Tề thương đứng dậy, dự định bay qua.
Hắn còn có chút tiếc hận, tiếc là không phải tự tay mình giết chết Khương
Thành.
Nghĩ đến trước đây nhục nhã quỳ lạy, không có tự mình giải quyết, thì rất
không hả giận.
Trên người Khương Thành rất có thể có cơ duyên truyền thừa gì đó, nhẫn trữ
vật của hắn nhất định phải ngay lập tức lấy tới tay.
“Chờ một chút!”
Lỗ Trọng nắm vai hắn kéo lại.
“Làm sao”
Tề Thương nheo mắt lại, như thế nào, Lỗ Trọng thấy bảo vật nổi lòng tham
muốn cùng mình tranh sao.
Lỗ Trọng e rằng không ngờ đến trong nháy mắt như thế, Tề Thương đã suy nghĩ
làm thế nào xử lý hắn, độc chiếm nhẫn trữ vật.
“Thiếu chủ, việc này quá kỳ quặc. Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, chờ lâu thêm một
lát cũng không có vấn đề gì.”
Mà ở một bên khác, không có bất ngờ gì xảy ra Khương Thành nghe được âm
thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Ting, ký chủ đã bị giết, kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, đang vì ký chủ
an bài kế hoạch chiến thắng.”
“Ting, ký chủ bị giết, oán khí kéo dài không tiêu tan, Phá Diệt Liệt Sát Phù ngũ
giai bên trong chiến nhẫn bị cảm hóa, ngũ giai linh phù bởi vì phẫn nộ mà sinh
ra biến dị, tự động tiến cấp tới cửu giai linh phù, thề vì ký chủ báo thù!”
Thần cmn oán hận bị giết, Ca rõ ràng bị giết rất vui vẻ!
Thần cmn Linh phù bị cảm hóa!
Thần cmn biến dị tiếp cấp!
Thần cmn thề vì ký chủ báo thù…
Khuyết điểm quá nhiều rồi, Khương Thành không biết nên từ góc độ gì nói ra
thiếu sót, phương án giải quyết của hệ thống có thể kỳ quái hơn nữa không.
Hắn cũng không biết cửu giai linh phù uy lực mạnh bao nhiêu, nói thật hắn
ngay cả ngũ giai linh phù trong nhẫn không gian cũng chưa từng dùng qua.
Nhưng hệ thống đã nói như vậy, hẳn là có khả năng diệt toàn quân địch.
Hơn nữa, chắc chắn sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, như kiểu kí
chủ cũng bị linh phù nổ chết.
“Ting! ký chủ hồi sinh!”
Sau đó đám người nhìn thấy thi thể trên mặt đất vèo một cái bay lên bầu trời.
Không đợi quân địch bốn phủ bảy tông ở dưới kịp phản ứng, hắn vuốt một cái ở
trên nhẫn không gian, lấy ra Phá Diệt Liệt Sát Phù đã được tiếp cấp kia.
“Hắn làm sao hồi sinh rồi?”
“Hắn vừa mới lấy ra thứ gì từ trong nhẫn không gian vậy?”
Tề Thương ở xa theo dõi cũng giật mình sợ hãi, hắn thật sự vẫn chưa chết.
“Nhìn kìa!”
Lỗ Trọng cũng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn bản thân giữ được
bình tĩnh.
Cũng biết rõ hắn không dễ dàng bị giết như vậy.
Đường đường là linh đài thần phẩm, há có thể dễ dàng ngã xuống như thế.
Hắn và đám người Tề Thương ngược lại sẽ không đoán được Khương Thành
hồi sinh, dù sao loại chuyện đó quá vô lý.
Chỉ coi như vừa rồi hắn giả chết, hoặc có lẽ phép thần kỳ gì đó như là khôi lỗi
chết thay.
“Khương Thành này xem ra thật sự có át chủ bài, át chủ bài đó hẳn là Linh phù,
hắn vừa mới lấy từ nhẫn không gian ra.”
Hắn là cao thủ Thiên Mệnh cảnh, mặc dù cách xa như vậy, vẫn có thể thấy rõ.
Đoan Mộc Triết và Cửu La chân nhân có mặt ở đây, cùng với đám người Huyền
Thích nhất thời hỗn loạn nháo nhào.
Đoan Mộc Triết lại càng điên cuồng kêu to: “Ta biết ngay mà, ta biết ngay hắn
lại giả chết!”
Hắn có chút hối hận, lúc vừa rồi bổ đao biết thế chặt đứt đầu Khương Thành
xuống.
Trên bầu trời, Khương Thành đang định ném linh phù ra, bỗng nhiên lại nhớ tới
một chuyện.
Vội vàng lấy linh khí truyền ảnh từ bên trong nhẫn không gian ra, nhanh chóng
phóng tới trên đỉnh một ngọn núi nhỏ bên cạnh.
Trước khi đi, hắn để các đệ tử chuẩn bị linh khí tiếp thu truyền ảnh.
Mấy lần trước diệt môn, đều không có quay lại cảnh gì, để các đệ tử chiêm
ngưỡng một chút tư thế oai hùng của chưởng môn, lần này không thể bỏ qua.
Hình tượng trước lúc hồi sinh, đương nhiên không thể quay vào, nhưng sau khi
hồi sinh, vẫn có thể mà.
Ở cách xa bên trong đại điện Phi Tiên môn.
“Có rồi có rồi!”
Mọi người sôi nổi xích lại gần quan sát, chen lấn chật như nêm cối.
“Có ảnh hình rồi, ta nhìn thấy chưởng môn rồi.”
“Chưởng môn thật soái!”
“Woa, các người nhìn, phía dưới kia là Cửu La chân nhân, trước đây ta thấy qua
chân dung của hắn.”
“Người kia là nhị gia chủ của Đoan Mộc gia.”
“Cao thủ thật nhiều, quá khủng bố…”
“Chưởng môn chỉ có một người, thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Có nữ đệ tử tỏ vẻ rất lo lắng, nhìn thân ảnh Khương Thành cô đơn bay trên bầu
trời, nước mắt cũng sắp rơi ra.
“Phải có lòng tin đối với chưởng môn, chưởng môn từ trước đến nay thần cơ
diệu toán, lúc nào đánh trận mà không có nắm chắc chứ?”
La Viễn như ông cụ non giáo dục đồ đệ.
Nhìn tư thế oai hùng của chương môn trong khí linh hình ảnh, mọi người sôi
nổi đồng ý.
Đạo cụ làm màu chuẩn bị sẵn sàng, Thành ca lúc này mới bắt đầu chính thức
biểu diễn.
Tay phải giơ cao trường kiếm, trong lòng bàn tay trái gắt gao nắm chặt Cửu giai
linh phù, hắn bắt đầu oai phong lẫm liệt phát biểu tuyên ngôn trước khi chiến
đấu.
Đây chính là thu hình trực tiếp, đương nhiên phải trang trọng một chút, phải có
cảm giác nghi lễ.
“Các ngươi vô cớ xâm phạm Phi Tiên môn của ta, hoành hành bá đạo, trời và
người cũng phẫn nộ…”
“Khương Thành ta! Hôm nay phải thay trời hành đạo, thay mặt tất cả tu sĩ vô tội
của Thanh Lan Phủ tiêu diệt các ngươi!”
“Bọn tiểu nhân các ngươi, nhanh chóng nhận lấy cái chết!”
Đám người phía dưới còn chưa tỉnh hồn, trong lúc nhất thời cũng không biết
hắn có âm mưu quỷ kế gì.
Trước khi chiến đấu nói một chút câu khách sáo rất bình thường, thông thường
là vì chuẩn bị cho phe mình một lập trường chính nghĩa.
Mấu chốt là trước đó thời điểm hắn đến tại sao không nói.
Đột nhiên hùng hồn phân trần, khiến cho bọn họ khá bất ngờ.
Nhất là vừa rồi hắn còn bị ám sát một lần, hiện tại nhắc cũng không nhắc, cho
người ta cảm giác tự như xuyên qua thời không, trở lại khoảnh khắc giống lúc
trước.
Chẳng qua nghi ngờ của bọn họ, rất nhanh đã kết thúc.
“Xem ta một kiếm diệt thế!”
Khương Thanh vung lên một kiếm, linh lực của Linh Đài thất trọng trùng trùng
điệp điệp từ thân kiếm tuôn ra.
Cùng lúc đó, lấy ra Thần phẩm linh đài!
Dị tượng của kiếm quang và linh đài che ngợp bầu trời đan vào một chỗ, khiến
cho trời đất biến sắc.
Lợi dụng cơ hội này, tay trái hắn bung ra, ném linh phù kia ra ngoài.
Sở dĩ muốn làm như thế, không phải lo lắng linh phù nổ không tới mấy người
kia, mà là vì để cho các đệ tử xem trực tiếp ở xa coi cái này trở thành kiếm uy
của chưởng môn.
Bọn họ cách xa như vậy, cộng thêm kiếm quang và linh đài che lấp, hẳn là
không phát hiện ra linh phù.
Nhìn thấy hắn đột nhiên vung kiếm, đám người phía dưới lại càng hoảng sợ.
Khí thế của kiếm quang và Thần phẩm linh đài, cho dù là Cửu La chân nhân
cũng không dám ngăn cản chính diện.
Nhưng bất kể như thế nào, bọn họ nhiều người.
Cũng là cao thủ sống mấy trăm năm, phản ứng đều rất nhanh.
Kiếm quang còn chưa xuống tới, tất cả mọi người đã cùng lúc tản ra.
Một số vòng quanh bọc đánh và thẳng hướng không trung, một số thì nghi thần
nghi quỷ, lựa chọn chạy trốn.
Có điều tất cả những thứ này ở trước mặt Cửu giai linh phù đều là uổng phí.
Ầm!
Tiếng nổ thứ nhất, Huyền Thích đột nhiên nổ tung, phía sau Khương Thành dựa
vào bản lĩnh che giấu hành tung trước tiên đánh tới.
Đây là nổ tung từ trong ra ngoài.
Lục phủ ngũ tạng của hắn trong nháy mắt nổ thành vụn phấn, tiếp theo đó
xương cốt cũng nổ tung theo, cả người biến thành một bộ xác rỗng.
Trôi nổi bồng bềnh rơi xuống dưới.
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng nổ liên miên vang lên không rõ số lượng.
Tất cả tu sĩ ở đây, cho dù là Đoan Mộc Triết trong chớp mắt đã chạy ra mấy
chục dặm, cũng bị nổ thành xác rỗng.
Cái Cửu giai Phá Diệt Liệt Sát Phù này vô cùng thần kỳ, sau khi phát nổ, cũng
không ảnh hưởng bao nhiêu đối với mặt đất xung quanh.
Nhưng tu sĩ ở đây, một người cũng không thể sống sót.
Thậm chí ngay cả bọn người Tề Thương ở cách xa trăm dặm ẩn giấu theo dõi
phía trên ngọn núi nào đó, cũng chịu ảnh hưởng.
Phốc!
Tề Thương chỉ cảm thấy tim phổi mình kịch liệt đau nhức, phun ra một ngụm
máu không bị khống chế.
Trong nháy mắt cả người trở nên uể oải.
Hắn biết, khí hải của mình đã bị thương nặng.
Thương thế thì dễ nói, Bát Vân điện có rất nhiều linh dược, tĩnh dưỡng còn có
thể khôi phục, nhưng hắn lần này ngay cả căn cơ tu luyện cũng bị lung lay