tranh đấu, lựa chọn liên thủ.
Vậy nên những tiên nhân xuất hiện trước mặt Phi Tiên môn lần lượt đến từ bảy
tám thần cung xung quanh.
Mà trong số những đại thần quan dẫn đội lại có một người qua quen với
Khương Thành - Sở Đình Thiên Thần.
“Khương Thành, thế mà lại là ngươi à?”
Nhìn thấy Thành ca, hắn liền ngăn đám bộ hạ lại.
“Ngươi cũng muốn gia nhập vào Ngọc Nhai chi nhãn, đối địch với bọn ta sao?”
Khương Thành lắc đầu.
“Bây giờ nói gì mà kẻ địch với không làm kẻ địch không phải còn quá sớm
sao.”
“Chỉ cần các ngươi không chọc đến ta thì ta cũng chẳng có hứng đâu mà đối
phó các ngươi.”
Nghe thấy mấy lời này, gương mặt Sở Đình lộ ra chút vui vẻ nào đó.
Hắn biết rất rõ sự lợi hại của Khương Thành, một đao năm ấy ở Huyền giới đến
nay còn khắc cốt ghi tâm.
“Hóa ra ngươi chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ chân chứ gì, vậy thì tốt quá rồi…”
Chỉ đáng tiếc, những đại thần quan đến từ những thần cung khác bên cạnh hắn
lại không nghĩ được vậy.
“Có gì mà tốt chứ?”
Mấy người ai nấy lấy đế khí ra, chỉ huy bộ chúng của mình bao vây Phi Tiên
môn.
“Cục diện hiện giờ ngươi lại muốn day dưa giữa hai bên, ai cho ngươi tư cách
ấy chứ?”
“Bất cứ kẻ nào phản nghịch chạy về pháp tắc chi nhãn đều là kẻ địch của bọn
ta!”
“Hoặc là quy y thần đạo, hoặc là bị diệt, ngươi tự mình chọn một cái đi!”
“Đừng tưởng ngươi có Vô Định Cổ Thánh chống lưng là bọn ta không dám
động đến ngươi, đại thế hiện giờ ngươi cũng khó mà không liên quan.”
“Lại còn bọn ta có trêu vào ngươi không ấy à? Ngươi mà cũng đáng sao?”
Khương Thành không đấu võ mồm với bọn họ, mà từ từ lấy ra Nhân Quả kiếm.
“Ta có đáng hay không các ngươi sẽ biết nhanh thôi.”
Vừa lúc hắn định thử hỏa lực của nguyên thuật hoàn toàn mới thì phía xa đột
nhiên truyền đến một tiếng hô gấp gáp.
“Dừng tay!”
“Khương Thành khoan đã.”