Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này của Khương Thành đương nhiên Hạo Vân Đạo Tôn sẽ không tin rồi.

“Cố tình tung quả mù.”

“Lại còn muốn bọn ta sửa đổi hạn chế?”

Hắn cười lạnh: “Đừng nói đến việc trước khi khiêu chiến kết thúc thì không thể

làm được, cho dù có làm được, ngươi nghĩ bọn ta sẽ mắc lừa một cách ngu xuẩn

vậy chăng?”

Bây giờ ở trong không gian khiêu chiến này, tu vi tiên lực của Khương Thành

liếc qua đã thấu hết.

Quả thật là trình độ của Chí Tôn, cách xa mấy người bọn hắn rất rất nhiều.

Chẳng hề có chút màu mè gì đáng nói.

“Đừng nhiều lời với hắn nữa, đêm dài lắm mộng.”

“Giết hắn!”

Mấy Đạo Tôn khác của Đoạn Thiên Minh đã chờ không nỗi nữa rồi.

Thanh Lư Đạo Tôn nặng nề nâng thanh kiếm lên, ngay sau đó sáu người gần

như

đồng thời thúc giục tiên lực ra.

Bọn họ lần này ra tay không hề có khí tức quy tắc gì cả.

Cũng do đó tiên thuật và võ kĩ cao thâm dùng không được.

Bởi vì những tiên thuật, võ kĩ không thể tiếp xúc với thần hồn, quy tắc.

Dưới tình huống như thế, chiến đấu trở nên rất nguyên thủy.

Giống như những tu sĩ Thiên Mệnh, Đạo Cung cảnh ở Hạ giới thúc giục hải

lượng

tiên lực cấp Đạo Tôn công kích đơn giản.

Đối diện với tiên lực rợp trời rợp đất của phía đối diện, Thành ca không lên

nghênh tiếp ngay.

Tiên lực của hắn quả thực chỉ tương đương với cấp bậc Chí Tôn, chuyện này là

bởi vì căn cơ của hắn quá thâm hậu, cảnh giới tu vi thực sự của hắn quả thực

chỉ là Thiên Tôn.

Hắn vào lúc này nếu như chiến đấu thì cũng chỉ có thể phát động công kích đơn

giản mà thôi.

Đánh lên thì chết ngay chứ chẳng nghi ngờ gì nữa.

Vậy nên, hắn chẳng ngần ngại gì mà sử dụng kĩ năng của hệ thống.

Không gian khiêu chiến này dù có mạnh hơn đi chăng nữa cũng chẳng phong

tỏa

được hệ thống, suy cho cùng thì đây cũng là chuyện mà Thiên Đạo làm không

được.

Lần này, hắn sửu dụng một kĩ năng mà từ trước đến nay chưa sử dụng bao giờ -

Tước đoạt.

Kĩ năng tước đoạt có thể sử dụng điểm tiên nguyên tạm thời tước đoạt đi năng

lực nào đó của đối phương.

Năng lực này có thể là một loại tiên thuật nào đó, một môn kiếm pháp nào đó,

một kiểu thần thông nào đó, một loại huyết mạch bí thuật nào đó.

Cũng có thể là quy tắc, ý cảnh, thần hồn, tiên lực.

Dù gì thì chỉ cần là năng lực có thể dùng được trong lúc chiến đấu thì đều có

thể tước đoạt.

Nhưng mà kĩ năng tước đoạt này của hệ thống cũng khá “dịu dàng”, mỗi lần chỉ

có thể tước đoạt một loại trong số đó.

Không giống như hạn chế toàn diện trên Đế Kiếm Tinh, cũng không phong tỏa

nhiều hạng mục như trong Bách Chiến lệnh.

Thành ca nghĩ bên trong không gian khiêu chiến này, mọi thứ đều bị phong tỏa

rồi, chỉ còn thừa lại mỗi tiên lực, vậy thì dứt khoát dùng luôn.

Thế là hắn làm một bộ tước đoạt tiên lực về hướng sáu người này.

Soạt soạt soạt soạt…

Hiệu suất làm việc của hệ thống cực nhanh.

Khoảnh khắc ấn xuống đó, tiên lực bão táp ngập trời ấy đột nhiên mất hết chẳng

còn lại gì.

Tiếp sau đó, sáu tên Đạo Tôn vừa nhờ vào tiên lực mà trôi nổi được lên chẳng

có tên nào đứng vững, suýt chút từ trên cao rơi tọt xuống đất.

Cũng may mà bọn họ còn tiên thể, nếu không thì e rằng cũng chẳng còn cách

nào

đứng chót vót trên không được nữa.

Thành ca thúc giục tiên lực cấp bậc Chí Tôn của hắn ra, cũng chẳng triển khai

kiếm pháp gì cả.

Là một nhát chém vô cùng bình thường.

Kiếm này vừa xuống, Hạo Vân Đạo Tôn bị chém thành hai phần, cảnh tượng

tàn

khốc vô cùng.

Hết cách, kĩ năng tước đoạt của hệ thống tuy “dịu dàng”, chỉ có năng lực tước

đoạt một thứ, nhưng nó là một chiều.

Chỉ nhắm vào mục tiêu.

Khương Thành là kí chủ vốn chẳng hề bị tước đoạt tiên lực.

Sáu Đạo Tôn vốn đã bị phong tỏa quy tắc, thần hồn, ý cảnh, anh linh, huyết

mạch vân vân một mớ năng lực, bây giờ sau khi bị tước đoạt cả tiên lực, chỉ

còn lại mỗi tiên thể mà thôi.

Bảo bọn họ đối diện với Huyền Tiên, Kim Tiên, thậm chí là Đế cảnh tam trọng

ngũ trọng bọn họ sẽ vẫn cứ không sao.

Suy cho cùng thì tiên thể cũng đủ mạnh rồi, cảnh giới quá thấp không thể đánh

bại hàng phòng ngự của họ.

Trường kiếm vừa chuyển, quét ra một đường hình quạt.

Bốn Đạo Tôn từ trái sang phải bị chặt đứt ngang eo.

Bởi vì không còn tiên lực, tuy tầm mắt và kinh nghiệm của bọn họ vẫn còn, đầu

óc cũng biết phản ứng, nhưng thân thể lại theo không kịp.

Đến ngay cả động tác ẩn nấp cũng chẳng kịp, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh

ngạc,

tuyệt vọng trừng trừng nhìn bản thân bị quét trúng.

Sau đó lại nhanh chóng rơi xuống.

“Không…”

Thanh Lư Đạo Tôn còn lại sau cùng mất đi sự không chế cảm xúc, hoàn toàn

không

dám tin vào cảnh tượng này.

Không nên như thế chứ!

Sáu Đạo Tôn bọn họ vây đánh một Thiên Tôn, lẽ ra nên là bọn họ băm vằm

Khương

Thành ra ngàn mảnh mới đúng chứ.

Sao có thể bị hắn giết ngược lại?

Hơn nữa lại còn giết chết dễ như trở bàn tay, giống như cắt cỏ vậy.

Hắn đã nhận ra vấn đề nằm ở đâu rồi.

Tiên lực của bản thân mới đột nhiên biến mất khi nảy.

Nhưng chuyện này sao có thể chứ?

Sao lại xảy ra chuyện này chứ?

Hắn với gương mặt sụp đổ nhìn về phía Khương Thành, giống như muốn lôi ra

đáp

án từ hắn.

Lại giống như muốn bảo hắn ngừng lại, tha cho mình một mạng.

Nhưng mà Khương Thành vốn chẳng cho hắn cơ hội.

Phập!

Cuối cùng mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu của hắn, không cho hắn có cơ hội

nói

di ngôn cuối cùng.

Chiến đấu bắt đầu cực nhanh, kết thúc lại càng nhanh hơn.

Thuận lợi đến mức khó mà tin được.

Đến cả Khương Thành cũng không thể không cảm khái, kĩ năng này quả thực

rất

nghịch thiên, để cho bản thân đánh nhẹ nhàng thoải mái đến lạ.

Không có tiên lực, tuyệt đại bộ phận tiên nhân đều trở thành con tôm có chân

yếu ớt, dĩ nhiên là dễ đánh rồi.

Mà cái giá mà hắn phải trả cũng cực lớn.

Vì để phát động tước đoạt, 14 tỷ điểm tiên nguyên của Thành ca nháy mắt đã

bay

sạch trơn.

Mỗi một Đạo Tôn Tiêu hao từ hai đến ba tỷ, xem tiên lực của bọn họ mà định.

Nhưng mà hắn cũng không lỗ.

Sau khi xử hết sáu tên này, hắn có được quà tặng quy tắc cho người chiến

thắng.

Tiến độ huyền văn mà sáu người này tăng lên đã giúp hắn tiết kiệm được cỡ

khoảng hơn hai mươi tỷ điểm tiên nguyên rồi.

Nếu như đổi thành Đạo Thánh, e rằng hao phí của kĩ năng tước đoạt không dưới

bốn mươi năm mươi tỷ đâu.

Suy cho cùng thì cảnh giới của mục tiêu tước đoạt cũng quá cao rồi.

Nếu đổi thành Thiên Đế, e rằng không mất trăm tỷ thì đánh cũng chẳng được.

“Lại đến khoảng thời gian thu hoạch chiến lợi phẩm vô cùng vui vẻ rồi!”

Sáu Đạo Tôn đấu chết, hắn chẳng hề khách khí mà vui vẻ thu lấy đạo khí và

nhẫn

trữ vật trên người bọn họ.

Tiện thể tra thử, suýt chút lại mừng đến nở hoa.

Có lẽ mấy năm nay Đoạn Thiên Minh vơ vét được quá nhiều thứ hời rồi nên tài

nguyên mà sáu tên Đạo Tôn này cất giữ cũng quá sức phong phú.

Ngoại trừ những thu hoạch bình thường ra, tấm Bách Chiến lệnh đó cũng rơi

vào

tay hắn một cách đương nhiên.

Chơi được một chút, hắn mới lần nữa ngoáy đầu nhìn phía đối diện.

Tất cả mọi người ở bên ngoài đều đã hóa đá.

Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?

Nói sáu đánh một, nói chỉ dùng cách chỉ dùng tiên lực không biết mất mặt, nói

bạo cục nhẹ nhàng đâu?

Đúng là nhẹ nhàng bạo phát, nhưng lại là bị đối phương bạo ngược lại mà thôi.

Sáu Đạo Tôn đó trước khi chết còn chẳng ú ớ được gì.

Vậy nên bây giờ cũng chẳng ai biết được sáu người đó thật ra đến cuối đột

nhiên bị mất đi tiên lực.

Trong mắt bọn họ, sáu người sáu người khi vừa bắt đầu thì đã sử dụng tiên lực

cấp Đạo Tôn rồi.

Nhưng không biết vì sao bọn họ lại cứ như quả dưa cọng hành bị Khương

cưởng

môn dùng một cách thức cực kì thô thiển nhẹ nhàng cắt ngang tiêu diệt cả đám.

“Sao lại như vậy được chứ?”

Ngập trong ánh mắt của Chí Diên Đạo Tôn là sự ngạc nhiên sợ hãi.

Giết chết sáu Đạo Tôn nhẹ nhàng như vậy, trừ khi còn mạnh hơn cả Đạo

Thánh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK