Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với sự nhiệt tình mời gọi của các đại tông môn này, Tam Nhãn Hổ tỏ ý lần

sau sẽ đến.

Lần này làm màu mệt rồi, hắn phải trở về sạc pin chút đã.

Thế là tất cả mọi người chỉ có thể luyến tiếc tiễn Tam Nhãn tông sư đi.

Đồng thời tuyên bố đại hội giao lưu đan đạo đến đây kết thúc.

Một đoàn người Thiên Đan Tư lên đường hồi phủ, còn Phạm Lôi, Yên Dĩ, Minh

Già phía bên ngồi xem này cũng hội tụ lại với bọn họ.

Cuộc cá cược giữa Thiên Cung và Tà Tiên giới vẫn chưa kết thúc.

Theo như ước định, Yên Dĩ vẫn phải quay về Thiên Cung.

“Ha ha ha, để các ngươi chờ lâu rồi.”

Nhìn thấy ba người, mồm Tam Nhãn Hổ nhếch lên tới tận mang tai.

“Thật là ngại quá, vốn cũng muốn sớm ra đây, kết quả vào trong đó lại bị người

ta níu kéo lại không cho đi.”

Hắn biết rõ ba người này ở bên phía người xem đã thấy hết tất cả nên cố ý làm

ra vẻ đạo đức giả xin lỗi.

“y, ta cũng đau đầu lắm, sự nhiệt tình của người ta khó chối từ.”

“Vì để tống cổ họ đi, chỉ có thể phô ra năng lực đã che giấu từ lâu nay.”

“Nhưng mà các ngươi cũng đừng hỏi rốt cuộc ta đã làm gì, dù sao cũng chỉ là

chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”

“Sao các ngươi lại nhìn ta như thế, thật sự chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng

nhét kẽ răng, chuyện vặt ấy mà.”

Nhìn thấy vẻ mặt khiêm tốn của hắn, nhưng thật sự thì đang trát vàng lên mặt,

ba người lại càng thêm khó chịu.

Tâm tình cũng trở nên phức tạp cùng cực.

Trong một trăm năm này, ba người cũng nghe Tam Nhãn Hổ giảng đạo.

Ấn tượng về hắn cũng có phần thay đổi.

Bây giờ ấy à, lại xuất hiện lại cảm giác khinh thường.

Con mẹ nó, năng lực luyện đan thuật đã che giấu rất lâu rồi sao?

Lẽ nào không phải do Khương Thành cho mới được sao?

Còn có thể có chút thể diện không?

“Được rồi, được rồi.”

Về mặt đối đãi với thái độ của Tam Nhãn Hổ, Phạm Lôi và Minh Già lần đầu

tiên thống nhất đứng cùng một chiến tuyến.

“Nhiêu đó cũng được rồi.”

“Bọn ta cũng đâu phải không biết ngươi mấy cân mấy lạng đâu.”

“Phải rồi, Khương chưởng môn đâu?”

Minh Già nhìn quanh bốn hướng nhưng không thấy bóng dáng Thành ca đâu.

Tam Nhãn Hổ thì lại không quan tâm mấy.

Chỉ có thể tùy ý nói: “Có lẽ là về Thiên Đan Tư trước rồi, hắn ngay từ đầu đã

làm mà xong rồi, còn không đi nữa há chẳng phải sẽ bị chết không đẹp sao?”

Nghe Thành ca đã về rồi, Minh Già cũng nói lời cáo từ.

Sau khi hắn rời đi, các đại tông sư vẫn cứ tiễn đưa mấy người Thiên Đan Tư về

đến biên giới của Luyện Tâm đ*o.

Chủ yếu vẫn là vì Tam Nhãn Hổ sứ giả đan này.

Con Hổ yêu này cũng coi như suốt đường đi có phong thái vô cùng, spotlight

của mấy người Thiên Đan Tư đều bị chiếm hết.

“Tam Nhãn đại sư, đi về phía trước nữa chính là Vân Di Đạo, bên đó được xem

như là có tiên nhân nhiều nhất ở Đạo Tuyệt Chi Địa, ngươi nhất định phải tuyệt

đối cẩn thận đấy…”

Nghe thấy Thừa Sơn Đạo Tôn nói như vậy, Phạm Lôi và Yên Dĩ liền vểnh tai

lên nghe.

Lần đến Luyện Tâm đ*o này, bọn họ cũng coi như đã học hỏi được nhiều.

Ở đây không hổ là địa giới mà Thiên Đạo không thể làm chúa tể, mỗi một nơi

đều có thiên địa quy tắc đặc biệt riêng.

Sự quỷ dị vô cùng đó đối với người mới đến cũng chẳng có gì tốt lành.

Huyết Sát Đạo cứ vào là bị truy sát.

Đoạn Dương Đạo thì đi đến đâu cũng bị một người không biết từ đâu đến khiêu

chiến.

Còn ở Luyện Tâm đ*o, cao thủ có mạnh đến đâu bước vào đều trở thành cặn

bã.

Đừng nói là Đạo Tôn, dù cho có là Đạo Thánh mà đi lại tùy tiện thì cũng sẽ bị

lật xe thôi.

Vân Di Đạo này lại là tình huống ra sao đây?

Thật đáng tiếc, bọn họ chẳng nghe được gì.

Bởi vì đã bị Tam Nhãn Hổ trực tiếp cắt ngang.

“Các ngươi đang kinh thường ta đấy à?”

Hổ yêu này bây giờ đang lơ lửng trên mây, sao có thể nghe lọt thứ gì chứ.

“Đừng quên gia đây là xuất thân từ Đạo Tuyệt Chi Địa đấy, căn bản chính là

tiểu bạch long nơi biển xa, ở đâu cũng sẽ được hoan nghênh, có cần các ngươi

phải phổ cập kiến thức không?”

“Phải phải phải, Tam Nhãn sứ giả nói chí phải.”

Thật ra Tam Nhãn Hổ có thể mạnh miệng đến vậy là vì hắn đang đi với một

đám toàn luyện đan sư.

Có mấy tiên nhân không cần đan dược cơ chứ?

Ai muốn lấn cấn với mấy đan sư đỉnh cao chứ?

Đừng nói là Vân Di Đạo, cả địa giới có đam ma tu hoành hành như Huyết Sát

Đạo nhìn thấy bọn họ cũng phải khách khí, đối đãi có chừng mực.

Bọn người Thiên Lâm, Thái Hành cũng không bận tâm mấy chuyện này.

Khi đến đây, bọn họ đã đi ngang Vân Di Đạo rồi.

Lúc đó hai thế lực lớn nhất của Vân Di Đạo trong đó còn coi bọn họ như khách

quý mà chiêu đãi, hai vị Đạo Thánh còn đích thân tiễn đến biên giới Luyện Tâm

Đạo rồi mới về.

Nhưng lần này, một chuyện nào đó đã khiến nó lệch khỏi quỹ đạo bình thường.

Trên Vân Hải của Vân Di Đạo, bóng dáng bọn người Thích Vương và Dực

Vương đã lâu không gặp thoắt ẩn thoắt hiện.

“Đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”

Lư Vương gật đầu: “Thỏa đáng rồi, bên kia nhận được thù lao thì sẽ ra tay.”

“Những người còn lại của Thiên Đan Tư có thể bỏ qua.”

“Nhưng Yên Dĩ thì phải chết.”

Kì hạn kết thúc cá cược giữa Thiên Cung và Tà Tiên giới đã càng ngày càng

gần.

Tà Tiên giới vẫn chưa có hành động gì, bọn họ cũng sốt ruột hẳn lên.

Khương Thành căn bản chẳng có dấu hiệu xuất hiện thiên tâm.

Nếu còn không làm gì nữa thì Thiên Cung sẽ thua mất.

Nhưng bọn họ lại không thể tự mình ra tay, nếu không Tà Tiên giới lại có thể dễ

dàng điều tra ra.

Cuối cùng, đám Thần Quân quyết định sẽ thuê người giết người.

Âm thầm tìm một thế lực ngầm ở Đạo Tuyệt Chi Địa, dự định sẽ trừ khử Yên

Dĩ.

Yên Dĩ chết trong tay bên thứ ba, vậy trận cá cược coi như bỏ.

Đến lúc đó coi như hai bên hòa, Thiên Cung cũng không lỗ.

Nhưng trên trán Thích Vương vẫn còn hiện ra sự lo lắng.

“Chỉ sợ đám yêu nghiệt đó nhân cơ hội này làm thương tổn đến mấy vị tông sư,

mấy vị đó của Thiên Đan Tư thật sự không thể để mất.”

Đế đan sư thất bát phẩm dù có đặt ở đâu cũng đều là báu vật trân quý cả.

Thiên Cung không muốn để đám người Thiên Lâm, Thái Hành, Hà Bắc phải

xảy ra chuyện.

“Có lẽ không đâu, đối phương rất có uy tín.”

“Vậy thì tốt.”

“Chỉ tiếc Khương Thành không biết đã nấp nơi đâu rồi.”

“Phải đó, Huyết Sát Địa vô năng kia lại không giết được hắn.”

Mục tiêu của bọn họ vốn dĩ là Khương Thành.

Thành ca đã giết không ít người của Thiên Cung, thậm chí còn có cả con của

Thiên Đế.

Vốn còn tưởng nhất định sẽ chết ở Huyết Sát Đạo, nào có ngờ qua mấy năm

nghe ngóng, tên tiểu tử ấy vẫn tung tăng vào được Luyện Tâm đ*o.

“Coi như hắn mạng lớn.”

“Sau khi thời hạn của cuộc cá cược qua đi, người chờ hắn chính là Tu Đế.”

“Ha, đến lúc đó xem thử hắn sẽ chết như thế nào.”

Cùng lúc khi mấy vị Thần Quân rời đi, đội ngũ của Thiên Đan Tư phía dưới

cũng chính thức bước vào phạm vi của Vân Di Đạo.

Vừa mới đến đây, Phạm Lôi và Yên Dĩ liền cảm nhận được sức chiến đấu của

bản thân đã quay trở lại.

Ở đây không giống với Luyện Tâm đ*o chỉ có đan khí phù trận mới được tính

là chiến lực.

Ở đây, cho dù là tiên lực thần hồn hay là quy tắc ý cảnh, toàn bộ đều có thể tùy

ý khai triển, không chịu bất cứ hạn chế nào.

“Coi như bình thường lại rồi.”

Phạm Lôi Đạo Tôn thở phào nhẹ nhõng.

Thân là Đạo Tôn, cuối cùng hắn cũng có được cảm giác an toàn.

Cho dù có gặp được kẻ địch lớn mạnh, đánh không được thì cũng có thể bỏ

chạy.

Vừa nghĩ như vậy, bốn bề đã có đợt gió lớn quái dị nổi lên, một thân ảnh màu

đen che khuất ánh mặt trời.

Nhìn một phát đã không thấy bờ bến.

“Chuyện gì vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không hay rồi.”

Đám đan sư chưa từng trải qua chiến đấu hét lên kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK