Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo mệnh lệnh của Cảnh Vương, các nhánh thiên quân mai phục hai bên Vũ

Đường cốc đồng thời giết ra.

Cùng lúc này, tám Thần Quân trước mặt và sau lưng cũng giết vào trung tâm.

Nhất thời tám mươi ngàn người đã trở thành cá trong lưới.

Cho dù là trước sau trái phải hay là trên dưới, toàn bộ đều ngập tràn thiên quân.

Mỗi một hướng đều có những Đạo Thánh tế ra pháp cảnh.

Bốn bề đột nhiên nhảy ra mấy trăm ngàn tên vạm vỡ dọa cho đám người Mông

Đoan, Thanh Tịch suýt chút hồn phi phách tán.

“Tình huống gì đây?”

“Sao lại như vậy?”

“Thế này là không nên.”

Hắn nghĩ mấy cũng không thông.

“Cái gì không nên chứ?’

Cảnh Vương vừa lắc đạo kiếm bát giai trong tay, khóe môi cũng lộ ra nụ cười

giễu.

“Các ngươi cũng khoa trương thật đấy, lại dám nghênh ngang xông vào nơi

này.”

“Thật sự cho rằng bọn ta chẳng là gì ư?”

“Bọn ta không có.”

Nhìn thấy các nhanh quân đội hình chỉnh tề, hoàn toàn không có chút thương

tích nào, Mông Đoan Đạo Thánh như đã đoán được ra chân tướng rồi.

Hóa ra đây mới là nguyên nhân mười mấy cứ điểm trước đó bị “san bằng”?

Đây vốn không phải do Phi Tiên môn đánh hạ được, chỉ là bọn họ lui về để mai

phục mà thôi?

Vậy cho nên, đây vốn là cái bẫy dụ Khương Thành vào vòng mai phục?

Hắn tức đến xanh cả ruột.

Sớm biết thế thì kiên nhẫn thêm một chút, chờ thêm một chút nữa, cho dù có

kéo dài thêm một chút cũng có thể đợi được kết quả tốt đẹp là Phi Tiên môn bị

diệt mà.

Bây giờ thế này… thế này thì còn nói lí với ai nữa?

“Hiểu lầm cả rồi.”

Bọn ta cứ tưởng ở đây không có ai mai phục, vậy nên mới chạy đến chiếm một

chút.

Nếu sớm biết các ngươi ở đây thì đánh chết bọn ta cũng không dám đến.

“Chuyện thế này còn có thể có hiểu lầm sao?”

Sát Vương suýt chút bị bọn họ chọc cười.

“Lẽ nào các ngươi định nói các ngươi và bọn ta không phải kẻ địch?”

Mông Đoan Đạo Thánh thậm chí còn không dám tế đạo khí ra.

Hắn để hai tay trống không để tỏ vẻ bản thân là vô hại.

“Bọn ta tuyệt đối không hề có ý mạo phạm, chỉ bất cận vào đây thôi…”

Đám người Mông Bích ở bên cũng liên tục nói lòng vòng.

“Thật ra chúng ta có chung một mục tiêu, các ngươi muốn xử lí Phi Tiên môn,

bọn ta sẽ tận lực trợ giúp mà.”

Đám người Sát Vương, Cảnh Vương suýt chút ngớ ra.

Tịnh Trúc Tiên phủ là loại người thế luôn?

“Đã đưa đến tận cửa thì làm gì có lí không ăn?”

“Diệt bọn chúng rồi giết Khương Thành, Khiếu Mang vực bị tiêu diệt rồi sẽ bớt

đi rất nhiều lực lượng.”

Tám Thần Quân lại lần nữa thống nhất.

Thế là ngay phút tiếp theo, tám người đồng thời ra tay.

“Giết!”

“Giết đi!”

Thoáng chốc, cả ba mươi Đạo Thánh của Thiên Cung gồm cả tám Thần Quân

phát động hỏa lực về phía đám người Mông Đoan.

Đồng thời, hai nhánh thiên quân gồm năm mươi ngàn người xung quanh cũng

xuất động ba mươi ngàn quân tinh nhuệ.

Bao vây giết sang hơn tám mươi ngàn người ở phía sau Mông Đoan.

Hết cách, số lượng hai bên chênh lệch quá lớn, đa số thiên quân căn bản không

thể thọc tay vào được.

Chỉ có thể được sắp xếp vây ở bên ngoài, chặn đường lui của đám cá trong lưới

này để tránh có con cá nào lọt lưới chạy trốn.

Cứ thế, thế cục giết chóc đã hình thành.

Một trận đại chiến lẽ ra đã xảy đến với Phi Tiên môn, giờ đây đã phát sinh

trước.

Tám mươi ngàn tiên nhân theo sau lần đầu tiên đón phải sự công kích ngợp trời

đến thế.

“Giết!”

“Giết mở đường máu.”

“Chúng ta chưa chắc đã sợ bọn họ.”

“Xông ra!”

Bọn họ vốn chưa đến mức hoàn toàn tuyệt vọng.

Tám mươi ngàn người Mông Đoan Đạo Thánh mang theo đều ở cảnh giới Chí

Tôn trở lên.

Đừng thấy số lượng ít hơn đối phương mấy lần, nhưng giới tu luyện vẫn phải

xem thực lực.

Bàn về thực lực tổng thể thì tám mươi ngàn người này căn bản cũng hơn Thiên

Vi Quân và Thiên Thí Quân.

Nhưng sự tự tin này chỉ kéo dài trong mười mấy giây ngắn ngủi đã hết.

Bởi vì mức độ phối hợp tổ chức của hai bên không hề ở cùng một đẳng cấp.

Sự tiến công của Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân căn bản không phải hai

người vây đánh một mà là chia ra bao vây.

Tách tám mươi ngàn người này thành mười mấy phần, mỗi một phần đều bị

thiên quân ngăn lại, khống chế bọn họ trước.

Rồi sau đó tập trung cao thủ tiêu diệt từng phần một.

Sự tấn công của bọn họ như làn sóng thủy triều quét qua, rất có cảm giác tầng

lớp và tiết tấu.

So với thế thì nhưng cao thủ của các tông môn, thế gia ở Khiếu Mang vực cùng

lắm chỉ có sự phối hợp tầm ba đến năm, giỏi lắm là mười người.

Căn bản không hề tồn tại cái gì mà sự phối hợp hô ứng cả.

Bên Tịnh Trúc Tiên phủ này thật ra cũng có những Đạo Thánh, Đạo Tôn có

năng lực chỉ huy.

Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ giờ đây đã bị tám Thần Quân và 22 Đạo Thánh

khác công kích trọng điểm rồi.

Tự mình lo còn chưa xong, lấy đâu ra sức mà lo cho người khác.

Sức chiến đấu của bản thân Mông Đoan cũng rất mạnh.

Là đại đệ tử của Tịnh Trúc Tiên phủ, trong pháp tắc không gian của hắn có đến

bảy trụ căn nguyên.

Thậm chí có hai trụ đã đạt đến mức độ đỉnh phong, lờ mờ có dấu hiệu đột phá.

Mà đạo khí bát giai, đạo giáp của hắn cũng là bí bảo cấp thượng phẩm, toàn bộ

đều là cực hạn của cấp Đạo Thánh.

Ngoài điều này ra, hắn còn có thần hồn đặc biệt mà huyết mạch bí thuật, tất cả

đều có thể nghịch chuyển thế cục trong chớp mắt.

Nhưng mà cũng thật đáng tiếc, lúc này hắn đang bị Cảnh Vương và một Đạo

Thánh khác của Thiên Cung vây kích.

Một đánh hai thì thôi đi, Cảnh Vương lại là Thần Quân lão luyện, cồn có thể

dùng một phần lực Thiên Đạo.

Mông Đoan rất nhanh đã nhân thấy được sự ảnh hưởng.

Lực tiên nguyên của hắn như vo hình chung bị một xiềng xích khóa lại, càng cử

động lại càng mất sức hơn.

“Phược Linh Sách!”

Hắn lập tức nhớ ra Cảnh Vương là bộ hạ của ai rồi.

Lẫm Đế, một trong mười Thiên Đế, Thiên Đạo Chí Bảo là Phược Linh Sách.

Bảo vật này có thể trói buộc tất cả mọi vật trong một phạm vi Thiên Đạo, cho

dù là sông núi đang động hay là yêu ma quỷ quái, cho dù là tiên lực, căn nguyên

hay là đạo khí, bí bảo.

Chỉ cần tế ra Phược Linh Sách thì có thể trói buộc được tất cả.

Tuy chỉ hạn chế về việc trói buộc, không có lực sát thương nào nhưng cũng đã

đủ nghịch thiên rồi.

Chỉ dựa vào chí bảo này thôi, sức chiến đấu của Lẫm Đế trong Thập Thiên Đế

đã có thể xếp vào top 4 rồi.

Sau đại hội Thông Thần, Nguyên Đế và Không Đế đặc biệt sắp xếp Thu Vx

Tuyền đến dưới nàng đủ để thấy sự lợi hại rồi.

Cảnh Vương là một trong những Thần Quân dưới trướng nàng nên đương nhiên

cũng có thể có uy năng của toàn bộ bản Phược Linh Sách rồi, thức hắn nắm giữ

chính là lực tiên nguyên có thế trói buộc một phần.

Bộ phận tiên lực bị trói buộc kia vốn không biến mất, cũng không bị hao mòn,

nhưng lại không thể dùng được.

Tiên lực của Mông Đoan Đạo Thánh lúc này đã bị trói buộc ba mươi phần trăm,

chuyện này vô cùng chí mạng khi chiến đấu.

Thứ mang đến đầu tiên chính là uy lực một lần ra tay đều bị suy giảm, thứ hai là

uy năng của pháp tắc không gian cũng bị suy giảm, cuối cùng là một chuỗi các

phản ứng.

Cho dù hắn còn có một mớ thủ đoạn khác như căn nguyê, thần hồn, đạo khí,

nhưng sức chiến đấu tổng thể đã bị giảm đi hai lần.

Thế này thì còn đánh gì nữa chứ?

Đối mặt với một Cảnh Vương có thực lực và trang bị hơn hẳn hắn, hắn rất

nhanh đã rơi vào thế bị động.

“Sao lại như thế này?”

“Không nên có kết quả như thế này.”

Không phải điều vốn không nên là bản thân đi cướp công lao của Khương

Thành để chiếm lợi sao?

Khi Thông Nguyên Đạo Thánh ở phía xa bị Sát Vương nhanh chóng giết chết,

hắn mới ý thức được bản thân có lẽ sẽ phải chết ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK