Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạo Tôn dẫn đầu của Phúc Thiên các không nhịn nổi trực tiếp rút kiếm ra.

Giương cao lên phía sau với mấy người một cách kỳ quái.

“Sư đệ, có vẻ như lát nữa chúng ta phải hao chút sức rồi.”

Mấy Đạo Tôn sửng sốt, sau đó tất cả đều phản ứng lại, lập tức cười lớn rút binh

khí ra.

“Chính xác, đập quầy hàng của bọn họ, không phải là ra sức hay sao?”

“Tiếp theo cần ra chút sức rồi!”

“Không thể phụ lòng cơ hội đám người Thiên Khu các đã đưa đến tận cửa

được!”

“Chúng ta hãy tốt bụng giúp bọn họ đổi nhà, dù sao thì cái cũ không đi thì cái

mới sẽ không đến mà…”

Nhìn thấy cảnh này, các tiên nhân vây xem càng hăng hái hơn nữa.

“Mau vào đi!”

“Đừng trì hoãn nữa.”

Ngay cả những tiên nhân bên trong cũng cũng ồn ào thúc giục theo.

“Tiểu tử, ngươi nhanh lên chút đi.”

“Không dám thì cứ trực tiếp nói thẳng ra đi, đừng làm mất thời gian của mọi

người.”

Khương Thành thở dài, đang định rút Kỵ Khuyết kiếm ra để mọi người mở

mang tầm mắt, đột nhiên bên trong vang lên một tiếng hét to.

“Khương Thành!”

“Khốn kiếp, Khương chưởng môn? Sao ngươi lại ở đây?”

Mọi người nhìn theo tiếng kêu thì thấy một Hoang nhân cao trăm trượng đột

nhiên giáng xuống cổng lớn như mây đen.

Ầm!

Mặt đất chấn động, hai Hoang nhân Chí Tôn canh cổng suýt nữa ngã xuống đất.

Rất nhiều tiên nhân đang bay trên không trung ở bên ngoài bị chấn động đến

mức suýt nữa rơi xuống đất.

“Tỉ Hình Đạo Tôn!”

“Đại nhân, sao ngươi lại ở đây?”

Những Hoang nhân ở phía sau vội vàng bước tới chào hỏi, bởi vì Tỉ Hình Đạo

Tôn mạnh hơn bọn họ.

Nhưng lúc này, Hoang nhân đột nhiên giáng xuống này không để ý tới bọn họ.

Thay vào đó lại vô cùng kích động đi đến trước mặt Khương Thành, hơn nữa

còn chủ động thu cơ thể lại còn hai mét.

“Khương huynh đệ, thật sự không ngờ còn có thể gặp được ngươi!”

“Ha ha, thật đúng là quá tốt rồi, không biết đại ca sẽ vui mừng đến mức nào khi

biết tin ngươi ở đây!”

Nhìn thấy cảnh này, những tiên nhân bên ngoài hơi sững sờ.

Những Đạo Tôn của Phúc Thiên các còn cảm thấy tồi tệ hơn.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Lung Lâm và Mạch Phong cũng há mồm trợn mắt.

Tình huống gì đây, thế mà Khương chưởng môn còn có giao tình với Hoang

nhân?

Quả thật là không thể tin được.

Phải biết rằng, Hoang nhân khá bài xích và có ác cảm với các tộc quần khác vì

nhiều lý do.

Ngoại trừ một số ít tộc quần kề vai chiến đấu ở thời Thượng Cổ, những người

khác hoàn toàn không thể có được tình bằng hữu của bọn họ, ngược lại chỉ nhận

được lòng thù địch của bọn họ mà thôi.

Lần này nếu không phải vì làm ăn, những tiên nhân bên ngoài đã bị bọn họ quét

sạch từ lâu rồi.

Hoang nhân Đạo Tôn này là tình huống gì đây?

Lúc trước Khương Thành đã đoán không lầm, hiện tại Hoang nhân Tỉ Trường

đang ở trong Hoang tộc.

Tỉ Hình trước mặt hắn đây là đệ đệ của Tỉ Trường, một trong những nhân vật

dẫn quân của Hoang tộc có thể ngồi vào đại điện nghị sự vào năm đó.

Thành ca vẫn còn chút ấn tượng về hắn.

“Ha, suýt nữa ta đã cho rằng phải động thủ rồi đấy.”

“Động thủ?”

Tỉ Hình nhíu mày, sau đó trong mắt nổi lên một tầng huyết sắc quét qua mọi

người xung quanh.

“Ai dám động thủ với ngươi? Ta lột da hắn!”

Hoang nhân phân li với Khương Thành vào lần trước, còn là lúc vừa mới vào

Trung Tiên Giới.

Nói ra, thời gian bọn họ ở chung với Khương Thành không dài.

Cũng là thời kỳ từ bảo bình Giả Tiên Giới đến khi trận chiến phi thăng tiên

thành ở hạ tiên giới kết thúc.

Nhưng trong những ngày đó, Thành ca vẫn tiếp tục hành động làm màu không

ngừng, sức mạnh của một mình hắn gánh vạn vực thực sự là làm cho bọn họ bị

chấn động vô cùng.

Ấn tượng khắc sâu không thể nào quên.

Người duy nhất mà lão đại với lão nhị bọn họ chịu phục trước nay là Khương

chưởng môn.

Đối diện với ánh mắt ép hỏi của hắn, hai Hoang nhân Chí Tôn canh cửa dè dặt

nói: “Là như vầy, người này muốn vào tham gia hội chợ giao dịch, nhưng hắn

không có tư cách vào…”

“Đồ khốn kiếp!”

Còn chưa đợi bọn họ nói xong, đột nhiên dáng người của Tỉ Hình to ra, hung

hăng quạt một cái thật mạnh.

Quạt hai Hoang nhân ngã xuống đất cùng một lúc.

“Khương chưởng môn không vào được, vậy ai xứng đáng được vào?”

“Trước đây hắn đã từng cứu chi tộc nhân của chúng ta mấy lần, hiểu chưa?”

Vừa dứt lời, Hoang nhân bên trong cũng đột nhiên sửng sốt.

“Hóa ra hắn là ân nhân của Hoang tộc chúng ta sao?”

Vốn dĩ bọn họ bài xích tu sĩ Nhân tộc nhưng lại lập tức dùng ánh mắt thân thiện

nhìn Khương Thành.

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

“Cám ơn vị huynh đệ này!”

“Ngươi đã cứu Hoang nhân của bọn ta, vậy thì là khách quý nhất của bọn ta

rồi!”

“Vừa rồi là bọn ta không đúng, mời vào mời vào…”

Thậm chí còn có rất nhiều Hoang nhân chủ động ra đón, nhiệt tình lôi kéo

Thành ca vào bên trong.

Lúc này, tất cả mọi người bên ngoài đều đơ ra.

Trước đây không lâu, bọn họ còn đang chờ xem trò cười của Khương Thành,

hiện tại đây tính là cái gì?

Hắn không chỉ đi vào một cách thuận lợi, mà Hoang nhân còn chào đón nồng

nhiệt hắn vào?

Vụ đánh cược đó há chẳng phải là hắn thắng rồi sao?

Sau khi Khương Thành đưa Kỷ Linh Hàm vào, hắn không tiếp tục đi vào sâu

hơn, mà xoay người, quay trở lại bên ngoài.

“Khương huynh đệ, sao vậy?”

Tỉ Hình còn cho rằng do tiếp đãi không chu đáo.

“Lẽ nào ngươi xem thường bọn ta, không muốn đi vào sao?”

“Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, chỉ là hiện tại có chút nợ cần phải

giải quyết!”

Khương Thành lắc ngón tay.

Lại đứng trước mặt mấy Đạo Tôn của Phúc Thiên các một lần nữa.

“Các người nói sao?”

Đám người Mạch Phong và Lung Lâm ở bên cạnh chỉ cảm thấy một luồng máu

huyết dâng lên, phấn khích đến mức mặt tươi như hoa.

“Đúng vậy, cuộc đánh cược đó bọn họ thua rồi!”

“Ha ha ha, vẫn còn rất nhiều người đang xem đây, lẽ nào Phúc Thiên các của

các ngươi không thua nỗi sao?”

“Không phải vừa rồi các ngươi còn nói rằng muốn ra sức đập quầy hàng của

bọn ta sao?”

“Bây giờ các ngươi thua rồi, ta thấy tốt hơn hết để bọn ta nên ra sức thì tốt

hơn!”

Trong mấy năm qua, Thiên Khu các đã quá nhiều lần bị nhắm tới, mọi người

đều kìm nén tức giận một bụng từ lâu.

“Lên!”

“Đập nát quầy hàng của đám người Phúc Thiên các!”

“Không được đập!”

Đạo Tôn dẫn đầu Phúc Thiên các vội vàng ngăn cản bọn họ lại.

“Các ngươi dám đập, hậu quả tự chịu!”

Lúc này, những tiên nhân vây xem đều không vui.

Tình huống gì thế này?

Không phải vừa rồi ngươi còn nhờ bọn ta làm nhân chứng sao?

Hiện tại người thua không nhận lại là ngươi?

“Không phải chứ không phải chứ, Phúc Thiên các không thua nổi sao?”

“Chỉ có chút lề lối này thôi?”

“Lật lọng, sau này còn lăn lộn thế nào?”

Sắc mặt của Đạo Tôn dẫn đầu Phúc Thiên các lúc xanh lúc trắng, nhưng hắn

biết, cho dù lật lọng còn tốt hơn là bị người khác đập nát bảng hiệu.

Vì thế hắn dứt khoát ngang ngược, trực tiếp chơi xấu.

“Thắng thua gì đó, một trò chơi trẻ con vô lý mà thôi, ai lại xem là thật?”

Hắn cứng cổ lạnh lùng nói: “Ngược lại ta muốn xem thử ai dám đập!”

Thành ca cười khúc khích.

“Nợ của ca vẫn chưa lấy về được.”

Nói xong, hắn dẫn đầu xông đến trước hành cung của Phúc Thiên các.

Một kiếm bổ xuống, lập tức bổ một trong những quầy hàng thành nhiều mảnh.

Rầm!

Bạch Mộc và Ngọc Thạch bắn tung tóe khắp nơi, tất cả vật liệu được bày trên

quầy hàng đều bị bổ xuống mặt đất.

Khương Thành cũng không sử dụng bao nhiêu tiên lực, bởi vì hắn vẫn phải để

lại một ít cho đám người Mạch Phong và Lung Lâm trút giận.

Nhìn cảnh này, khóe mắt của những tiên nhân vây xem đều co giật, còn thật sự

đập à?

Đám người Mạch Phong và Lung Lâm nhìn thấy Khương chưởng môn dẫn đầu

cũng không còn do dự nữa.

“Lên!”

“Đập bọn họ!”

Vài người giơ binh khí lên lập tức đập mạnh.

Chỉ cảm thấy sự tức giận mà bọn họ phải chịu trong nhiều năm,vào khoảnh

khắc này đã được trút ra, đó gọi là sảng khoái.

Chỉ trong nháy mắt, quầy hàng của Phúc Thiên các đã bị đập tan thành từng

mảnh, rất nhiều vật liệu trọc ma quý giá đều bị phá hủy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK