Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta còn có thể lựa chọn ở lại sao?”

Hồn tổ vô cùng kinh ngạc.

Trong tưởng tượng của hắn thì Khương Thành sẽ biến mình trở thành nô bộc,

chắc chắn phải theo dõi và kiểm soát chặt chẽ, không để dư ra một chút khoảng

không nào.

Hắn vẫn còn đang tính toán làm thế nào có thể tạo ra được cơ hội thoát khỏi

Khương Thành.

Dù sao thì cũng chẳng có ai muốn bị đến kêu đi hét hết.

“Nếu không thì sao, ngươi cho rằng ta thích dẫn ngươi theo cùng lên đường

sao? Ngươi cũng không phải…”

Ngươi cũng không phải là mỹ nữ tuyệt thế.

Nhìn lên Kỷ Linh Hàm và Mâu Vũ, Thành ca nuốt ngược trở lại nửa câu nói sau

vào.

Nhân tiện sửa lại cái miệng.

“Dù sao hồn kỹ của ngươi ta đều học xong cả rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững đó của hắn, Hồn tổ vốn may mắn lại có chút khó

chịu.

“Ý ngươi là ta vô dụng sao?”

“Không có.”

Khương Thành buông tay ra.

“Ta không nói như vậy, là ngươi tự nói.”

“Ngươi!”

Hồn tổ cảm thấy mình phải chịu sự sỉ nhục mà từ trước tới nay chưa bao giờ có.

Hắn là ai chứ?

Nhân vật cấp lão tổ từng quấy nhiễu long trời lở đất Nguyên Tiên giới, trình độ

thâm niên lại càng cao đến mức vô lý.

Bất cứ lão gia nào bên cạnh ở trước mặt hắn cũng yếu kém bất ngờ.

Lại có thể bị ghét bỏ rồi sao?

Không!

Không không không, nhất định là tên nhóc này có âm mưu gì khác.

Nhất định là hắn có kế hoạch hoặc bí mật gì đó không thể cho ai biết, không

muốn bị mình nhìn thấy.

Vậy nên mới làm ra vẻ rộng lượng và để mình rời đi như vậy.

Nếu như Thành ca biết được suy nghĩ ở trong lòng của hắn thì chắc chắn sẽ

chẳng nói gì.

Ca biết ngươi rất lợi hại, nhưng ta không cần đồng đội lợi hại để tranh giành

danh tiếng đâu!

“Bên chỗ Hồn Hải gió yên biển lặng, cũng không có vấn đề gì, ta quyết định đi

cùng với ngươi đến Phi Tiên môn xem thử, nhân tiện quan sát tình hình chung

phía ngoài một chút.” Hư cố ý nói.

“Vậy tùy ngươi.”

Khương Thành cũng không từ chối.

Đoàn người cứ rời khỏi Hồn Hải như vậy và tiến vào địa bàn của Vân Bái vực

một lần nữa.

Mặc dù ngoài mặt mọi người đều rất thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn đang căng

như dây đàn.

Trước đó bọn họ phá hủy các quầy hàng của Phúc Thiên các, còn đánh người,

bây giờ ra ngoài nhất định sẽ gặp phải sự trả thù của Vân Bái Tiên Phủ.

Không chừng vị Diệu Ý Đạo Thần kia của Vân Bái vực còn có thể đích thân ra

mặt.

“Đạo hạnh của Diệu Ý Đạo Thần sâu không lường được, hơn nữa nàng cũng

không đi đến Thiên đạo không gian.”

Mâu Vũ nhìn Khương Thành với sắc mặt nghiêm trọng.

“Tâm cơ của Đạo Thần rất khó đoán, chỉ sợ ta ra mặt cũng không thể khuyên

được nàng.”

Thành ca lơ đễnh khoát tay áo.

“Đúng rồi, tại sao ngươi lại gia nhập vào chỗ bọn họ?”

“Năm đó mới vào Đạo Tuyệt Chi Địa, trong lúc vô tình đã bị cuốn vào cuộc đại

chiến của Vân Bái Tiên Phủ và một Tiên Phủ khác.”

Mâu Vũ chậm rãi nói: “Lúc ấy ở đạo vực đó khói lửa chiến tranh không ngừng,

khắp nơi đều là chém giết, có muốn đứng ngoài cuộc cũng không thể.”

Nàng liếc nhìn đám người Giáng Hàn, Lung Lâm và Mạch Phong ở bên cạnh.

“Ta mới ở cảnh giới Chí Tôn, thấp hơn cảnh giới của bọn họ, để bảo vệ cho mọi

người chỉ có thể lựa chọn sát nhập vào một phương ở trong đó, nhận được sự

che chở của thế lực đứng đầu.”

“Thì ra là như vậy.”

Lúc này Kỷ Linh Hàm mới chợt hiểu ra.

“Ta còn tưởng rằng ngươi bị Diệu Ý Đạo Thần uy hiếp, hoặc là nàng có ơn với

ngươi chứ.”

Giáng Hàn lắc đầu.

“Không có.”

“Vân Bái Tiên Phủ rất lớn, dưới trướng lại còn có rất nhiều chi nhánh. Trong

hơn mười tỷ năm đầu, ngay cả gương mặt của Diệu Ý Đạo Thần bọn ta cũng

chưa từng nhìn thấy.”

Mâu Vũ thở dài nói: “Sau đó ta tấn nhập Đạo Thánh mới được nhìn thấy nàng

lần đầu tiên, coi như là nhận được sự coi trọng, nhưng cũng dẫn tới việc đám

người Khánh Đoan chèn ép.”

“Vậy Diệu Ý Đạo Thần có thái độ như thế nào?”

“Nàng không có thái độ gì cả.”

Mâu Vũ nhớ lại sơ qua một chút.

“Nàng không giúp đỡ cũng không ngăn cản những người bị Khánh Đoan chèn

ép.”

“Có lẽ ở trong mắt Đạo Thần thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ râu ria mà thôi.”

Hành cung tiếp tục bay về phía trước, rất nhanh đã bắt đầu chuyển hướng về

phía Khiếu Mang vực.

Trái với sự tưởng tượng của mọi người, sự trả thù của Vân Bái Tiên Phủ cũng

không xuất hiện, lại càng không thấy một chút bóng dáng nào của Diệu Ý Đạo

Thần.

Mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi Vân Bái vực, sau khi tiến vào Khiếu Mang vực

thì con đường ở phía trước vẫn sóng yên biển lặng.

“Kỳ quái, tại sao có thể như vậy chứ?”

“Chuyện lớn như vậy mà cũng có thể bỏ qua sao?”

Đám người Lung Lâm và Mạch Phong có chút buồn bực.

“Cái này không giống với phong cách của Tiên Phủ mà.”

“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn?”

Thành ca cảm thấy vô cùng tiếc nuối về lần này.

Hắn còn tưởng rằng trên đường trở về có thể vơ vét được một chuyến nữa, nhân

tiện mở ra một trang cho “Tịnh Hồn Từ Độ Kinh” chứ.

Khi mọi người gần tới núi Huyễn Tắc, sau khi hạ xuống một đám mây, thì dần

phát hiện ở xung quanh thân có chút gì đó không đúng lắm.

Có thể nhìn thấy không ít Tiên nhân đang hoảng hốt bay về phía bên này ở rất

xa.

Hai bên lần lượt vượt qua nhau, nhưng đối phương cũng không dừng lại một

chút nào, giống như đang chạy nạn vậy.

“Không phải là xảy ra đại chiến đấy chứ?”

Quay trở về Phi Tiên môn, nhìn thấy mọi người đều bình yên vô sự thì Kỷ Linh

Hàm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Khương chưởng môn và Kỷ sư tỷ đều trở về rồi!”

“Ồ, Mâu hội trưởng cũng tới sao?”

Đám người Mạc Trần, Lâm Ninh và La Viễn, Đan Thái rối rít tiếp đón.

“Đúng vậy, ta định mở Thiên Khu các ở gần các ngươi, không phải không được

hoan nghênh đấy chứ?”

Mạc tiên nhân cười ha ha một tiếng.

“Chỉ cần Khương chưởng môn vui lòng, lão hủ có cầu cũng không được!”

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

Đoàn người tiến vào chánh điện, nhìn thấy các đệ tử tụ tập đông đúc, Khương

Thành buồn bực nói: “Không phải trước đó phần lớn các ngươi đều đang bế

quan hay sao, tại sao tất cả đã xuất quan nhanh như vậy chứ?”

“Hầy!”

Nhắc tới điều này, La Viễn thở dài một tiếng.

Vẻ mặt của những người còn lại cũng có phần đông cứng.

“Xảy ra chuyện lớn.”

Trong lúc mọi người đang giảng đạo lý bạn liếc mắt tôi nói thì rất nhanh

Khương Thành cũng đã biết xảy ra chuyện gì lớn.

Thiên Cung phản công rồi!

Ba ngàn năm gần đây Thiên Cung vẫn luôn ở trong trạng thái phòng thủ.

Không phải là Thiên Cung không thể đánh, mà là thực lực toàn thân quả thực

kém xa so với mười mấy khu vực xung quanh.

Chỉ là những tông môn và gia tộc của các khu vực đó không hăng hái tấn công

mà thôi.

Một khi Thiên Cung dồn toàn lực tấn công thì rất có thể sẽ mở ra sự phản công

càng mãnh liệt hơn.

Mà lần này, đột nhiên Tâm Đế của Thiên Cung mang theo hơn hai mươi vị

Thần Quân cùng hướng thẳng đến Cát Tương vực có Đạo Thần trấn giữ.

Hành động to lớn như thế đã làm chấn động đến mười mấy khu vực ở xung

quanh.

Nếu như ở Đạo Tuyệt Chi Địa, Viêm Kim Đạo Thần của Cát Tương vực còn có

năng lực đánh một trận.

Ở vùng đất được bao phủ bởi Thiên Đạo của Nguyên Tiên Giới thì làm gì có đối

thủ của Tâm Đế.

Hắn chỉ có thể vội vàng gọi trợ giúp.

Để giữ chân Tâm Đế, tổng cộng năm vị Đạo Thần trấn giữ các khu vực đều

không tiến vào Thiên đạo không gian.

Trong đó bao gồm năm Tà Thần của Tà Tiên giới cùng với Diệu Ý Đạo Thần

của Vân Bái vực.

Mặc dù bình thường các khu vực có liên quan tới nhau, nhưng đối mặt với

Thiên Cung thì từ trước đến nay đều giúp đỡ tấn công và phòng thủ.

Cuối cùng, một trận chiến kinh thiên động đĩa giữa năm Đạo Thần và Tâm Đế

đã nổ ra ở trên bầu trời của Cát Tương vực.

Hai bên đánh đến trời đất mù mịt tối tăm, năm Đạo Thần vẫn còn chiếm được

một chút lợi thế.

Nhưng vào thời khắc chiến đấu kịch liệt nhất, Huyết Đế “mất tích đã lâu” đột

nhiên tham gia vào vòng chiến.

Sự nghiêm trọng này vượt ra khỏi tưởng tượng của năm vị Đạo Thần.

Ngay giây phút đầu tiên Huyết Đế xuất hiện, hắn lập tức vận dụng Huyết Hải

Ấn đánh lén làm cho Viêm Kim Đạo Thần bị thương nặng.

Khoảnh khắc này đã đảo ngược tình thế của trận đấu.

Còn bốn vị Đạo Thần khác vốn không kịp phản ứng, cũng không còn kịp rút lui

khỏi vòng chiến, bọn họ lập tức rơi vào sự tấn công dồn dập của hai vị Tiên Đế

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK