Hiếm thấy!
Gần đây toàn gặp phải những người đánh không lại mình.
Trong Gia Vương đạo trường ngược lại còn có cao thủ mạnh hơn, nhưng vấn đề
là bên phía Nguyên Tiên Giới lại không có mấy người dám tùy tiện ra tay.
Muốn chết cũng không có cơ hội.
“Ting! Kí chủ có được cơ hội sử dụng Hack Khóa Huyết hai lần.”
Hệ thống vẫn rất thông minh.
Còn biết Tam Nhãn Hổ không phải là kẻ địch của hắn, chỉ sắp xếp Yên Dĩ và
Cô Phàm Chí Tôn.
“Ting! Kí chủ sống lại!”
Cô Phàm Chí Tôn ở bên ngoài, sau khi giết chết Thành ca, cũng đã giết chết
Côn Lưu Chí Tôn.
“Công chúa, ta đến giúp ngươi!”
Hắn vì lấy lòng nữ thần tâm trạng dĩ nhiên rất nôn nóng.
Đến mức đám người Lại Bình, hắn tạm thời đã quên sạch.
Giúp đỡ nữ thần mới là chuyện quan trọng nhất, không rảnh đi thanh lý đám cá
hỗn tạp được chứ?
Hắn vừa mới gia nhập, Yên Dĩ mừng rỡ.
“Nhanh, hắn sắp không xong rồi!”
“Giết chết hắn!”
Côn Lưu Chí Tôn thật sự không xong rồi, đã bị thương nhiều chỗ.
Hai đạo căn nguyên đã bị đánh tan một đạo, chỉ còn một đạo căn nguyên vây
quanh bản thân, miễn cưỡng ngăn cản nên còn chưa có chết.
Mà căn nguyên bị đánh tan, sẽ trở về chỗ cũ.
“Vâng!”
Cô Phàm Chí Tôn giống như được tiêm máu gà, vâng một tiếng rất dõng dạc.
Hắn mới ra tay được năm giây, đạo căn nguyên cuối cùng của Côn Lưu Chí Tôn
cũng bị đánh tan.
“Không…”
Hắn tuyệt vọng gào lên.
Mà đúng vào lúc này, bóng người của Thành ca bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau
Cô Phàm Chí Tôn
“Tiểu Lão Đệ, ngươi thay đổi chiến trường cũng nhanh thật.”
“Ca còn ở đây!”
Sau khi nghe giọng nói của Khương Thành, Cô Phàm Chí Tôn còn tưởng rằng
đã nhìn thấy quỷ.
“Không thể nào!”
Yên Dĩ thì không hài lòng.
“Ngươi tại sao vậy, lâu như vậy mà không giết được hắn?”
Cô Phàm Chí Tôn lần thứ hai bị nữ thần nghi ngờ chất vấn năng lực, không chịu
nỗi.
Hắn lập tức thoát khỏi vòng chiến bên này, đi giết Khương Thành lần nữa.
“Loại bò sát chết tiệt!”
“Ta có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi vô số lần!”
“Ha ha ha ha, lúc nãy nhường ngươi mà thôi, ngươi còn tưởng là thật.”
Thành ca vung Băng Trừng Kiếm lên, tung mười lăm môn Kiếm Tâm và năm
mươi đạo Huyền Văn cùng nhau đánh giết, đánh thẳng vào Cô Phàm Chí Tôn.
Sự công kích như vậy, đủ để giết chết Đế Cảnh Cửu Trọng n lần trong một giây.
Cũng đủ để tạo ra sự uy hiếp chí mạng với Thiên Tôn.
Nhưng Cô Phàm Chí Tôn không để tâm đến.
Cho dù có nhiều quy tắc và Kiếm Tâm rất lạ thường, đúng là một kỳ tích, nhưng
trước mặt căn nguyên còn chưa đáng kể.
“Ta nói ngươi còn có thủ đoạn gì nữa sao!”
Hắn thúc giục bốn đạo căn nguyên lần nữa, tiến lên nghênh đón.
“Hóa ra chỉ là chút kĩ thuật vô dụng!”
Đạo căn nguyên thứ nhất của hắn, cùng với quy tắc kiếm của Khương Thành
công kích va chạm vào nhau trước tiên.
Huyền Văn quy tắc kiếm thập nhị trọng, đã tan tác không chút trông đợi nào.
Hết cách rồi, căn nguyên trước mặt, một đạo Huyền Văn quả thực không đủ cấp
độ.
Ngay sau đó, Huyền Văn quy tắc còn lại cũng liên tiếp bị bốn đạo căn nguyên
này đánh tan.
Chỉ một thoáng, đã thấy trên chiến trường, tiếng nổ đùng đoàng liên miên
không dứt.
Có dư âm lúc Ngũ Hành Kiếm Tâm nổ tung, Huyền văn quy tắc bị đánh tan.
Huyền Văn và Kiếm Tâm nhiều như vậy, có thể tưởng tượng được, chiến trường
sẽ hỗn loạn cỡ nào.
Đám người Lại Bình ngước đầu lên, giống như đang nhìn thấy thần linh.
Bọn họ hiểu rất rõ, một đạo công kích bất kỳ trong đó, đều có thể ung dung hủy
diệt mình cả vạn lần.
Chỉ là đối mặt với bốn đạo căn nguyên thực sự quá mạnh, cho nên mới để lộ ra
sự bình thường của Kiếm Tâm và Huyền Văn.
“Trò mèo!”
Cô Phàm Chí Tôn vừa thúc giục bốn đạo căn nguyên vãng lai xung phong, vừa
đưa ra đánh giá khinh thường sự công kích của Thành ca.
Trên thực tế, công kích nhiều như vậy hắn muốn ngăn cản toàn bộ, rất mất sức.
Sự công kích của Kiếm Tâm và Huyền Văn, mặc dù trước mặt căn nguyên
không đáng để gây ra sự chú ý, nhưng muốn đánh vào yêu thể bên trong hắn, có
lẽ sẽ tạo ra tổn thương không nhỏ.
Hắn không thể không chặn!
Nhưng mà số lượng Kiếm Tâm và Huyền Văn của Khương Thành rất nhiều!
Nhiều đến mức bốn đạo căn nguyên của hắn đều không giúp được.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ vang rền vang lên liên miên, toàn bộ phông làm nền trời đều đã biến
thành muôn màu muôn vẻ.
Năm mươi đạo Huyền văn quy tắc và mười lăm môn Kiếm Tâm, hiệu quả công
kích quả thực quái lạ, vây xung quanh bất cứ chỗ nào.
Cô Phàm Chí Tôn cảm giác mình giống như đang bị hơn mười Thiên Tôn và
Tôn Giả vây đánh.
Tính thương tổn không cao, nhưng rất khó chống đỡ hết.
Luống cuống tay chân, hắn suýt chút nữa bị đánh đến nghi ngờ cuộc đời.
Cái tên này là cái giống quái thai gì, một người làm sao có thể nắm giữ nhiều
môn Kiếm Tâm và quy tắc như vậy?
Hơn nữa cấp độ mỗi một môn xem ra cũng không thấp.
Quả thực là không theo lẽ thường!
Cũng may là Kiếm Tâm của Khương Thành không thể tạo ra thế giới kiếm đạo,
bằng không dựa vào sự công kích này, cũng đủ để kéo toàn bộ căn nguyên của
hắn lại đây.
Trong lòng Cô Phàm Chí Tôn đang điên cuồng phỉ nhổ, nhưng khí thế không
thể thua.
“Chỉ dựa vào sự công kích gãi ngứa đó, cũng muốn đột phá phong tỏa căn
nguyên sao?”
“Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Hắn vừa nói xong, một sợi tơ óng ánh long lanh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt
hắn.
Là Căn nguyên băng của Khương Thành!
Căn nguyên này xuất hiện rất bất ngờ.
Đây mới là nguyên nhân Khương Thành triển khai Kiếm Tâm và Huyền Văn.
Lúc bình thường, Căn nguyên băng nhất định sẽ bị bốn đạo căn nguyên đối diện
ngăn cản.
Mà bây giờ, Cô Phàm Chí Tôn muốn về cứu cũng không kịp.
Đây là kinh nghiệm chiến đấu mà Khương Thành không ngừng chiến đấu,
không ngừng tích lũy trong khoảng thời gian này.
Sử dụng Kiếm Tâm và Huyền Văn ngăn cản bốn đạo căn nguyên của đối
phương, quấy rối đối phương, tạo ra cơ hội đánh bất ngờ cho Căn nguyên băng.
Mà loại chiến pháp này, có lẽ cũng chỉ có hắn mới làm được.
Bởi vì những người khác không thể dùng nhiều Kiếm Tâm và Huyền Văn cùng
một lúc như vậy, không có cách nào một người có thể khai triển hiệu quả thần
kỳ của hơn mười Thiên Tôn như hắn.
Ầm!
Một tia Căn nguyên băng tiến mạnh đến cuối cùng cũng đánh trúng Cô Phàm
Chí Tôn!
Sau đó người như bị sét đánh, ói máu tại chỗ.
Xương cốt đứt đoạn mất đi mấy cái, yêu thể lại tan thành nhiều mảnh.
Cũng không còn cách nào để duy trì hình người, yêu thể to lớn hiện ra.
Mà vẻn vẹn chỉ trúng một đòn, yêu thể đã nhuốm máu khắp nơi, rất thê thảm.
Đây cũng là uy lực của căn nguyên
Mặc dù căn nguyên này chỉ là cấp độ Thiên Tôn, nhưng vẫn có thể làm trọng
thương một Chí Tôn như cũ.
“Đáng chết, đáng chết!”
Đường đường là Chí Tôn bị một “Thiên Tôn” đánh thành như vậy, cặp mắt Cô
Phàm đỏ như máu, nổi điên.
Hắn cảm giác lần này mình rất mất mặt.
Đặc biệt là mất mặt với nữ thần đang ở bên cạnh…
“Ngươi quả thực không thể tha thứ!”
Hắn thông suốt đi ra ngoài lần nữa, lấy ra bốn đạo căn nguyên, hung hãn đánh
giết Khương chưởng môn.
Cũng không để ý tới sự công kích của Kiếm Tâm Huyền Văn và Căn nguyên
băng.
Hắn quyết định từ bỏ phòng ngự, trực tiếp lấy công đối công!
Ngươi dùng căn nguyên đánh ta, ta cũng dùng căn nguyên đánh ngươi, xem ai
hao tổn hơn ai.
Dưới góc nhìn của hắn, vẫn là có lời.
Ta là Chí Tôn, yêu thể càng mạnh, càng có thể đương đầu.
Hơn nữa ta có bốn đạo căn nguyên, ngươi chỉ có một đạo.
Ngươi đánh ta một lúc, ta nhiều nhất là trọng thương, ta bốn phía đánh ngươi,
ngươi sẽ chết.
Cho nên, ưu thế vẫn thuộc về ta!
Nhìn thấy hắn đưa ra lựa chọn muốn đồng quy vu tận, Thành ca rất vui mừng.
Hắn thúc giục Căn nguyên băng, giết Cô Phàm Chí Tôn lần nữa.
Cô Phàm Chí Tôn đang nổi giận nhưng rõ ràng vẫn thấy được đạo căn nguyên
này đang tới giết, nhưng căn bản hắn vẫn không coi là chuyện gì to tát.