Sở Đình thở dài một hơi.
“Hầy, Tiên Đồ Thánh Tôn và Tôn Quần, Mãn Thiệu, Cốc Tuần bọn họ đều chết
cả rồi, Thu Vũ Tuyền và Đông Phàm Thánh Chủ thì còn ở bên kia…”
“Cái gì?”
Tám Thiên Đế cùng đồng thanh cắt ngang lời hắn.
“Chết rồi?”
“Sao lại chết chứ?”
“Bọn họ đã gặp phải chuyện gì rồi?”
Bị Khương Thành giết chết rồi đó.
Nếu như bản thân Khương Thangh không ở trước mặt Sở Đình thì hắn chắc
chắn sẽ nói sạch sẽ mọi chuyện ra.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến sự tồn tại của một nhát đao ấy, hắn chỉ có thể lau
những giọt mồ hôi trên trán.
Hàm hồ nói: “Bọn ta gặp ám toán của Di, rơi vào Thứ Tiên giới, mà bên đó
chính là Huyền giới. Bọn ta trở thành những Thiên ma ngoại vực trong mồm
bọn họ, lúc nào cũng bị truy sát…”
Nghe hắn nói như vậy, tám Thiên Đế chỉ có thể xem như người của mình bị
mấy tộc nhân Huyền tộc, thậm chí là đích thân Di giết chết.
Nghĩ kĩ lại thì Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình có thể thoát được khỏi “vuốt
ma” của Di đã xem như là kì tích rồi.
Cũng không thể khiển trách nặng nề được.
“Vậy chí bảo của bọn ta thì sao?”
Mấy năm nay, điều mà tám Thiên Đế quan tâm nhất chính là chuyện này.
Chí bảo ở trong tay đám người Tông Quần, Sở Đình không thể phát huy ra được
uy lực quá lớn, nhưng trong tay bọn họ thì không giống vậy nữa.
Hiệu quả chẳng khác gì với đế khí thông thiên cả.
Sở Đình liên móc Độ Tâm kính ra, dùng hai tay nên lên đưa cho Tâm Đế.
Tâm Đế vừa nhìn thấy chí bảo của mình thì yên tâm trở lại, nhất thời vui mừng
khôn xiết.
“Tốt, Sở Đình ngươi làm rất tốt, có thể sống sót quay trở về từ Thứ Tiên giới,
lại còn mang theo chí bảo của ta trở về được, ngươi đã lập đại công rồi!”
Phạm Tình và Quy Bình ở bên cạnh cũng lần lượt lấy ra Quy Trần phướn và
Mệnh Nguyên bút trả lại cho Không Đế và Nguyên Đế.
Còn Sở Đình thì lại móc ra Huyết Hải Ấn từ trong nhẫn trữ vật ra giao cho
Huyết Đế.
“Đây là trước lúc đi Thu Vũ Tuyền nhờ ta đưa lại cho ngươi.”
Huyết Đế cười ngập mặt nhận lấy, bất giác khen ngợi một câu: “Nàng vẫn là
đáng tin tưởng, chúng ta quả nhiên không nhìn nhầm người.”
Thu Vũ Tuyền ở Huyền giới bên kia nếu không trả lại thì hắn cũng không lấy
lại được.
Bốn Thiên Đế cầm lấy chí bảo mất rồi lại có của mình vui mừng không gì tả
nỗi.
Nhưng vẻ mặt của bốn Thiên Đế còn lại thì lại ở một thái cực khác.
Hồn Đế chau mày: “Thế còn chí bảo của bọn ta đâu?”
“Đúng đó, chí bảo của bọn ta ở đâu rồi?”
Tu Đế sầm mặt chìa tay ra.
“Còn không mau đưa luôn một lần cho ta, dám giấu nữa à, hay là chờ bọn ta
cho các ngươi vạn kiếp bất phục luôn!”
“Bọn ta không có giấu đi mà.”
Sở Đình và Quy Bình, Phạm Tình liền xua tay.
“Chí bảo của bọn họ…”
Ba người khẽ đưa mắt nhìn Khương Thành một cái.
Ánh mắt đó dường như đang hỏi: Ngươi không định trả lại chí bảo cho bọn họ
sao?
Lẽ nào ngươi muốn nuốt luôn?
Nhưng mà ngươi giữ lại mấy chí bảo đó cũng đâu có tác dụng gì đâu.
Nghĩ đến sự tồn tại của “nhát đao kia”, ba người cũng không dám vạch trần
trước mặt.
Chỉ có thể hàm hồ nói: “Chí bảo của bọn họ, lúc họ chết đi đã mất tích rồi.”
“Bọn ta cũng chưa từng nhìn thấy.”
“Cái gì?”
Tu Đế suýt chút từ trên cao ba thước té ngửa.
“Lại có thể sơ suất để mất tích rồi?”
“Há lại có cái lí ấy!”
Hồn Đế và Lẫm Đế, Huyền Đế cũng bị tức đến mức bóng dáng loạng choạng.
Trong suy nghĩ của bọn họ, bốn người kia chắc chắn đã bị Di giết, chí bảo nhất
định đã bị Di lấy đi mất.
“Cái tên Di đáng chết này, lại dám nuốt chí bảo của chúng ta.”
“Mối thù này chúng ta nhất định phải trả lại gấp bội.”
Sau một hồi mắng nhiếc nguyền rủa Di một cách tàn nhẫn, bốn người lại lần
nữa oán trách bộ hạ của mình.
“Tông Quần đúng là khiến ta quá thất vọng rồi, chí bảo cũng giữ không được.”
“Ta còn trông chờ vào Mãn Thiệu rất nhiều, kết quả lại chết ở bên kia, đúng là
vô năng mà.”
“Lại còn Nguyên Ly kia nữa, đúng là phế vật.”
“Đúng thế, Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình có thể trở về, bọn họ sao lại
không thể trở về chứ?”
Mối quan hệ giữa Tâm Đế và Huyết Đế, Không Đế, Nguyên Đế với bọn họ
trong mấy năm nay vốn chẳng thể nói là hòa hợp.
Nghe thấy thì thầm cười trên nỗi đau của người khác, những vẻ mặt vẫn là kiểu
mèo khóc chuột an ủi mấy câu.
“Yên tâm đi, nhất định có thể tìm lại được mà.”
“Đúng đó đúng đó, dù sao thì Thiên Đạo chí bảo cũng không thể bị hủy đi
được.”
“Tương lai có thể đến được Huyền giới thì tự nhiên cũng sẽ có cơ hội thôi.”
“Các ngươi mới là bốn người thiên mệnh của bốn kiện bảo vật kia mà, Di cũng
đâu thể đoạt đi mất được…”
Tuy là nói như thế, nhưng tâm trạng của đám người Hồn Đế hòa toàn không thể
nào tốt lên được.
Đó là Di đó.
Có thể cưỡng chế cắt đi một phần Thiên Đạo, còn có thể là một sự tồn tại đáng
sợ có thể ngang ngửa với Thần chủ.
Giành thức ăn từ trong miệng hổ là hắn, nói dễ vậy à?
Khương Thành khoanh hai tay trước ngực, đứng xem kịch một các vui vẻ ở kế
bên.
Cho đến khi bọn họ nguyền rủa được kha khá rồi cuối cùng mới đứng ra.
“Gì ấy nhỉ, ta nghe nói giữa các người và Chiến Đế với Tiêu Đế còn có một vụ
cá cược?”
Hắn vừa mở miệng thì tám Thiên Đế đang bị chuyện chí bảo dắt mũi kia cuối
cùng mới lại lần nữa chú ý đến “con sâu làm rầu nồi canh” này.
“Cá cược?”
Tâm trạng của Hồn Đế trở nên tồi tệ.
Tu Đế thì lại đột nhiên vung tay.
Hắn nhìn Khương Thành một cách sắc bén: “Xem ra ngươi muốn so sánh thử số
lượng Thiên Khuyết thạch?”
Huyết Đế và Lẫm Đế ở bên cạnh không thể không bất giác nhíu mày.
“Tiết Dương, ngươi vậy là đang muốn làm gì?”
“Hiện giờ vụ cá cược đó còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?”
“Đừng có nói như vậy.”
Là kẻ địch trước nay của Khương Thành, Tu Đế lộ ra một nụ cười vô cùng khác
thường.
Chỉ có điều là nụ cười đó có phần lạnh thấu lòng người thôi.
“Cuộc cạnh tranh đã nói rồi, phải xem được kết quả mới xem như có đầu có
cuối không phải sao?”
Nói xong, hắn nhìn đám người Sở Đình một cái.
“Mang Thiên Khuyết thạch mà các ngươi có được ra đây đi.”
“Xem thử rốt cuộc có bao nhiêu.”
Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình nghe thấy vậy thì thầm cười khổ.
Bọn ta trốn đông trốn tây ở Huyền giới, Khương Thành ở đó thì hô một phát
trăm tiếng hưởng ứng, thế thì còn có tính cạnh tranh gì nữa chứ?
Nhưng mà mệnh lệnh của Thiên Đế thì bọn họ cũng đâu có dám phản kháng lại.
Ba người không hẹn mà cùng móc nhẫn trữ vật của mình ra.
Đổ hết Thiên Khuyết thạch trong đó ra.
Những viên đá chín sắc bay lơ lửng trên không trung như những viên bảo thạch
vô cùng sặc sỡ.
Đến cả đám tiên nhân đang nằm rạp ở một bên cũng nhịn không được mà ngẩn
đầu lên.
Hóa ra bên dưới vực sâu kia thật sự có bảo vật đặc biệt?
Nhìn những viên đá kia, mỗi một viên đều ẩn chưa sức mạnh đặc thù, cho người
ta có cảm giác thần bí huyền ảo khó nói, vừa nhìn đã thấy bất phàm rồi.
Trong ba người, Sở Đình có được bảy viên Thiên Khuyết thạch, Phạm Tình và
Quy Bình thì có được năm viên.
Trong lúc bọn họ gặp phải biến cố ở thông đạo thì không có được gì cả, những
trong mấy năm trốn đông trốn tây ở Huyền giới thì cũng trải qua không ít trận
chiến.
Vẫn có được chút chiến lợi phẩm.
Còn về con số này, tám Thiên Đế không những không thất vọng, ngược lại lại lộ
ra vẻ tán thưởng.
Tâm Đế cười tươi rói khen một câu.
“Tốt lắm Sở Đình à, không ngờ ngươi còn có thể có được thu hoạch như vậy
nữa.”
Nguyên Đế và Không Đế hài lòng vuốt chòm râu trắng.
“Đúng đó, các ngươi gặp phải tính toán của Di vốn sẽ chẳng có được viên nào
kia.”
“Có thể có được thu hoạch như vậy đã khiến bọn ta bất ngờ rồi.
Đám người Hồn Đế và Huyết Đế, Lẫm Đế cũng công nhận.
“Biểu hiện rất tốt.”
Thiên Khuyết thạch vốn vô cùng quý giá.
Phía Huyền giới bên kia, Huyền Thánh bát trọng cũng chưa chắc gì có được.
Ban đầu bọn họ còn đoán đâu tầm ba đến năm viên, số lượng ba người này có
được đã vượt khỏi dự liệu của bọn họ rồi.