Chuyện này có nghĩa là muốn tổ hợp thần đài lại để khai triển thì chỉ có thể sử
dụng ra nguyên thuật tam trọng thôi.
“Vậy nên, tại sao ta lại tăng đạo quy tắc lên nhiều cấp như vậy chứ?”
Ca này hỏi ngược lại sâu trong tâm hồn.
Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao hệ thống này nguyên thuật này lại dễ tăng như
vậy.
Bởi vì mở đến cấp bậc quá cao cũng khó dùng được.
Vì để thử xem hỏa lực, hắn tổ hợp ba căn nguyên hệ băng, ám, kiếm lại với
nhau.
Sau khi dùng nguyên thuật tam trọng đánh ra, cuối cùng đã phát ra uy năng mà
năm căn nguyên thần đài mới có.
Căn nguyên bất tận, căn nguyên tiêu tán trở về lại thiên địa có thể liên kết lại
được lần nữa.
Vậy nên trên lí luận thì nguyên thuật có thể dùng mãi được.
Tiền đề là thần hồn của bản thân có thể chống đỡ được.
Suy cho cùng thì mỗi lần liên kết với căn nguyên đều dùng thần hồn, chuyện
này sẽ tiêu hao một phần lực thần hồn.
Tầng lớp của căn nguyên càng cao, số lượng càng nhiều thì tiêu hao cũng càng
lớn.
Thiên hồn của Thành ca hùng hậu, liên kết với ba căn nguyên cấp bậc thần đài
một lần tiêu hao hồn lực của hắn chỉ khoảng một phần ngàn thôi.
Sau đó, hắn lại rút ra tám mươi căn nguyên hư ảnh, khai triển một lần nguyên
thuật bát thập trọng.
Mà lần này, uy lực bạo phát ra tương đương với uy lực của toàn bộ 150 căn
nguyên hư ảnh trong một kích.
Hắn hài lòng gật đầu.
“Vẫn coi như bình thường.”
Dùng nguyên thuật của những người khác để đánh giá thì đây đã là uy năng gấp
150 lần rồi.
Thứ không hoàn hảo đó là tầng lớp của căn nguyên hư ảnh thấp quá.
“Nhiệm vụ cấp bách vẫn là thăng cấp đẳng cấp huyền văn lên.”
Căn nguyên thần đài đại diện cho đẳng cấp của huyền văn là thập ngũ trọng.
Từ thập tam trọng lên thập tứ trọng cần mười hai triệu điểm tiên nguyên, đổi
thành huyền tình thì cần một trăm hai mươi.
Mà từ thập tứ trọng thăng cấp lên thập ngũ trọng thì cần một ngàn huyền tinh.
Thành ca từ lâu đã không quan tâm đến huyền văn tính bừa một chút, ngơ ra
phát hiện hai trăm tám mươi ngàn huyền tinh của mình giờ đây có thể thăng cấp
hai trăm năm mươi loại huyền văn lên thập ngũ trọng!
“Ôi vãi? Hóa ra ta có thể mạnh được vậy ư?”
Nghĩ đến người khác vẫn chỉ có mấy căn nguyên thần đài, còn bản thân bày ra
chằng chịt những ba con số, Khương Thành hận không thể cú đầu mình.
“Ca đúng là thằng ngốc mà, trước đây lại quên thăng cấp huyền văn.”
Nếu thật sự có hai trăm năm mươi căn nguyên thần đài, vậy thời kì lúc hắn còn
là Đạo Thánh gặp phải Đạo Thần cao giai, không cần nguyên thuật, không cần
linh ý, không cần triển khai kiếm đạo hoàn mỹ luôn.
Thậm chí còn không cần đến kiếm đạo thập tam trọng đã có thể dựa trên pháp
tắc không gian nghiền áp đạo hải của đối phương rồi.
“Cơ hội làm màu tuyệt vời như vậy, lại bỏ lỡ rồi…”
Suy nghĩ của vua làm màu đúng là khác người, ca này có phần hối hận vì đã tấn
cấp Đạo Thần rồi.
Suy cho cùng thì dùng ở lúc còn là Đạo Thánh thì hiệu quả làm màu cũng cao
rõ rệt hơn nhiều so với Đạo Thần.
Cũng hết cách, trước đây hắn đã quen với “những ngày khốn khổ” rồi.
Lần vì đệ tử Phi Tiên môn trói buộc huyền văn kia đã khuynh gia bại sản, hắn
chỉ thăng cấp có mấy cái lên thập tứ trong và hơn hai trăm cái thập tam trọng.
Hơn bảy trăm đệ tử còn lại, thậm chí chỉ có thể trói buộc với huyền văn thập nhị
trọng.
Đó gọi là nghèo túng.
Từ sâu trong tiềm thức của hắn vẫn luôn cảm thấy việc tăng huyền văn lên thập
tứ thập ngũ trọng là một đại công trình, không thể gấp.
Nhưng lại không ngờ sau khi tiến vào Thiên giới, thu hoạch của bản thân đã
tăng lên một cấp chỉ số.
Trước đây cảm thấy là một nhiệm vụ gian nan, trong chốc lại trở nên đơn giản
hơn rồi.
Mở màn hình huyền văn ra, Khương Thành không thật sự thăng cấp hết hai
trăm năm mươi huyền văn lên thập ngũ trọng thật.
Bởi vì bay giờ hắn lại phát hiện ra nguyên thuật cấp 80 có phần không đủ rồi,
dù sao cũng không thể cân nỗi nhiều căn nguyên như vậy.
Thế là, hắn lại tiêu tốn trăm ngàn huyền tinh để tăng đẳng cấp nguyên thuật lên
đến bách nhị thập trọng.
Sau đó thăng cấp một trăm mười bảy huyên văn lên thập ngũ trọng, tạo nên một
trăm hai mươi căn nguyên thần đài.
“Con đường tu luyện bây giờ đã rất rõ ràng rồi.”
“Chính là đẳng cấp huyền văn cùng tiến, số lượng thần đài và đẳng cấp nguyên
thuật duy trì thống nhất.”
Do những huyền văn này đều đã được những đệ tử Phi Tiên môn trói buộc qua,
vậy nên bản thân đã có tiến độ, bớt được chút điểm.
Còn về bảy mươi ngàn huyền tinh còn lại, hắn vốn định thăng cấp hơn bảy trăm
huyền văn thập nhị trọng lên thập tam trọng, xem như là giúp các đệ tử gia tăng
một chút thực lực.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bảy mươi ngàn đó vẫn nên giữ lại phòng
những lúc nguy cơ thì hơn.
Thập nhị trọng lên thập tam trọng đối với những đệ tử này cũng không gia tăng
được bao nhiêu thực lực.
“Dù sao thì sau này cũng sẽ gia tăng những huyền văn khác lên đến thập ngũ
trọng.”
“Chờ huyền tinh đủ nhiều rồi lại tăng cấp lần nữa là được rồi.”
Sau khi bận rộn xong, hắn mới mang theo tâm tình kích động khi có được một
món đồ chơi mới, mở đạo hải của bản thân ra.
“Tốt này, đạo hải này rõ ràng là mạnh hơn trước đây hơn cả năm lần.”
Khi tấn cấp Đạo Thần, do căn cơ của ba ngàn quy tắc và tiên lực hồn lực khổng
lồ quá thâm hậu, cường độ đạo hải của Khương Thành không hề thấp hơn Đạo
Thần cao giai.
Bây giờ thăng cấp nhiều thần đài như vậy rồi, dù là tính ổn định hai phạm ci bao
trùm của đạo hải cũng lại lần nữa tăng lên như diều gặp gió.
Có thể nói, một người mới tấn nhập lên Đạo Thần ngày đầu tiên như hắn đã đột
phá cực hạn của cảnh giới trước rồi.
Đạo hải như vậy khi đối diện với thánh giới của Thánh Chủ, tuy không thể nói
là sánh ngang àng, như chi ít cũng có thể giao phong chính diện không bị sụp đổ
trong một khắc.
Lấy toàn bộ một trăm hai mươi căn nguyên thần đài ra tập hợp lại với nhau,
nguyên thuật bách nhị thập trọng phát động.
Sau đó, Thê Vũ quán có bố trí mấy toàn đại trận bảo vệ nhìn sơ sài mà kiên cố
kia đã nổ tung lên trời.
Trong khói bụi ngập trời, năm người còn đang bận tham ngộ “thái thượng hóa
đao” kia giống như những chú chim sẻ bị giật mình, toàn bộ đều kinh hoàng bay
lên.
Ngộ Sơn Thánh Chủ thì còn được, chỉ có chút bụi đất đầy mặt.
Đám Đạo Thần cao giai như Trường Dương, Trường Linh thì đã bị thương nhẹ.
Tuy nói đây chẳng có chút phòng bị nào, nhưng cũng đủ để nói lên uy lực của
nguyên thuật bách nhị thập trọng rồi.
Suy cho cùng thì Khươn Thành chỉ ra tay với dãy núi gần đó mà thôi, chứ
không đặc biệt nhắm vào bọn họ.
“Ai!”
“Là ai tập kích chúng ta?”
“Cẩn thận chỗ tối.”
Nhìn cái hố to và sâu bên dưới dãy núi, một thầy bốn trò này không thể không
nghiêm mặt lại, nhanh chóng tế ra binh khí và bí bảo, mở đạo hải và thánh giới
ra, tìm khắp tình huống bốn bên như tìm đại địch.
Thê Vũ quán ở một nơi heo hút vắng vẻ giao giữa hai châu, gần đó vốn không
có hơi người.
Bọn họ tìm kiếm một hồi cũng không tìm được ai gọi là kẻ địch cả.
Mục tiêu nhiều lần xuất hiện trong sự cảm nhận của thần niệm nhất chỉ có
Khương Thành hoàn toàn hoàn hảo.
Trường Linh tìm kiếm không có kết quả, cảm thấy tên dáng ghét này có phẩn
khả nghi.
“Khương Thành, ngươi…”
Còn chưa chờ nàng nói xong, Thành ca đã lo lớn tiếng phủ nhận trước.
“Ta đâu có, không phải ta!”
Nếu như không làm nổ tung Thê Vũ quán thì hắn nhất định sẽ nóng lòng thừa
nhận rồi.
Không sai, chính là ca!
Lợi hại chứ?
Nhưng bây giờ đã hủy đi sơn môn và một đám trận pháp cấm chế được thiết đặt
ngầm ở khắp nơi của người ta rồi, nếu mà thừa nhận, chẳng phải sẽ cần bản thân
bồi thường sao?
Trường Linh không hề có ý tốt nhìn hắn một cách khinh thường: “Ta đương
nhiên biết không phải là ngươi, dựa vào thực lực của ngươi, có tu luyện thên
mấy chục tỷ năm nữa cũng không thể làm ra được chuyện này.”
“Ta muốn hỏi vừa rồi ngươi có nhìn thấy chuyện gì lạ thường không.”
“Sao ngươi lại có thể chất vấn sư tổ của mình, đúng là không biết lễ nghĩa.”
Ngộ Sơn Thánh Chủ dạy dỗ đệ tử của mình một câu, lúc này mới cười ngập mặt
bay đến gần ngay trước mặt Thành ca, hỏi một câu hỏi tương tự.
“Sư tôn, lão nhân gia ngươi thần thông quản đại, có phát hiện ra được kẻ địch là
ai không?”