Khương Thành và Thái Hành Đạo Tôn cùng bay về phía tòa tháp cao ở trung
tâm Thiên Đan Tư.
Đến đây, ba vị Đạo Tôn cùng nhau hạ xuống đám mây.
Còn tất cả những Đế Đan sư của ba đại trường phái, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm
túc, thận trọng.
“Các ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?”
Đám người Thích Vương và Phạm Lôi Đạo Tôn vẫn muốn cố gắng nỗ lực lần
cuối.
“Quyết định này quá mức hoang đường rồi!”
“Cho dù các ngươi có hối hận, cũng sẽ chẳng có ai nói gì đâu…”
Nhưng chắc có tác dụng gì cả.
Thiên kiến bè phái, quan điểm riêng của hai người Thiên Lâm và Bắc Hà đều
rất sâu sắc, từ tận đáy lòng đều rất ghét bỏ và khó chịu với Cổ Đan Lưu.
Nhưng với tư cách là lão tổ của Tịnh Đan Lưu, luôn hành sự ngay thẳng, thậm
chí còn hơi cổ hủ.
Điều này hoàn toàn trái ngược với phong cách khéo đưa đẩy, thiên về Tà đạo
của Dịch Đan Lưu.
Muốn bọn họ lươn lẹo, nói một đằng làm một nẻo, gần như là chuyện không thể
nào xảy ra.
Ba người bọn họ bước từng bậc cầu thang, đi bộ lên đến tầng cao nhất của tòa
tháp cao đó.
Lát sau, ba người bọn họ cùng bê một cái Ấn giám màu xanh trở xuống dưới
tháp.
Ấn giám ấy tựa như ngọc nhưng lại không phải ngọc, nhìn như vàng nhưng lại
không phải vàng, phần phía dưới hình vuông, phần tay cầm ở trên đỉnh là hình
tròn của Đan dược.
“Ngọc Đỉnh Ấn nhất đẳng!”
Các Đan sư của ba trường phái nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt hừng hực
rực lửa, dường như không thể nào rời khỏi đại ấn đó được nữa.
Còn những Chí Tôn đến từ Thần Lôi Tư, cũng đã không kiềm chế được nữa mà
hô lên.
“Thực sự là Ngọc Đỉnh Ấn nhất đẳng!”
“Ấn này được lực Thiên Đạo ban phước, là thần trợ của việc luyện đan!”
“Mang theo ấn này, thì luyện chế bất kỳ đan dược nào, tỉ lệ thành công cũng
tăng lên 10%!”
“Phẩm chất của Đan dược cũng tuyệt vời hơn!”
Nghe thấy hai hiệu quả này, Khương Thành cảm thấy hơi thất vọng một chút.
Ca đây là luyện đan thuật của hệ thống, không có tỉ lệ thất bại, hơn nữa đan
dược ra lò cũng là phẩm chất cao nhất.
May mà, rất nhanh sau đó hắn đã nghe được công hiệu tiếp theo.
“Đan dược ra lò sẽ tăng thêm 10%.”
Hiệu quả này đối với hắn cũng có tí công dụng.
Sản lượng tăng 10%, cũng có ý nghĩa rất lớn.
Chỉ có điều, đại ấn này không có hiệu quả đối với việc chiến đấu như hắn tưởng
tượng.
Thực ra đây là hắn nghĩ sai lệch rồi.
Công dụng của Quan ấn thuộc các bộ phận ở Thiên Cung không giống nhau.
Có cái cực kỳ cường lực.
Ví dụ như Quan ấn của các nhánh Thiên quân, có thể tăng thêm một vài BUFF
loại cổ vũ, khích lệ cho đại quân dưới trướng.
Đại ấn của Thần Lôi Tư, có uy lực dùng để khống chế lôi kiếp.
Nhưng có những cái lại rất vô bổ.
Ví dụ như Quan ấn của Vũ Tần Tư, chỉ có thể tăng thêm một vài hiệu ứng đặc
biệt cho vũ đạo mà thôi.
Loại giống như của Chấp Luật Tư có công dụng áp chết căn nguyên và Thần
hồn của những Tiên quan khác, là thuộc loại cường lực nhất.
Nếu không thì Chấp Luật Tư lấy đâu ra chuyện do Thần Quân làm Thủ tọa chứ.
“Ngọc Đỉnh Ấn tất cả phân thành ngũ đẳng.”
Thiên Lâm đ*o Tôn trịnh trọng nâng đại ấn đó lên.
Giống như đang truyền ngọc tỷ của quốc gia.
“Ngọc Đỉnh Ấn nhất đẳng có thể không chế Ngọc Đỉnh Ấn bốn đẳng dưới.”
“Ấn này vừa xuất hiện, tất cả Đan sư của Nguyên Tiên giới đều phải nghe
lệnh!”
“Có thể được coi là Đế hoàng đan của Nguyên Tiên giới!”
“Trước đây ấn này do bốn người là ta, Bắc Hà, Thái Hành, Dịch Nguyên cùng
nhau phụ trách quản lý.”
“Bây giờ giao cho ngươi.”
“Khi ngươi luyện hóa thành công, nó sẽ trở thành bảo vật thuộc về ngươi!”
Khương Thành nghe thấy ba chữ Đế hoàng đan, tí nữa thì vui đến bốc hơi ngay
tại trận, vốn dĩ tâm trạng vẫn còn tí thất vọng nhưng đột nhiên biến mất không
còn sót lại chút gì.
Vãi chưởng, năng lực làm màu của thứ đồ chơi này cao như thế sao?
Thế thì ngoài ta ra còn ai được nữa?
Hắn lập tức nở nụ cười thỏa mãn, việc nhân đức không nhường ai mà cầm lấy
đại ấn đó.
“Tham kiến Thủ tọa Thiên Đan Tư!”
Ba vị Đạo Tôn cùng khom mình, hành lễ như của Đan giới.
Sau đó, Lưu Duyên và Quế Linh dẫn đầu các Đế Đan sư của Cổ Đan Lưu cũng
dồn dập cúi người.
“Bái kiên Thủ tọa đan!”
Các Đan sư của Tịnh Đan Lưu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đến bây giờ bọn họ vẫn cho rằng Khương Thành lừa bịp, gian lận mới có được
chứng nhận căn nguyên, chỉ coi hắn là một tên lừa bịp, trong lòng vô cùng
khinh thường hắn.
Nhưng hai vị lão tổ đều chấp nhận rồi, bọn họ cũng chẳng nói gì được nữa.
Cuối cùng cũng cúi người theo.
“Bái kiến Thủ tọa đan!”
Cuối cùng là đám người của Dịch Đan Lưu, cho dù là Kim Phi hay Chính Hư
thì vẻ mặt đều tỏ rõ sự kháng cự.
Có người thì quay mặt đi, có người thì nhắm tịt mắt lại, không có lấy một ai bái
kiến hắn.
Hết cách, trong lòng bọn họ coi Khương Thành là kẻ thù.
Sao có thể hành lễ với hắn được.
Nhưng bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng lớn được đến đại cục.
Sau khi ba vị Đạo Tôn và hai đại trường phái bái kiến xong, Khương Thành đã
chính thức trở thành Thủ tọa đan, ván đã đóng thuyền, không còn cách nào thay
đổi nữa.
Vẻ mặt của đám Thần Quân Thích Vương, Dực Vương và Lư Vương đều vô
cùng khó coi.
Mẹ kiếp, tên tiểu tử này thế mà lại trở thành Thủ tọa đan thật.
Còn có chuyện gì hoang đường hơn chuyện này nữa không?
Phải biết rằng chỉ mấy tháng trước, còn chẳng ai biết hắn là cọng hành nào.
Mà một tháng trước, hắn cũng chỉ là một Thượng Đình Tiên nhân cỏn con ở Gia
Vương Đạo Trường mà thôi, thậm chí còn là nhờ gian lận mới vào được.
Loại người như vậy, thế mà trong thời gian một tháng ngắn ngủi, đã trở thành
Ẩn Hoàng một các vô cùng kỳ lạ.
Chuyện này thì cũng thôi, Ẩn Hoàng cũng chẳng có quyền lực gì, chỉ có cái
hàm trống mà thôi.
Nhưng bây giờ cái hàm trống này đã được điền vào rồi.
Trở thành nhân vật thuộc phái thực quyền ở Thiên Cung rồi!
Đúng thế, phái thực quyền.
Mặc dù Thiên Đan Tư không phải là bộ phận chiến đấu, nhưng địa vị và tính
quan trọng,có thể xếp vào top năm của cả Thiên Cung.
Bằng vai phải lứa, ngang hàng với mấy bộ phận như các nhánh Thiên Cung và
Chấp Luật Tư, Thiên Khí Tư!
Còn thống trị cả Thần Lôi Quân nữa cơ.
Suy cho cùng cũng có mấy Tiên nhân không cần đan dược cơ chứ?
Chuyện này quả thực là quá mức hoang đường rồi!
Bị một con sâu làm rầu nồi canh không có Thiên Tâm như Khương Thành trở
thành lão đại của bộ phận này, Thích Vương không dám tưởng tượng sau này sẽ
có hậu quả gì nữa rồi.
Hắn chỉ hy vọng trăm ngàn năm này qua nhanh một chút, Khương Thành đừng
có làm càn làm bậy, gây ra chuyện tai họa gì.
“May mà Ngọc Đỉnh Ấn nhất đẳng này cực kỳ khó luyện hóa, cho dù có là Đạo
Tôn thì cũng mất hơn chục triệu năm.”
“Tên tiểu tử này mà không mất mấy tỉ năm, chắc cũng chẳng thể nào hoàn toàn
luyện hóa được đâu.”
“Cho nên hắn cũng chẳng lấy được bất kỳ lợi ích thiết thực nào…”
Trăm ngàn năm sau, thì loại trừ phẩm cấp Ẩn Hoàng của Khương Thành, đến
lúc đó hắn cũng chẳng có tư cách tiếp tục đảm nhận chức Thủ tọa đan nữa.
Nhưng bây giờ Khương Thành cũng không nghĩ xa xôi như thế.
Giây phút hắn tiếp nhận Ấn giám, Thiên Hoang Bất Diệt Thể của hắn đã bắt đầu
quá trình luyện hóa.
Còn chưa đợi đám người kia phản ứng lại, đã hoàn toàn luyện hóa xong đại ấn
này rồi.
Hết cách, Thiên Hoang Bất Diệt Thể luyện hóa bất kỳ bảo vật nào cũng đều
bằng tốc độ ánh sáng hết.
Tiếp theo, hắn cảm nhận thấy một lượng lớn cảm ngộ quy tắc đan chảy vào
trong tâm trí hắn.
Khương Thành có luyện đan thuật của hệ thống, kiến thức về phương diện
luyện đan của hắn, có thể nói là uyên bác hơn cả ba vị Đạo Tôn cộng lại.
Nhưng, hắn lại không biết nhiều về quy tắc đan.
Hắn chưa từng nghiên cứu qua loại quy tắc huyền diệu khó giải thích này.
Còn Huyền văn đan của hắn, ban đầu là có được một cách tự nhiên lúc Giáng
Linh ở Huyền Giới, sau đó thăng cấp cũng chỉ dùng điểm Tiên Nguyên trực tiếp
đẩy cấp lên.
Bởi vì Huyền văn đan không phải là huyền văn loại chiến đấu cường lực gì, cho
nên trước đây hắn cũng không mấy coi trọng.
Bây giờ, cấp độ cũng chỉ có cửu trọng.
So với Huyền văn thủy thập nhị trọng, thì còn kém xa.
Mà lần này, khi hắn luyện hóa Ngọc Đỉnh Ấn, sau khi một lượng lớn cảm ngộ
quy tắc đan chảy vào trong tâm trí, thanh tiến trình của Huyền văn đan này tăng
lên nhanh như bay.
Gần như chỉ trong chớp mắt, đã đạt được 100%, sau đó đột phá đến cấp thập
trọng.