Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Thanh Cơ Đạo Thần lạnh mặt, xuất ra hơn bốn ngàn bình đan dược.

Mặc dù số lượng còn chưa tới ba vạn, nhưng điều khiến cho Khương Thành bất

ngờ nhất chính là trong đó lại có gần hai trăm bình là đế đan cửu phẩm.

Hiện nay tài nghệ luyện đan của Nguyên Tiên giới đã nâng cao đến vậy sao?

Phải biết rằng, năm đó trước khi rời đi, hắn còn chưa từng nhìn thấy ai có thể

lấy ra đế đan cửu phẩm.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được.

Thiên Đạo đã buông lỏng hạn chế, bây giờ nồng độ tiên khí của Nguyên Tiên

giới đã vượt xa trước.

Đương nhiên, Tiên thảo và Tiên dược quý hiếm cần thiết cho việc luyện đan

cũng nhiều hơn rồi.

Những Đế đan sư bát phẩm kia đã có cơ hội luyện tay gấp chục lần trăm lần

trước đó, thăng tiến đến cửu giai cũng là nước chảy thành sông.

Nhận lấy ánh mắt giết người đó của Thanh Cơ Đạo Thần, hắn rất thuần thục thu

lấy tất cả những đan dược lấy được vào bên trong chiếc nhẫn.

Vân Tương cũng đã viết lên chữ phục ở trong lòng rồi.

Lão huynh, ngươi quả thật là có khí phách đấy!

Lại thật sự cướp mất thức ăn ở trước miệng cọp.

Chỉ sợ là dù ngươi dùng mạng sống để có được đám đan dược này thì cũng

không còn mạng mà hưởng.

Cho dù may mắn sống sót từ đấu pháp trong trận quyết đấu, nhưng sau này làm

sao ngươi có thể đối phó với một mũi nhọn chĩa vào như Đạo Thần cao cấp chứ.

Quả nhiên, Thanh Cơ Đạo Thần đã buông những lời hung ác.

“Thực lực của ngươi, tốt nhất nên xứng đáng với những đan dược này.”

“Nếu không ta sẽ để cho ngươi hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Ngay cả Thánh Chủ Khương Thành cũng từng làm thịt, đương nhiên sẽ không

coi hắn ra gì.

Càng là kiểu đại lão không dễ chọc như này hắn lại càng kích thích.

“Ta có thể có thêm yêu cầu nữa không?”

Lần này, ngay cả Vân Tương cũng sắp muốn ngất đi rồi.

Lão huynh, cầu xin ngươi thu hồi bản lĩnh cao cường lại được chứ?

Đây là đắc tội đẩy Thanh Tiêu thánh địa vào chỗ chết đấy!

“Còn có yêu cầu?”

Uy áp Đạo Thần cao cấp toàn thân của Thanh Cơ cũng không thể nào kiểm soát

được nữa, cứ thế bao phủ lên tất cả mọi người, Khương Thành cũng là một

trong số đó.

Mười bốn vị Đạo Thánh ở phía sau bị dọa cho sợ đến mức mất hồn mất vía, sợ

bị giận cá chém thớt.

Hắn lặng lẽ cười khẩy: “Ngươi nói đi, còn cần gì?”

Khương Thành nhún vai.

“Thân là tuyển thủ át chủ bài ngàn dặm mới tìm được một, bọn ta gánh vác trên

vai hy vọng của toàn bộ Thường Lục châu, trọng trách trên người không thể nói

là nhẹ được.”

Những lời này làm cho tất cả mọi người ở đây đều không còn sức than phiền

nữa rồi.

Ngàn dặm mới tìm được một?

Lại còn là tuyển thủ át chủ bài?

Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ có những người bị bỏ rơi mới bị đưa tới đây à?

Làm ơn đi, không ai ôm hy vọng đối với ngươi đâu.

Thanh Cơ Đạo Thần hỏi một câu với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Vậy thì

sao?”

Thành ca vỗ ngực, ngang nhiên nói: “Để không phụ lòng mong đợi của hàng tỷ

Tiên nhân, bọn ta nhất định phải dốc toàn bộ sức lực chuẩn bị chiến đấu.”

“Vậy nên về phương diện sinh hoạt hằng ngày, ta cũng hy vọng quý vị có thể

làm tốt.”

“Chung quy là ngươi mong là bọn ta sẽ không phân tâm vì chuyện vặt vãnh, ảnh

hưởng tới trạng thái chuẩn bị chiến đấu đúng không?”

Xem ra mọi người đã nghe ra được ý của hắn.

Tiểu tử này lại còn muốn thánh địa phái người tới hầu hạ bản thân hắn!

Lão huynh, ngươi có thể suy nghĩ về thân phận của mình một chút được

không?”

Ngươi chỉ là người của môn phái bậc trung, cho dù là một đệ tử cấp Đạo Tôn

như Bạch Hổ ở thánh địa này đi lại bên ngoài cũng có địa vị cao hơn ngươi

nhiều.

Thanh Cơ cũng gần như bị hắn làm cho tức cười.

Vậy nên hắn không nói gì cả, chỉ có thể chỉ vào Khương Thành, sau đó lạnh

lùng rời đi.

Hắn vừa mới đi, Vân Tương cũng vội vàng rời khỏi trường.

Tên ngoài cười cười bụng một bồ dao găm này cũng không dám ở lại thêm cùng

với Khương Thành, tránh để cho thánh địa tưởng rằng là do hắn giật dây xúi

giục.

Mà mười bốn người còn ở lại cũng đều giữ khoảng cách với Khương Thành.

Trong mắt bọn họ, Khương Thành chính là nhân vật điển hình không làm thì sẽ

chết, phải tránh xa hắn xa một chút, tránh để sau này toàn thân máu be bét.

Nhưng mà chính bản thân Thành ca cũng không để ý.

Hắn còn chắp tay với những người khác và tự giới thiệu mình một cách rất chân

thành.

“Ta là Khương Tuấn Soái, Khương Thành, trưởng lão khách khanh tới từ Không

Vân điện.”

“Ba ngày sau, chúng ta sẽ phải cùng nhau tổ đội đấu pháp rồi, cũng coi như là

đồng đội, hân hạnh được gặp mặt!”

Chỉ tiếc, sự nhiệt tình của hắn không được mấy người ngang hàng đáp lại.

Mười bốn người ở đối diện là Đạo Thánh đến từ môn phái khác, bọn họ chẳng

những không tự giới thiệu mà ngược lại còn tỏ ra lạnh lùng.

“Ai là đồng đội của ngươi?”

“Lại còn hân hạnh gặp mặt sao? Bọn ta không muốn quen biết ngươi, tránh xa

bọn ta ra một chút!”

Có người lặng lẽ nhìn lướt qua những cao thủ chịu trách nhiệm trông coi thánh

địa ở gần đó, còn cố ý tăng âm lượng, nhân cơ hội kiếm chút thiện cảm của

thính địa.

“Điều ta không thích nhất là có người đối đầu với Thanh Tiêu thánh địa!”

“Đúng đấy, thánh địa để cho chúng ta thay mặt Thường Lục châu xuất chiến, đó

là xem trọng chúng ta!”

“Lại còn nói ra đủ loại yêu cầu vô lý, quả thật không biết điều, tưởng mình là ai

chứ?”

Thành ca dở khóc dở cười, trong lòng tự nhủ ta chơi xỏ Thanh Cơ Đạo Thần,

cũng xem như đã giúp các ngươi xả giận vì không được xem trọng rồi.

Các ngươi có thể có chút chí khí hay không?

“Đừng tuyệt tình như vậy, ba ngày sau các ngươi còn phải nhờ vào ta dẫn dắt

toàn trường đấy.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức đón nhận lấy đủ các loại giễu cợt âm dương quái khí.

“Wow, người nào đó quả thật là không phải tự tin bình thường đâu!”

“Chậc chậc chậc, nói giống như hắn khác biệt với người khác vậy.”

“Nhưng bọn ta cảm ơn ngươi, chỉ là ngươi lợi hại như thế, bọn ta cũng không

trèo lên được!”

“Một mình ngươi lên trời là được rồi, không cần để ý đến những người bình

thường như bọn ta.”

“Ba ngày nữa so tài, hy vọng ngươi tự làm, dù thế nào cũng đừng dẫn theo bọn

ta, bọn ta không có phúc để hưởng thụ…”

Khương Thành cũng không nổi giận không buồn bực, hắn chỉ làm ra vẻ không

quan tâm buông lỏng tay.

“Vậy được rồi, các ngươi đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, ba ngày nữa đấu pháp

ta sẽ thật sự không quản sống chết của các ngươi nữa.”

Cứ như vậy, mười lăm người trong trang viên đã tạo thành hai phe cánh.

Một phe cánh là Khương Thành, phe còn lại là mười bốn Đạo Thánh đã hoàn

toàn vạch rõ giới hạn với hắn.

Lúc đầu mọi người tưởng rằng Thanh Cơ Đạo Thần không kìm được tức giận

nên đã phái người tới bắt Khương Thành lại trước trận đấu.

Nhưng điều làm cho bọn họ bất ngờ chính là, chỉ sau nửa giờ, thánh địa đã thực

sự phái hai gã đệ tử tới hầu hạ cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Khương

Thành.

Không những phái đến mà còn là hai đệ tử cấp Đạo Thánh.

Điều duy nhất khiến cho Thành ca không hài lòng lắm chính là hai người này

đều là nam, hoàn toàn không khớp với dự tính của hắn một chút nào.

“Ngươi chính là Khương Thành?”

“Bọn ta là đồ tôn của Thanh Cơ sư tổ, được đặc biệt sai khiến tới đây chăm sóc

ngươi.”

“Ngươi có yêu cầu gì còn không mau nói ra?”

Thái độ của hai gã đệ tử này rất tồi tệ, dù sao cũng là người của thánh địa, trong

lòng không hề coi những tiểu môn phái bên ngoài ra gì.

Huống chi tất cả mọi người đều là Đạo Thánh.

Muốn bọn ta hầu hạ ngươi?

Ngươi chịu đựng nổi không?

Thành ca cũng không có hứng thú với bọn họ.

Nghe thấy vậy hắn cười lạnh nhạt: “Hai vị này khí chất oai hùng siêu phàm, quả

nhiên không hổ danh là tinh anh được thánh địa dạy bảo.”

Hai người bọn họ cố tình hếch cằm, mắt lé bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

Những lời nịnh hót như vậy, bọn họ đã từng nghe nhiều từ các môn phái khác

rồi.

Bây giờ muống tâng bốc nịnh bợ bọn ta sao?

Đã muộn rồi!

Sau đó bọn họ lập tức thấy Khương Thành chỉ ra ngoài cửa.

“Với tư cách là thí sinh át chủ bài, việc tu luyện chuẩn bị chiến đấu trong ba

ngày này rất quan trọng, dù thế nào cũng không được quấy rầy.”

“Hai người các ngươi sinh lực dồi dào, thực lực mạnh mẽ, vừa nhìn đã thấy là

trời sinh có khiếu gác cửa, phiền các ngươi coi chừng ở ngoài cửa giúp cho.”

Phụt!

Mười bốn Đạo Thánh ở gần đó đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe gần như hộc

máu ngay tại chỗ.

Cái này là ngươi đang khen ngợi hay làm tổn thương người khác vậy?

Quả nhiên, hai gã Đạo Thánh kia giận đến mức gần như từ màu sắc rực rỡ tụt

xuống thành đen trắng rồi.

“Ngươi!”

“Ngươi to gan!”

“Sao vậy? Các ngươi không muốn sao?”

Khương Thành phất tay.

“Vậy thì báo cho sư tổ của các ngươi, để hắn đổi hai người khác đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK