Câu nói kia của hắn lúc nãy chỉ là tùy tiện nói mà thôi, cũng chẳng mong chờ sẽ
thật sự chia rẽ được kẻ địch.
Muốn trách thì chỉ trách giữa Tông Quần và Huyền tộc không có bất cứ cơ sở
nào để tin tưởng.
Ngòi lửa của sự nghi ngờ đã tồn tại từ lúc bắt đầu rồi.
Khẽ thổi một hơi cũng có thể làm cho nó bùng cháy.
Tông Quần đã sớm kích động đến mức nói loạn xạ, vì để chứng minh bản thân,
hắn hận không thể bắt Thành ca làm chứng cho chính mình.
“Khương Thành, ngươi tưởng rằng ba cái chiêu trò này của ngươi sẽ có tác
dụng hay sao?”
“Cũng chỉ là vùng vẫy hấp hối mà thôi, ta chắc chắn phải tận tay giết chết
ngươi!”
Nhìn thấy hắn vẫn thao túng Tam Hồn châu, cái dáng vẻ vô cùng ra sức chiến
đấu khiến cho sáu Huyền Thánh cũng bán tin bán nghi.
“Tạm tin ngươi thêm một lần đấy.”
“Hy vọng ngươi đừng để bọn ta thất vọng.”
Sau khi nói xong, cả sáu ngươi lại bắt đầu thúc giục căn nguyên, đồng loạt ép về
phía Khương Thành.
Ngay lập tức, Thành ca lại nhấn chọn kỹ năng “hoán đổi” của hệ thống.
Hắn cũng hết cách rồi, đây xem như là cách phá trận hiệu quả duy nhất lúc này.
Còn về kiếm đạo hoàn mỹ, không phải hắn không muốn dùng, mà là ở sau đó
còn tới sáu cái mắt trận lớn và ba mươi sáu mắt trận nhỏ nữa lận.
Lần này hắn chọn mục tiêu hoán đổi là Tông Quần.
Là một Thiên Thần, cảnh giới của Tông Quần quá cao, lần hoán đổi này đã tiêu
tốn hết một triệu tám trăm nghìn huyền tinh của Khương Thành.
Trong chớp mắt, hắn đã hoán đổi thân phận với đối phương, xuất hiện ở vị trí
mắt trận chính.
Có được thân phận của Tông Quần, Khương Thành cũng nghiễm nhiên lấy
được quyền khống chế Tam Hồn châu.
Thu lại Thiên Đạo chí bảo này, hắn chuyển họng súng sang cái tên Huyền
Thánh đang ở bên cạnh mình.
Tam Hồn châu không thể giết được Khương Thành trong tích tắc là do phẩm
chất thiên hồn của hắn quá cao.
Còn nếu dùng để đối phó những người khác thì lại là một chuyện khác nữa.
Tên Huyền Thánh kia chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ba tia sáng chiếu thẳng
vào mi tâm.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, hồn hải của người này đã bị Tam Hồn châu thiêu đốt
thành mảnh đất khô cằn.
Một Huyền Thánh cửu trọng thực lực tràn trề cứ thế ngã xuống, chẳng hó hé
được tiếng nào.
“Hiệu quả cũng tạm được nhỉ.”
Khương Thành vừa đánh giá vừa tiếp tục giết tới tên Huyền Thánh thứ hai.
Mãi đến lúc này, Tông Quần bị cưỡng chế hoán đổi cuối cùng đã ý thức được sự
việc không đúng.
“Ngươi đã làm cái gì, ngươi lại dám…”
Lời của hắn bị một tràng cười dài của Thành ca cắt ngang.
“Ha ha ha ha, Khương chưởng môn à, ta đang giết mấy tên Thiên ma ngoại vực
này theo lệnh ngươi đấy thôi!”
Lời còn chưa dứt, lại có thêm hai Huyền Thánh cửu trọng bị Tam Hồn châu hủy
nát hồn hải, táng mạng ngay tại chỗ.
Ba người còn lại vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Tông Quần, quả nhiên ngươi là thứ lòng lang dạ sói!”
“Thiên ma ngoại vực xảo trá, chịu chết đi!”
Ba người vội vàng chuyển họng súng, chẳng thèm bận tâm đến “Khương
Thành” còn đang đứng ở một bên.
Chỉ là, Tam Hồn châu được ý chí của Thiên Đạo tiếp sức, làm sao có thể ngăn
cản dễ dàng như thế được?
Càng huống hồ, Thành ca chỉ lo tập trung tấn công chứ không hề né tránh công
kích của bọn họ.
Dẫu sao cũng đâu phải là cơ thể của bản thân hắn, bị đánh đến tàn cũng chẳng
làm sao.
Hắn cứ mặc kệ để cho ba căn nguyên kia chưởng lên người “chính mình”.
Khương Thành tập trung khống chế Tam Hồn châu, tặng cho hồn hải Huyền
Thánh thứ tư một lể rửa tội.
Đùng đùng đùng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, yêu thể của Tông Quần, nơi hắn đang trú ngự bị căn
nguyên đánh đến mức máu tuôn ào ào, gân cốt đứt gãy.
Nhưng cũng cùng lúc này, mi tâm của tên Huyền Thánh thứ năm bị ba tia sáng
chiếu thẳng vào.
Ca đây còn chê chậm nữa đấy.
“Tam Hồn Châu chỉ có thể công kích được một người thôi sao?”
“Hiệu suất này mà so với Vô Đạo kiếm thì đúng là chẳng ra làm sao…”
Cũng không biết Hồn Đế ở tít Nguyên Tiên giới nghe được câu này thì sẽ có
cảm tưởng như thế nào đây.
Khi Huyền Thánh thứ năm ngã xuống, sự phẫn nộ của Tông Quần đã lên tới cực
điểm.
Đây không phải là kịch bản mà hắn đã dự liệu.
Dưới cơn tức giận, hắn cũng hồ đồ luôn rồi.
Tên này vung Thái Ngư kiếm lên, hung hãn giết đến “bản thân” ở mắt trận lớn.
“Cái thứ chết tiệt này!”
“Cút ra mau!”
Ngay lúc ba tia sáng kia chiếu vào mi tâm của tên Huyền Thánh còn lại, Thái
Ngư kiếm cũng đã giết đến trước mặt Khương Thành.
Tông Quần không có kỹ năng của hệ thống, chỉ đành thao túng vài căn nguyên
một cách cứng nhắc, uy lực quả thực rất có hạn.
Tuy nhiên, Khương Thành lại không hề làm bất cứ phòng ngự nào.
Hắn thao túng Tam Hồn châu, khóa chặt tên Huyền Thánh thứ sáu.
Thành ca cứ thế mặc cho Thái Ngư kiếm đâm vào trong cơ thể của mình.
Phụt!
Máu tươi bắn ra, cả người dần mất hết sức lực.
Ngay lúc này, ba tia sáng kia cũng chiếu vào mi tâm của Huyền Thánh thứ sáu.
“Ngươi…”
Tông Quần trong cơn thịnh nộ lờ mờ ý thức được có gì đó không đúng.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn thì đã lại bị cưỡng chế thay đổi
vị trí một lần nữa.
Bởi vì, Thành ca đã kết thúc trận hoán đổi giữa hai người họ.
Trở về trong cơ thể của chính mình, Thành ca vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm,
một đầu khác của thanh kiếm thì lại cắm vào trong cơ thể của Tông Quần.
Đây rõ ràng là cơ hội giết địch được dâng tới họng kia mà.
“Vất vả cho ngươi rồi.”
Hắn thúc giục huyền lực, hung hăng khuấy một vòng ở trong cơ thể của Tông
Quần.
Tông Quần lúc này làm gì còn sức để mà chống cự nữa.
Ban nãy Khương Thành cố ý không né cũng không tránh, nhận trực tiếp những
công kích từ Thái Ngư kiếm và căn nguyên của mấy tên Huyền Thánh đã sớm
khiến cho yêu thể của hắn tàn tạ đến mức thoi thóp rồi.
Phụt!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Đi về chầu trời mà lòng tràn đầy không cam.
Ngay lúc tên này bị chém chết thì Huyền Thánh cuối cùng ở bên cạnh cũng bị
Tam Hồn châu xử gọn.
Thành ca cuối cùng đã phá được một mắt trận đầu tiên.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều tỏ ra vô cùng sững sờ.
Cách một cái khán đài, bọn họ không nghe thấy âm thanh, cũng không nhìn
được quá trình hoán đổi, chẳng rõ lúc đó cụ thể đã xảy ra những gì.
Chỉ biết rằng Khương hiền giả lấy một chọi bảy thành công, tiêu diệt được sáu
Huyền Thánh cửu trọng và một Thiên Thần.
“Mạnh quá đi mất!”
“Rõ ràng là sát thần nhập mà!”
Ôn Trì và Lịch Đường cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Mặc dù hai ải trước toàn nhờ Khương Thành mới có thể vượt qua, nhưng đó
đều là trường hợp đặc biệt dưới tình huống có vô vàn điều kiện hạn chế chứ
không phải là chỉ dùng thực lực không.
Trong lòng bọn họ vẫn cứ cảm thấy thực lực chân chính của Khương Thành
không bằng bản thân.
Nhưng trận chiến mới vừa nãy, cả hai bên đều sử dụng hết toàn bộ thực lực.
Thậm chí kẻ địch còn có được lực Thiên Đạo gia trì thêm nữa.
Dưới tình huống một chọi bảy mà vẫn có thể giành chiến thắng, bọn họ nghĩ
cũng chẳng dám.
“Rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Sáu người kia chết kiểu gì thế?”
“Hình như cái tên Thiên ma ngoại vực kia đã giúp Khương hiền giả, hắn là
người của mình à?”
“Không thể nào, hắn cuối cùng chết trong tay của Khương hiền giả kia mà, sao
lại có thể là người của chúng ta được chứ.”
Trong lúc bọn họ ở bên ngoài bàn tán xôn xao thì Khương Thành đã đang quét
dọn chiến trường rồi.
Chiến lợi phẩm sáng chói nhất lần này hiển nhiên là Tam Hồn châu lại bị vô
chủ.
Chỉ là sau khi Tông Quần chết, mắt trận này cũng bị phá, Tam Hồn châu vì thế
mà mất đi gia trì của Thiên Đạo ở Huyền giới.
Nó lại trở về thành bình thường.
Còn về cờ lệnh do sáu người kia đem theo cũng dứt khoát thành thứ bỏ đi.
Điều này khiến Thành ca thất vọng không thôi.
“Còn tưởng rằng có thể dựa vào Tam Hồn châu cướp được này để phá mấy ải
phía sau nữa chứ.”
“Bây giờ phiền phức thật rồi.”
Nghĩ đến tiếp theo còn có sáu cái mắt trận mạnh tương tự thế này, bây giờ trong
lòng của đương sự là Khương Thành vô cùng hối hận.
Chẳng lẽ vẫn phải hoán đổi nữa sao?
Cái giá cần trả quá đắt, một lần tới một triệu tám trăm nghìn huyền tinh, ai mà
chịu cho nổi chứ?
Huống hồ nếu hoán đổi với người khác, cũng chưa chắc đã có thứ có hiệu quả
tiêu diệt liên tiếp sáu người trong thời gian ngắn như là Tam Hồn châu.
Sớm biết vậy thì ải này đã không làm ra vẻ rồi, mang theo nhiều người một chút
để phá trận có phải hay hơn không.
Nếu như mang hết đám người Bạch La Chân, Thu Vũ Tuyền và Ôn Trì vào đây,
lại mang thêm tám trăm hoặc mười nghìn Huyền Thánh bát trọng, vậy thì ải này
nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.
Những người khác tất nhiên không phải là đối thủ của người khổng lồ màu vàng
do lực Thiên Đạo hóa thành, nhưng bản thân hắn vẫn có thể đỡ được mà.
Cùng lắm thì hắn ở phía trước kéo chân sáu người khổng lồ màu vàng đó, để
bọn họ đi phá trận.
Hắn đang nghĩ như thế thì ở phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đầy
kinh ngạc và mừng rỡ.
“Khương hiền giả, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!”