Đối diện với cánh tay trái giơ ra của nam nhân ở trước mặt, Vân Hồng phẫn nộ
nhưng lại không có chỗ giải tỏa.
Cái lý do nhẹ nhàng kia của Huyết Đế khiến nàng hoàn toàn không có cách nào
chấp nhận nổi.
Cái gì gọi là có hai sự lựa chọn mạnh hơn?
Tức là nói bản thân nàng quá yếu, không xứng ở đây chứ gì.
“Dựa vào cái gì chứ?”
Là đồ đệ được Huyết Đế thu nhận mấy năm này, lá gan của nàng lớn hơn Sâm
Tề thần quan rất nhiều.
Ngay tại chỗ lấy hết can đảm, hét to lên chất vấn: “Dựa vào cái gì mà là ta
chứ?”
“Ở Thiên Diêu cung còn có ai có thực lực mạnh hơn ta?”
Nàng nhanh chóng chỉ vào sáu Thiên Thần còn lại đang có mặt, trong giọng nói
mang theo sự tức giận mạnh mẽ.
“Còn có bọn họ! Bọn họ nữa!”
“Lẽ nào ta yếu hơn bọn họ sao? Ta không tin! Chi bằng ngay bây giờ tỉ thí một
trận đi!”
Sáu người bị nàng chỉ qua, biểu cảm đều hơi ngượng ngùng.
Đại tỷ ơi, cũng có phải bọn ta muốn đá ngươi đi đâu, ngươi chĩa mũi giáo về
phía bọn ta làm cái gì chứ?
Huyết Đế không trả lời, chỉ là ngoắc ngoắc ngón tay, Huyết Hải ấn được Vân
Hồng cất đi đã hiện lên.
Bốn phía dập dờn ánh sáng chói lóa, món chí bảo nhìn thì có vẻ nhỏ bé tinh xảo
nhưng lại ẩn chứa uy năng vô biên, nhẹ nhàng trở về trong tay hắn.
Vân Hồng muốn cản cũng không kịp.
“Ta không phục!”
Nàng bị mất hết mặt mũi vẫn gân cổ lên trừng mắt nhìn Huyết Đế, phẫn nộ và
ấm ức ngay trong khoảnh khắc này hoàn toàn bùng nổ.
“Dù cho nhiệm vụ khó khăn, thật sự cần thay hai người mạnh hơn vào, vậy
cũng không nên đá ta chứ!”
“Đông Phàm đâu?”
“Còn có cái tên Khương Thành dựa vào thân phận kia nữa?”
“Cái loại như bọn họ mà còn có thể ở trong đội ngũ, vì sao ta lại không thể
chứ?”
Với cái vấn đề này, Sâm Tề thần quan và sáu Thiên Thần khác cũng rất muốn
hỏi.
Chỉ là bọn họ không có lá gan như Vân Hồng thôi.
Huyết Đế nhìn chằm chằm đệ tử của mình một cái, cuối cùng thất vọng lắc đầu.
“Xem ra đổi ngươi quả nhiên là một quyết định đúng đắn, bằng không sau này
ngươi có chết cũng không biết bản thân chết kiểu gì.”
Đến cả ta nhìn thấy hắn còn phải kêu một tiếng đại ca nữa đấy.
Ngươi là đồ đệ của ta mà cũng dám xem thường hắn?
Nguyên Đế cảm thấy cần phải giải thích rõ một xíu tình huống này.
Bằng không sau khi những người khác vào sân cũng không biết được mục đích
còn lại của lần hành động này, như thế chỉ khiến họ thua không rõ ràng thôi.
“Khương Thành là đối thủ trong lần hành động này của các ngươi,”
“Cái gì? Hắn là đối thủ?”
Đám người Nam Khâu và Tông Quần thất thanh hô lên kinh ngạc.
“Lẽ nào hắn là tà ma ở Thứ Tiên giới?”
“Vậy tại sao không giết hắn đi mà còn để hắn tiến vào đội?”
Nguyên Đế lắc đầu: “Các ngươi hiểu sai ý rồi.”
“Khương Thành quả thực là bạn đồng hành của các ngươi, sẽ cùng các ngươi
chống lại Thứ Tiên giới. Nhưng một mặt khác, hắn là người Hám Thiên Cổ
Thánh phái đến.
“Bọn ta và Hám Thiên Cổ Thánh có quan hệ cạnh tranh với nhau.”
Dù cho hắn không nói ra vụ cá cược, nhưng mọi người vẫn lập tức hiểu ý của
hắn.
Sở Đình trầm giọng nói: “Vậy nên lần hành động này, vừa là hợp tác cũng vừa
là một trận so tài với Hám Thiên cung?”
Nguyên Đế khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Tám thần quan của chúng ta sẽ so đấu với
một tiên cung của bọn họ.”
“Ta mong rằng các ngươi sẽ cư xử thật thận trọng, đừng có làm mất mặt các
thần quan của bản thân.”
Hắn không cần đoán cũng biết, những Thiên Thần ở trước mặt này chắc chắn
không xem Khương Thành ra gì, dù sao trước mắt tên tiểu tử kia vẫn chỉ là một
Thánh Chủ.
“Khương Thành ở thời đại kia của bọn ta đã oai phong khắp cả Nguyên Tiên
giới rồi, hắn mạnh hơn gấp mười lần, trăm lần so với tưởng tượng của các
ngươi!”
“Tuyệt đối không được dùng cảnh giới bên ngoài để đánh giá hắn!”
“Hám Thiên Cổ Thánh phái hắn đến tức là cảm thấy hắn có thể thắng được các
ngươi.”
Tám Thiên Thần ở trong điện đều có vẻ mặt khác nhau.
Có người rơi vào suy tư, có người kinh ngạc ngờ vực, cũng có người vẫn không
tán đồng cho lắm.
Chỉ cảm thấy Nguyên Đế đang đề cao người khác, tự hạ thấp uy phong của bản
thân.
Dù có thiên tài đến cỡ nào, một Thánh Chủ bình thường có thể vượt cấp chiến
thắng Thánh Chủ đỉnh phong đã là nghịch thiên lắm rồi.
Muốn đánh bại Thiên Thần á, sao có thể chứ?
Thanh niên áo trắng bị Tu Đế thu hồi chí bảo cuối cùng cũng không nhịn nổi.
“Ta bị đá ra cũng là vì Khương Thành sao?”
Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, trên mặt hiện đầy sự hoang đường.
“Dù hắn có thần kỳ đến cỡ nào, lẽ nào tám Thiên Thần bọn ta vẫn không sánh
bằng hắn hay sao? Còn cần đến việc thay người mạnh hơn?”
“Nếu ngươi không tin, bây giờ ta sẽ đi khiêu chiến với hắn, ở ngay trước mặt
ngươi đánh bại hắn!”
Tu Đế lạnh lùng liếc hắn một cái: “Thu lại cái tính hiếu thắng nực cười kia của
ngươi đi, đơn độc chiến đấu, ngươi còn chưa có tư cách để thách đấu với
Khương Thành đâu.”
Thanh niên áo trắng run rẩy cả ngườii, suýt nữa chân đứng không vững.
Không phải bị thực lực của Khương Thành làm cho chấn động.
Mà là vì sau khi bị Tu Đế xem thường, hắn cực kỳ tức giận và xấu hổ.
Không lâu trước đó, hắn còn chê bai thực lực của Khương Thành quá yếu, kéo
chất lượng của cả đội xuống.
Kết quả bây giờ bởi vì bản thân hắn không có đủ tư cách so sánh với Khương
Thành nên bị đá ra khỏi đội.
Vậy hóa ra chú hể lại là bản thân à?
Tu Đế cũng chẳng thèm nể mặt mũi của những Thiên Thần khác đang có mặt.
“Bắt tay với nhau thì ta cũng chẳng có tự tin là mấy với tám Thiên Thần các
ngươi.”
“Cứ kiên nhẫn ngồi chờ người mấu chốt kia đến đi.”
Nói xong, hắn mang theo Thiên Đạo chí bảo của bản thân rồi biến mất ngay tại
chỗ, nhanh chóng đi tìm kiếm đội viên mới.
Sau khi hắn rời đi, Huyết Đế cũng cưỡng chế mang Vân Hồng và Sâm Tề, hai
đội viên bị loại trước rời đi.
Sáu Thiên Thần ở lại, ai cũng có tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bây giờ bộn họ thắm thiết hiểu được cái gì gọi là nhân vật phụ, cái loại cảm
giác này thật sự vừa uất ức lại vừa khó chịu.
“Được rồi, lần này chúng ta so tài với Hám Thiên cung, mấu chốt là vì Thiên
Khuyết Thạch…”
Nguyên Đế lúc này mới nói hết với mọi người “quy tắc thi đấu”, bên ngoài cửa
truyền đến âm thanh của Khương Thành.
“Lão đầu, ngươi lại đến nữa hả?”
“Bao giờ thì đi Thứ Nguyên giới, ca sắp không đợi được nữa rồi.”
Nhìn thấy hắn và Đông Phàm, một trước một sau lắc lư đi tới, con ngươi của
sáu Thiên Thần đồng loạt không hẹn mà cùng co rút lại.
Nếu như là trước kia, bọn họ chắc chắn lại cảm thấy cái tên “nhị thế tổ” này
không biết tự lượng sức mình.
Thiên Thần cao cấp bọn ta bàn chuyện, ngươi cũng xứng sáp vào nữa hả?
Nhưng bây giờ, trong mắt của mọi người chỉ còn lại tò mò và đánh giá.
Người này thật sự mạnh như vậy sao?
Sao nhìn kiểu gì cũng không giống nhỉ.
Nguyên Đế chỉ có thể giải thích: “Bọn ta còn cần một ít thời gian để chuẩn bị,
xin ngươi cứ bình tĩnh đừng nóng vội, đợi thêm vài ngày nữa.”
Khương Thành nhíu mày, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
“Không phải người cũng đã đủ rồi sao? Còn lề mề cái gì nữa chứ?”
“Cái này…”
Nguyên Đế nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Bọn ta có hai Thiên Thần xảy ra
một chút chuyện ngoài ý muốn, cần phải đột xuất thay người.”
“Ngoài ý muốn?”
Thành ca cũng đâu ngốc, lập tức đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra.
“Các ngươi phản ứng cũng nhanh thật đấy.”
Hắn nhìn một vòng sáu người còn lại, tiếc nuối chặc chặc lưỡi.
“Muội tử lúc trước kia bị thay mất rồi à, ca thấy nàng ta sức sống tràn trề, vốn
còn định chỉ bảo nàng một tí, đúng là khiến người ta đau lòng mà.”
Nguyên Đế âm thầm xỉa xói trong lòng, ngươi đừng có mà đắc ý quá sớm, mấy
ngày nữa là đối thủ thật sự của ngươi sễ đến thôi, đến lúc đó cho ngươi ăn đủ!
“Đúng rồi!”
Khương Thành đột nhiên tò mò: “Các ngươi định thay ai đến để đối phó với ta
thế?”
“Khụ khụ!”
Nguyên Đế không muốn ngay bây giờ đi tiết lộ con át chủ bài của bản thân, thế
là mặt không biến sắc nói: “Ngươi nói cái gì thế, mọi người là bắt tay nhau đối
phó Thứ Tiên giới, bọn ta sao lại đi đối phó ngươi?”