luyện hóa vào Đế Khí sao?”
Khương Thành thử tưởng tượng một chút, lại lắc đầu, từ bỏ cái tùy chọn này.
Người đông sức mạnh thật ra rất hữu dụng.
Đạo ẩn chứa trong Đế khí siêu phàm, độ mạnh cũng tương tự với thánh giới của
Thánh Chủ.
Còn về thánh giới bình thường hay là thánh giới đỉnh phong thì phải xem đạo
hạnh của bản thân người luyện chế.
Nếu thật sự tạo ra một thanh kiếm trong lúc chiến đấu có thể thi triển ra một
Vân Di thánh giới, vậy thì người ở bên trong thánh giới càng đông, uy lực tất
nhiên cũng sẽ càng mạnh.
Đương nhiên, có lẽ vẫn sẽ có một vài điều kiện hạn chế nào đó.
Giống như những người này bắt buộc phải là người của mình.
Nếu đặt ở trong trận hỗn chiến quy mô lớn thì thứ này tuyệt đối là đại sát khí
gia tăng lực công kích.
Nhưng Khương Thành trước nay đều không cần đồng đội, cũng không muốn
người khác chia cái sự ngầu lòi của bản thân, vậy nên hắn quyết đoán pass.
Tùy chọn thứ hai là đạo Hám Thiên.
“Đạo Hám Thiên bản đầy đủ thì tất nhiên lợi hại, nhưng đạo Hám Thiên này chỉ
là một phiên bản cắt xén mà hệ thống cung cấp lúc mở bug.”
“Dù cho luyện chế thì cũng sẽ chẳng có bao nhiêu uy lực, cóc đi guốc khỉ đeo
hoa mà thôi.”
Thế là cái tùy chọn này cũng bị Thành ca loại trừ.
Hai cái tùy chọn sau đó, một cái là đa góc nhìn nhận được lúc còn ở Vu tộc,
trong tùy chọn có tên gọi là “đạo Động sát”.
Một cái khác là đạo Long mạch có được khi ở Thiên Long giới.
“Nhiều góc nhìn, lúc bình thường ta cũng chẳng dùng đến mấy, với cả ta có chủ
tu Vu thuật đâu.”
“Đạo Long mạch, chuyên dùng để trấn áp huyết mạch Long tộc, công dụng ít
quá.”
Còn về tùy chọn cuối cùng là đạo quy tắc mà dạo gần đây hắn nhận được.
“Đạo quy tắc quả thực rất mạnh, nhưng ta đã có thánh giới quy tắc rồi, vẫn phải
lấy thêm một cái nữa sao?”
Cả năm loại kỹ năng Thiên Đạo của hệ thống, dù hắn không có Đế khí thì cũng
có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Khác biệt duy nhất đó là nếu dùng kiếm thi triển thì sẽ không tiêu hao huyền
tinh.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất vô bổ, chẳng có lợi ích gì.
Và cũng ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên dấy lên một trận bão táp dữ dội,
rung chấn đến nỗi căn tĩnh thất này của hắn cũng khẽ rung lên.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Khương Thành bay ra khỏi tĩnh thất đã nhìn thấy trên không trung rực rỡ đầy
màu sắc, tường vân hội tụ giăng kín khắp trời.
Dù là Phi Tiên môn hay Hám Thiên cung đều có rất nhiều người chạy ra xem.
Tầm mắt của mọi người đều dán trên bóng dáng đắm mình trong ánh sáng vàng
ở trên cao kia.
“Ngộ Sơn?”
Trường Dương khó nén vẻ kích động ở trên mặt: “Sư tổ, sư tôn đột phá Thánh
Chủ đỉnh phong rồi!”
Trường Linh cũng kinh ngạc không thôi: “Ôi, thật không ngờ lão già này cũng
sẽ có ngày hôm nay.”
“Ta còn tưởng hắn cả đời này đều sẽ kẹt ở Thánh Chủ bình thường nữa chứ.”
Trường Bách cười ha ha: “Cái này cũng là nhờ có Khương sư tổ dìu dắt, nếu
không phải hắn mang chúng ta đi hấp thu đạo hạch thì đạo Túng Tình của sư
tôn cũng sẽ không viên mãn nhanh đến vậy.”
Việc Ngộ Sơn đột phá là niềm vui lớn đối với bất cứ tông môn nào.
Chỉ là lúc này Khương Thành lại chú ý đến một chuyện khác.
Ban nãy khi hắn vừa xông ra, giao diện luyện khí của hệ thống vẫn chưa đóng.
Bây giờ ra phía bên ngoài, hắn phát hiện trong khung tùy chọn có thêm sáu tùy
chọn nữa.
Cái gì mà đạo Tồi Tâm, đạo Mục Vọng, đạo Khinh Trọng, đạo Bàn Thạch…
Đạo có cái tên bình thường là Khinh Trọng đến từ Đoan Phong, đạo Bàn Thạch
là của Thiên Hợp.
Còn về mấy cái đạo kỳ lạ ở phía trước, lần lượt là của bốn sư huynh muội
Trường Dương và Trường Linh.
Lúc trước Khương Thành chỉ từng thấy Trường Dương ra tay, đây vẫn là lần
đầu tiên biết được cụ thể đạo tu luyện của những người khác.
Lúc này hắn chỉ có thể cạn lời mà nhìn “bốn đồ tôn rẻ tiền” này, trong lòng
thầm nhủ các ngươi có cá tính thật đấy, đúng là khiến ta phải nhìn bằng con mắt
khác mà.
Cái gì mà Tồi Tâm, Mục Vọng, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì chín chắn
rồi.
Không hổ là đồ đệ do Ngộ Sơn dạy ra.
Nhưng hắn cũng xem như hiểu được cái ý “phạm vi một dặm” ở đằng sau tùy
chọn hệ thống là gì rồi.
“Vậy là chỉ cần có Thánh Chủ xuất hiện ở trong một dặm xung quanh ta thì ta
sẽ có thể mượn đạo của họ để luyện khí?”
“Vậy thì sướng quá còn gì?”
Thành ca suýt nữa vui muốn nở hoa luôn.
Bơi vì cái ý nghĩa này thật sự quá to lớn!
Người khác luyện chế Đế khí, mang được đạo gì thì chỉ có thể xem bản thế Đế
khí sư kia tu luyện đạo gì.
Mà trên đời này có được bao nhiêu Đế khí sư chứ?
Phạm vi có thể lựa chọn thật sự rất hẹp.
Đặc biệt là Đế khí sư luôn chú trọng tu luyện, đạo tự thân cũng không phải quá
mạnh.
Còn luyện khí thuật của hệ thống thì lại khác, muốn đạo gì thì chỉ cần tìm
Thánh Chủ luyện cái đạo đó đến để mượn dùng là được rồi.
“Không hổ là hệ thống, hiệu quả này đúng là nghịch thiên mà!”
Hắn lập tức loại bỏ toàn bộ đạo của sáu người kia đi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ chỉ là Thánh Chủ bình thường thôi.
Đạo của hệ thống luyện khí có thể mạnh đến cỡ nào thì cũng phải xem đạo hạnh
của bản thân mục tiêu mà ta mượn nữa.
Ngân Ngọc Tủy nhiều nhất có thể làm ra đạo sánh bằng với thánh giới đỉnh
phong, vậy tất nhiên phải tìm một Thánh Chủ điên phong để mượn rồi.
“Ngộ Sơn đột phá đến đúng lúc lắm!”
Còn về đám người Gia Vương và Hạo Vương ở bên Hám Thiên cung, Khương
Thành cũng không có hứng thú đi tiếp cận.
Ngộ Sơn trở thành Thánh Chủ đỉnh phong vẫn đang chìm đắm trong niềm vui
sướng ngập tràn.
Mãi cho đến khi hắn bị triệu hồi vào động phủ, trên mặt vẫn là vẻ hưng phấn.
“Sư tôn, ta đột phá rồi…”
Thành ca tự nhủ ta cũng đâu có mù, không cần phải nhắc lại một lần nữa đâu.
Nhưng nghĩ đến bản thân muốn mượn dùng đạo của hắn nên ca này vẫn hiếm
có khen một câu.
“Giỏi lắm, không hổ là người ta xem trọng!”
Lúc này khung tùy chọn trong giao diện luyện khí đã hiện ra đạo mà Ngộ Sơn
tu luyện.
“Đạo Túng Tình của ngươi có tác dụng gì?”
Ngộ Sơn sững người, sư tôn lại quan tâm đến tình hình tu luyện của bản thân ư?
Lẽ nào hắn muốn chỉ điểm cho ta cái gì đó sao?
“Hóa ra ngươi biết đạo mà ta tu là Túng Tình ư, thì ra sư tôn vẫn luôn âm thầm
quan tâm đến ta!”
“Được rồi, được rồi, mau nói tường tận đúng sự thật cho ta nghe.”
Khương Thành hỏi cái này chỉ là vì muốn biết đạo Túng Tình có mạnh hay
không, có tư cách trở thành Đế khí đầu tiên của bản thân hay không.
“Đạo Túng Tình, ảnh hưởng tâm trạng của kẻ địch.”
“Trong lúc đối chiến, nếu đạo tâm của đối phương lộ ra sơ hở, vậy cảm xúc sẽ
bị mất khống chế, xuất hiện càng nhiều sơ hở hơn…”
Ngộ Sơn vẫn chưa nói xong thì Khương Thành đã đập bàn ngay tức khắc.
“Được, dùng cái này luôn!”
Trên thực tế, nếu dùng riêng đạo Túng Tình không thôi thì không mạnh là bao.
Chứ đừng nói gì tới thủ đoạn lực sát thương kinh người.
Nhưng nguyên thuật hệ thống mà Thành ca sở hữu đã có lực tấn công vô cùng
mạnh mẽ rồi.
Hắn hoàn toàn có thể dùng đạo Túng Tình này như một kỹ năng phụ trợ, chuyên
dùng để quấy nhiễu kẻ địch, tạo ra buff tiêu cực cho đối phương.
“Hả? Dùng cái này luôn là sao?”
“Ta tính luyện một cái Đế khí siêu phàm.”
Ngộ Sơn kinh ngạc: “Cái gì? Sư tôn lại là một đế khí sư ư?”
“Có cái gì kỳ lạ đâu chứ?”
Thành ca hời hợt liếc hắn một cái.
“Là một tiên nhân phát triển toàn diện, ngoài việc bình thường nâng cao chiến
lực thì tìm hiểu sơ một chút những kỹ năng nghiệp vụ khác chẳng phải rất bình
thường sao?”
Ngộ Sơn bị ông vua làm màu này chặn cho nghẹn họng.
Tìm hiểu sơ một chút về đan khí trận phù quả thực rất bình thường, nhưng vấn
đề là tìm hiểu như ngươi có được gọi là sơ sơ một chút không hả?
Nguyên Tiên giới có được tổng cộng bao nhiêu đế khí sư chứ?
“Ngươi thật sự là đế khí sư?”
Lòng hắn dậy sóng cuồn cuộn.
Là đế khí sư đó!
Người nào người nấy đều là tông sư đức cao vọng trọng nổi tiếng khắp nơi.
Bây giờ trước mặt bản thân lại có một đế khí sư?
“Nhảm nhí!”
Thành ca đã lựa chọn đạo Túng Tình rồi mới dặn dò một câu.
“Ngươi ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ta, đừng có chạy lung tung.”
Ngộ Sơn lại kích động lần nữa: “Để ta đứng ở kế bên quan sát toàn bộ quá trình
luyện khí, lẽ nào sư tôn tính dạy ta luyện khí?”
Hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bản thân trở thành một đế khí sư rồi, cũng
rất có thể diện đấy chứ.