Khương Thành trực tiếp cắt ngang truyền âm.
Vung tay một cái đã bay về phía thiên điện mà đám Tịnh Uy và Hạo Diệm đang
bí mật mưu đồ.
Dọa cho Quy Tàng và Tịch Vân đều hoảng sợ.
Đại lão à, Thu Vũ Tuyền vẫn đang ở đây đấy, tốt xấu gì ngươi cũng tìm một cái
cớ đuổi nàng đi đã chứ!
Chỉ là lúc này Khương Thành đã đến nơi luôn rồi.
Nhìn thấy hắn đến, đám người Lăng Tinh và Mạch Phong đứng bên ngoài mai
phục còn tưởng rằng đã chuẩn bị thu lưới rồi.
Thế là họ lập tức phát động tấn công về phía thiên điện.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng vang lớn liên miên không dứt, tầng tầng lớp lớp đạo hải như sóng
nước lấp lánh, hư không bị nó chiếu rọi cũng trở nên đẹp đẽ vô cùng.
Cùng lúc này, các loại khốn trận, mê trận và cả cấm chế đều đồng loạt khởi
động.
Quân Vương và đám người Tịnh Uy Đạo Thần ở bên trong bị đánh đến mặt đầy
tro bụi, thê thảm chật vật.
“Dừng tay!”
“Các ngươi muốn làm gì hả?”
Đợi đến khi bọn họ đã ổn định lại, nhìn thấy đội hình hơn ba trăm Đạo Thần ở
bên ngoài, từng tên một đều như chết lặng.
Hạo Diệm Đạo Thần vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Lẽ nào bản thân muốn quy hàng đã bị phát hiện rồi sao?
Hắn chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu mà trừng Mạch Phong: “Tuệ Thạch Đạo
Thần, ngươi là muốn tự giết lẫn nhau hay sao?”
“Mọi người đều là thành viên của Phi Tiên minh, là người một nhà cả, hành
động này của các ngươi thật là khiến người khác phẫn nộ mà!”
“Ha…”
Mạch Phong cười lạnh, khóe miệng tràn đầy sự mỉa mai không thể ngừng được.
“Người một nhà? Bọn ta sao mà làm nổi người một nhà với ngươi được chứ
hả?”
“Nếu còn không ra nữa thì chắc đã bị các ngươi bán đứt luôn rồi nhỉ?”
Đám người Lăng Tinh và Thái Thường cũng lao nhao bay về bên cạnh Thành
ca.
“Khương chưởng môn, tất cả người ở bên trong điện này đều không cần giữ lại
nữa đâu.”
“Bọn họ lại còn muốn sau này quay ngược về tấn công Phi Tiên minh nữa chứ,
xem chúng ta như là hòn đá kê chân để mà lập chiến công.”
“Ta biết ngay mà, cả cái đám gió chiều nào theo chiều nấy này không tin được,
cũng may chúng ta đã sớm đề phòng đấy!”
Quân Vương lúc trước vẫn còn đắc ý không thôi thì giờ đây cũng hoảng loạn
khi nhìn thấy thế trận vây kín chặt chẽ như một chiếc thùng sắt này.
“Phi Tiên minh các ngươi điên rồi sao?”
“Hai nước giao chiến, trước giờ đều không chém sứ giả! Các ngươi vây bổn
vương lại như thế này, lẽ nào là muốn khai chiến với cả Thiên tộc hay sao?”
“Còn không mau tránh ra!”
Hư Uyên cười sầu thảm: “Thiên tộc các ngươi?”
“Ngươi có đúng là Thiên tộc thật sự hay không thì vẫn cần phải xem lại đấy.”
“Ngươi, ngươi nói gì thế hả?”
Sắc mặt của Quân Vương tái mét, mồ hôi lạnh cũng túa hết ra.
Mà Tịnh Uy Đạo Thần và Hạo Diệm Đạo Thần đứng bên cạnh hắn thấy sự việc
không ổn cũng nháo nhào lên kêu la oan uổng.
“Bọn ta không làm cái gì hết!”
“Đều là các ngươi đang ngậm máu phun người.”
“Bọn ta chỉ là tiếp đãi khách bình thường mà thôi, sao lại bị gán cho cái tội danh
như thế này rồi, thật là không công bằng mà!”
“Ta không phục…”
Còn chưa đợi cho bọn họ kêu hết, Lăng Tinh đã nhấc tay ném ra một cái tiên
khí Lưu ảnh rồi.
Ngay sau đó, cảnh tượng khi nãy bọn họ bí mật âm mưu ở trong thiên điện đều
trực tiếp hiện ra trong không trung.
“Tiếp đãi khách bình thường?”
“Không công bằng?”
Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai chế giễu của những người ở xung quanh, Tịnh Uy
Đạo Thần và Hạo Diệm Đạo Thần đều cứng họng, mồ hôi lạnh cũng chảy dài.
Có nằm mơ bọn họ cũng không ngờ tới, toàn bộ quá trình bí mật mưu đồ của
bản thân đều nằm dưới mí mắt của người khác cả.
Việc đã đến nước này rồi, cũng không thể biện giải thêm gì nữa.
Quân Vương vừa sợ hãi lại nôn nóng, nhìn thấy Thu Vũ Tuyền mới đến, hắn
giống như đã tìm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy.
“Vũ Tuyền cứu ta!”
“Cứu ta trở về với, đám người Phi Tiên minh này hiếp người quá đáng, không
nói đạo lý gì cả…”
“Mau mang theo ta cùng giết ra ngoài nào!”
Nhưng Thu Vũ Tuyền lại không hề rút kiếm, thậm chí còn chẳng nói tiếng nào.
Nàng nhìn ánh mắt của Quân Vương ngược lại còn thấy hơi ghê tởm nữa là.
Lần này nàng đến tìm Khương Thành cũng chỉ là vì muốn đòi đan dược, hoàn
toàn không hề nghĩ tới loại chuyện hèn hạ như là đào góc tường hay giật dây
như thế này.
Theo một ý nghĩa nào đó thì xem như nàng cũng đã bị Quân Vương biến thành
cái biển quảng cáo một lần để mà lợi dụng rồi.
Đám người Mạch Phong, Lăng Tinh và Thái Thường đều dùng ánh mắt sáng
rực để nhìn Thành ca.
“Khương chưởng môn, hạ lệnh đi.”
Hơn một trăm Đạo Thần đang bị vây lấy lúc này tực như là con mồi đang bị
nhốt vậy, chỉ còn đợi hắn hạ lệnh diệt ổ nữa thôi.
Hạo Diệm Đạo Thần và Tịnh Uy Đạo Thần hoảng sợ đến cực điểm.
“Không!”
“Không…”
“Đừng giết bọn ta!”
“Xin Khương minh chủ tha mạng, bọn ta chỉ là bị Ngọc Hoàn Vương này mê
hoặc, nhất thời hồ đồ mất trí mà thôi!”
“Bọn ta tuyệt đối trung thành với Phi Tiên minh…”
Thành ca cũng không ngốc, tất nhiên sẽ không tin những lời này của bọn họ.
Đám người này đều là gió chiều nào theo chiều nấy, lúc ngươi mạnh thì bọn họ
sẽ gọi ngươi là Khương minh chủ.
Còn lúc ngươi yếu thế rồi, bất cứ lúc nào bọn họ cũng sẽ bán đứng ngươi.
Ngay lúc hắn định vung tay diệt sạch đám người này để khỏi phải nhìn thấy lại
ghê tởm.
Thì sau khi chú ý đến ánh mắt đầy chán ghét và khó chịu của Thu Vũ Tuyền,
đột nhiên hắn lại thay đổi chủ ý.
Nếu như cố nhét đám người này cho nàng thì sẽ như thế nào nhỉ?
Lần này ngươi chạy đến hố ta một lượng đan dược lớn, ta trở tay tặng thêm cho
ngươi một đống quả bom hẹn giờ, để cho cuộc sống sau này của ngươi thêm
phần thú vị, ngươi thấy ta tốt chưa hả?
Còn về việc thả hổ về rừng sao?
Những người này ở trước mặt hắn mà còn dám xưng là hổ à?
Nếu quả thực có thể giết chết hắn thì hắn ngược lại còn cảm ơn ngươi nữa đó.
Nghĩ đến đây, hắn cười híp mắt lắc lắc tay.
“Trời cao có đức hiếu sinh mà!”
“Mỗi người có chí hướng khác nhau, không cần phải cưỡng cầu, tha cho bọn họ
một mạng đi.”
Hả, cái này?
Dù là Quy Tàng, Tịch Vân hay là Lăng Tinh và Mạch Phong đều không thể nào
hiểu được.
“Khương chưởng môn, cái này, sao lại thả ra rồi?”
“Tội chứng đều xác thực cơ mà!”
“Sau này chắc chắn bọn chúng sẽ báo thù chúng ta đấy, loại người này sao có
thể tha thứ được chứ?”
“Như vậy là lòng đàn bà đó!”
Đến cả bản thân Hạo Diệm Đạo Thần và Tịnh Uy Đạo Thần cũng bị cái tin vui
đến đột ngột này làm cho ngu ngơ, suýt nữa không phản ứng kịp.
Bọn họ cầu xin tha thứ cũng chỉ là cố gắng làm những gì có thể mà thôi, thật ra
trong lòng họ hoàn toàn không cảm thấy lần này bản thân còn thoát được.
Kết quả lại thật sự được tha thứ rồi?
Làm ơn đi, bọn ta không chỉ muốn làm phản thôi đâu, thậm chí còn mưu đồ sau
này sẽ quay về công đánh Phi Tiên minh nữa đó, ngươi lại vẫn tha cho bọn ta à?
Còn có người nào bảo thủ như thế không?
Cơ hội đã đến trước mắt thì bọn họ tất nhiên phải bắt lấy rồi.
Thế là cả đám nháo nhào vỗ ngực thề thốt.
“Bọn ta sẽ không làm thế đâu!”
“Hôm nay Khương chưởng môn tha cho bọn ta, đại ân đại đức như thế, sao bọn
ta có thể báo thù được chứ?”
“Bọn ta sẽ chỉ cảm kích từ tận đáy lòng, mong sau này có được cơ hội để báo
đáp hắn thôi…”
“Tưởng bọn ta là đồ ngu hả? Ai sẽ tin mấy lời quỷ quái này của các ngươi chứ
hả?”
Đám người Lăng Tinh và Mạch Phong vừa mắng chửi phản đồ vừa khổ sở
khuyên can Khương hôn quân.
“Khương chưởng môn, thật sự không thể giữ lại bọn chúng mà, sau này sẽ
thành họa đấy!”
“Giết chết bọn chúng, không phải lo lắng gì nữa.”
“Nếu như ngươi không muốn làm bẩn tay của mình thì bọn ta có thể thay ngươi
làm!”
“Không thể nói như thế được.”
Thành ca lại lắc tay cười.
“Con người cũng không phải là thánh hiền, phải cho bọn họ một cơ hội mới để
sửa sai.”
“Huống hồ chi, trước đó ta đã từng hứa qua, Phi Tiên minh không cấm việc rời
đi, nói được là phải làm được.”
Nhìn thấy biểu cảm từ bi như đã thành Phật của hắn, đám người Quy Tàng và
Mạch Phong cũng cạn lời luôn.
Lão huynh nhà ngươi lúc trước cũng chưa từng nhân từ như vậy đâu.
Lẽ nào nhiều năm không gặp, hắn đổi tính rồi?
Nhưng đám người Hạo Diệm Đạo Thần đang bị vây lấy thì lại liên tục phụ họa.
“Khương minh chủ nói rất đúng!”
“Khương minh chủ đúng là nhất ngôn cửu đỉnh mà, bọn ta khâm phục!”
“Đừng có vội khâm phục.”
Thành ca chuyển chủ đề nói.
“Muốn rời đi cũng không đơn giản như vậy đâu.”