Khương Thành thành thật trình bày sự thực.
“Bài giảng của các ngươi không có ích lợi gì với ta, ta không có ý nghe lén.”
Tiếc là không có kẻ nào chịu nghe lọt mấy lời này.
Hai tên giáo viên, một trước một sau, chặn đường tiến lùi của hắn.
“Tông Phiêu Vương đích thân mời?”
“Khẩu khí của các hạ lớn thật đấy.”
“Các hạ gì chứ? Đừng dát vàng lên mặt hắn!”
Trong đám tử đệ của Vương phủ, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào
màu xanh nhạt dẫn đầu.
Thoáng cái đã thấy hắn nghênh ngang đứng trước mặt Khương Thành.
“Các bài giảng trong Phồn Tinh Các chứa đựng cả những bí mật cấp cao, chỉ có
đệ tử vương tộc được nghe, những kẻ còn lại không được bén mảng lại gần.”
“Rõ ràng là một tên gian tế mà dám to mồm nói xằng rằng những lời giảng đạo
này vô dụng với ngươi?”
“Ngươi có tư cách gì mà dám nói ra câu ấy?”
Có hắn khơi mào, các đệ tử khác cũng bắt đầu nhao nhao ầm ĩ cả lên.
“Cảnh Huyền Thúc Tổ nói đúng lắm!”
“Kẻ này không thuộc dòng chính, cũng chẳng phải đệ tử của nhánh phụ, cơ bản
không có tư cách lại gần Phồn Tinh Các.”
“Hắn chính là gian tế!”
“Nói, ngươi là người của vương phủ nào phái tới?”
“Có phải đang định học trộm bí mật bất truyền của Tông Phiêu Vương phủ ta?”
“Theo ta thì một là Vương triều Nhật Diệu, hai là Vương triều Nguyệt Hoàn,
bắt hắn lại!”
“Ta thực sự không phải gian tế gì mà.”
Thành ca dở khóc dở cười.
“Hay là các ngươi hãy đi tìm Tông Phiêu Vương hỏi thử, chẳng phải sẽ rõ ràng
sao?”
Hắn vừa dứt lời đã bị chìm nghỉm trong biển nước bọt.
“Ngươi nghĩ mình là ai? Gia gia ta có thân phận cao quý tới nhường nào, ngươi
nói gặp là gặp được chắc?”
“Ngay cả ta cũng chưa được gặp tổ gia gia được mấy lần, tên gian tế này nói
khoác mà chẳng biết ngượng mồm.”
“Ngươi nghĩ tổ tông vương phủ ta là gì, gọi tới là tới, đuổi đi là đi?”
Thậm chí có người còn suy diễn lung tung.
“Ngoại trừ Tinh Diệu Hoàng bệ hạ và những vương gia khác, mấy năm gần đây
tổ gia gia đều không đích thân tiếp vị khách nào.”
“Không sai, ngay cả những công hầu đại thần đến phủ cũng chỉ được tiếp đãi
mấy vị nhị đại thúc tổ, căn bản không cần gia gia nhà ta ra mặt.”
“Ngay tới chuyện này mà tên kia còn không biết rõ, vừa khéo chứng tỏ hắn
không phải người thuộc vương phủ ta.”
“Thân phận gian tế của hắn rõ rành rành rồi!”
Trong đám đông, có người còn bắt đầu nghĩ ngợi xa xôi.
“Không chừng là bên Tiên tộc kia…”
“Gì cơ? Tiên tộc? Thế còn không mau bắt hắn lại?”
Khương Thành nhìn điệu bộ này, tự biết không giải thích nổi.
Đám người này cơ bản có nghe hiểu tiếng người đâu.
Bó tay rồi, hắn chỉ đành không nói tiếng người luôn.
“Hừ!”
Hai tay hắn chắp ở sau lưng, đưa mắt nhìn trời, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Các ngươi mới buồn cười ấy!”
Ban đầu, mọi người cùng sửng sốt bởi thái độ ngông cuồng này của hắn.
Ngay sau đó, toàn thể mọi người cùng nổi cáu.
“Mẹ nó, là gian tế mà dám ngông cuồng thế hả?”
“Nực cười thực sự!”
“Mặc kệ hắn là ai, bắt lại đã rồi nói tiếp!”
“Đánh đi, đánh chết thì ta chịu!”
Thấy mọi người sắp ra tay, Khương Thành bỗng tuôn ra một tràng từ ngữ.
“Thiên địa nhân uân, vạn vật hóa thuần, thiên vô tư phúc, địa vô tư tái…”
Có kẻ không nhịn được cắt ngang lời hắn.
“Tên gian tế kia đang nói linh tinh gì thế?”
“Ngươi cho rằng cứ ra vẻ thần bí là xong chuyện hả?”
Nhưng ngay sau đó, họ đã bị hai giáo viên và những người khác cản lại.
“Khoan!”
Thành ca vừa nhìn đã biết có tác dụng, cho nên tiếp tục lên tiếng.
“Nhật nguyệt bất minh, thiên bất dịch dã, sơn cao nhi bất kiến, địa bất dịch
dã…”
Thực ra thứ hắn đang đọc là công pháp cao cấp “Hồn Thiên Hoá Ý Quyết” mà
Tông Phiêu Vương đưa cho hắn lúc trước.
Lúc ấy, sau khi lấy được Toái Linh phiến, hắn từng xem qua một lượt.
Khi đạt đến cảnh giới này như hắn thì việc đọc thuộc lòng toàn văn rất dễ dàng,
chỉ là không tham ngộ lý giải mà thôi.
Môn công pháp này thuộc bí mật cấp cao trong vương phủ.
Chỉ có mười mấy người con cháu của Tông Phiêu Vương đã đạt đến Thiên giai
ngũ trọng mới được truyền thụ cho.
Những người còn lại còn chưa từng được nghe qua.
Mặc dù chưa từng nghe qua nhưng bọn hắn vẫn biết về nó.
Khương Thành mới tuỳ tiện đọc vài câu, sắc mặt của hai giáo viên đối diện đã
thay đổi hoàn toàn.
Bọn họ có thể nghe mà nhận ra công pháp này tuyệt diệu, cao cấp đến nhường
nào.
Vài lời ít ỏi nhưng mạnh như thác đổ, khiến bọn họ hiểu ngay tức thì.
So sánh ra thì công pháp bản thân họ đang tu luyện chỉ như đồ bỏ.
Điều này khiến bọn họ như si mê, hận không thể nghe thêm mấy câu nữa.
Song đúng lúc này, Khương Thành bỗng ngưng ngâm nga.
Hai giáo viên và rất nhiều tử đệ của Vương phủ mới tiến vào trạng thái lại đột
ngột bị dừng lại, cực kì khó chịu.
Lúc này bọn họ đành phải gạt bỏ ý nghĩ Khương Thành xuất thân từ Tiên tộc.
Công pháp ở ngưỡng này, nếu chưa tới Thiên giai cửu trọng liệu có cơ hội được
xem qua ư?
Ở Thiên tộc, người có môn công pháp này cũng khá hiếm gặp, chắc chắn là kẻ
có quyền cao chức trọng!
Những người như thế cho dù muốn làm mật thám cũng không đáng tới nơi giáo
đạo cho đám hậu bối như Phồn Tinh Các, chỗ này có gì để thăm dò?
Lén nghe bọn hắn giảng bài?
Đừng nói giỡn, công pháp của người ta bỏ xa mình tới tám con phố mà phải mò
tới nghe lén?
Một người giáo viên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Thành, trong lòng sốt
ruột đến độ vò đầu bứt tai.
Hắn rất muốn hỏi tại sao ngươi lại ngừng, tiếp tục đi.
Nhưng mới vừa rồi hắn còn chỉ vào mặt Khương Thành mà mắng, bọn họ sao
có thể nói ra câu này.
Chỉ có thể cố gắng suy nghĩ tìm từ ngữ khác.
“Các hạ! Chuyện kia…”
“Ta là Khương Tuấn Soái, sống ẩn dật đã nhiều năm, gần đây mới xuất sơn.
Tông Phiêu Vương nói hết lời hay ý đẹp để mời ta tới dạy cho các ngươi mấy
buổi.”
Thành ca chắp tay sau lưng, khẽ nâng cằm.
Thản nhiên nói: “Bây giờ xem ra các ngươi cũng không hoan nghênh ta lắm.”
Dứt lời, hắn phất ống tay áo, gạt hai người đang đứng trước mắt, trực tiếp đi ra
ngoài.
Gì đây?
Đây là một vị thế ngoại cao nhân?
Hơn nữa còn đặc biệt được mời tới để giảng bài cho mình?
Tất cả mọi người đứng đây đều bắt đầu trở nên kích động.
Thấy Khương Thành sắp đi xa, hai giáo viên lập tức đuổi theo sau.
“Khương tiền bối, đừng đi mà!”
“Từ từ đã, là tại bọn ta có mắt không tròng nên mới thất lễ với ngươi.”
Các tử đệ của Vương phủ cũng vội vàng tạo thành vòng tròn, vây chặt Thành ca
đến nỗi giọt nước còn không trôi lọt.
“Khương danh sư đừng đi!”
“Đều là lỗi của bọn ta, bọn ta quá hấp tấp.”
“Kính xin ngươi đừng chấp nhặt với đám tiểu bối bọn ta, dạy cho bọn ta đi
mà…”
Phần lớn trong số họ quả là đã bị mê hoặc bởi công pháp cao cấp kia.
Cơ hội thế này cực kỳ khó kiếm!
Nếu coi vương phủ là một môn phái thì những tử đệ của Vương phủ như chúng
cũng tương đương với đệ tử nội môn.
Bình thường chỉ có thể được chỉ dạy bởi những giáo viên Thiên giai ngũ trọng,
lục trọng.
Còn cao thủ Thiên giai bát trọng, cửu trọng à?
Khó lắm mới mời được một cao nhân, kết quả lại bị chọc tức đến mức bỏ đi,
chuyện gì thế này?
“Ta thấy hay là thôi đi, một tên gian tế như ta không có duyên với các ngươi.”
Đương nhiên Thành ca sẽ không rời đi như vậy, chỉ là muốn làm bộ một lần
thôi. Ai bảo đám người này vừa rồi còn tóm mãi không tha, vậy đừng trách hắn
thi triển ngón nghề lừa người.
Mọi người cứ nghĩ mình đã đắc tội với thế ngoại cao nhân, hối hận đến mức sắp
xanh ruột rồi.
Chỉ có thể liên mồm nói mấy câu bùi tai để giữ người lại.
“Ta sai rồi, bọn ta sai rồi.”
“Ngươi là đại nhân có đại lượng…”
“Bậc cao nhân như ngươi sao có thể là gian tế được?”