Nhưng phàm là người bước vào Thiên Đạo kiếm hải, thì đều là vì kiếm tâm
dung hợp thành đạo.
Đến môn kiếm tâm đó cũng không có, thì còn dung hợp cái gì nữa.
Cho nên mọi người đều là lập đội mà vào, tập hợp đầy đủ những kiếm tâm khác
ngoài Sinh Diệt kiếm tâm, gặp phải những kiếm tâm mà mình không nắm vững
được thì đặt hi vọng vào đồng đội.
Duy có Thu Vũ Tuyền là đi một con đường khác.
Nàng coi mưa đen kiếm tâm mà bản thân không quen thuộc ấy là cơ hội để rèn
luyện.
Từ trong từng hạt mưa đen, không ngừng cảm ngộ những ý cảnh kiếm tâm khác
nhau.
Không chỉ từ đó lĩnh hội được ba môn kiếm tâm mới, còn thăng được cấp của
tổng thể kiếm tâm.
Bây giờ bảy môn kiếm tâm là Trường Minh kiếm tâm, Vĩnh Dạ kiếm tâm và
Ngũ Hành kiếm tâm, đều đã đạt đến cấp cửu giai, khiến người ta khó bề tưởng
tượng nổi.
Coi như đã sánh bước với Khương Thành rồi.
Còn về bảy môn kiếm tâm khác, cũng đều đạt đến cấp bát giai rồi.
Có thể nói, trừ Khương Chưởng môn ra, thì chỉ có nàng là được hoan nghênh
nhất ở Thiên Đạo kiếm hải này rồi.
Mà chỗ hiếm có nhất là, kiếm tâm của Khương Thành toàn là mở hệ thống hack
mới có được, còn Thu Vũ Tuyền thì hoàn toàn dựa vào bản thân lĩnh hội thật sự.
Chỉ có điều, Sinh Diệt kiếm tâm, nhược điểm của nàng vẫn bày ra đó.
Cho dù thế nào, cũng không thể nào nhẹ nhàng nhàn nhã giống như Khương
Thành toàn diện, không góc chết được.
Lại có một hạt mưa xám rơi từ trên trời xuống.
Hơi thở quen thuộc của sự sống và cái chết đan xen bao phủ lấy nàng.
Nếu như là Tiên nhân khác, thì bây giờ chỉ biết chán nản thở dài mà thôi.
Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp của Thu Vũ Tuyền, lại lộ ra sự khát
khao và mong đợi sâu sắc.
Đối với nàng mà nói, tình thế không lối thoát này chính là cơ hội tuyệt vời để
lĩnh hội Sinh Diệt kiếm tâm!
Không giống với Khương Thành, nàng chọn đánh vỡ những hạt mưa đen khác
trước.
Cuối cùng mới khóa chặt hạt mưa xám đó.
Nếu như không thể trực tiếp đả thông luôn, thì ý thức sẽ chìm đắm trong hạt
mưa xám đó rất lâu.
Đối với một hạt mưa mà nói, chỉ là hai, ba giây ngắn ngủi rơi từ giữa không
trung xuống mà thôi.
Nhưng đối với Thu Vũ Tuyền đang chìm đắm trong ý cảnh Sinh Diệt mà nói,
thì tựa như hàng ngàn hàng vạn năm đã trôi qua.
Ở trong đó, nàng lĩnh hội hết lần này đến lần khác sự cân bằng mong manh giữa
sự sống và cái chết.
Cảm ngộ hết lần này đến lần khác sự bí ẩn trong đó.
Hạt mưa xám đó cuối cùng vẫn rơi xuống phiến lá dưới chân nàng, không hề bị
nàng đánh vỡ.
Trên phiến lá lại xuất hiện thêm một lỗ thủng.
Cái lỗ này giống như cọng rơm cuối cùng, khiến chiếc thuyền nhỏ nát bươm từ
lâu của nàng không còn sức níu chân nàng nữa.
Lúc Thu Vũ Tuyền rời khỏi ý cảnh đó, cả người nàng đã bắt đầu chìm xuống
Thiên Đạo kiếm hải phía dưới rồi.
Nàng vẫn đang hồi tưởng về sự sống và cái chết, ở trong đó dường như có một
sự cân bằng không thể nào giải thích được.
Còn lúc này, đối diện với Thiên Đạo kiếm hải sắp nuốt chửng mình, tâm trạng
của nàng vẫn bình tĩnh lạ thường.
Vẫn lấy tâm thái lúc đối diện với cảm ngộ để đối diện với sự tử vong mới.
Đôi chân mảnh khảnh của nàng đã biến mất trong làn nước biển, sau đó là cẳng
chân thon dài thẳng tắp, rồi đến bắp đùi, cuối cùng là đến vòng eo thon thả uyển
chuyển tựa như có thể nắm được bằng một tay…
Mãi đến tận lúc này, nàng đột nhiên vung kiếm lên phía mặt biển.
Một cảnh tượng thần kỳ đã diễn ra.
Nàng từ từ trồi lên khỏi mặt nước, phần thân dưới bị nuốt chửng lúc trước lại
dần dần trở về trạng thái cũ.
Cả quá trình, thật sự giống như đảo ngược lại cảnh tượng trước đó.
Điểm duy nhất không đúng, phiến lá mà lúc trước nàng đứng không có cách nào
phục hồi lại nữa.
“Một kiếm diệt…”
“Một kiếm sinh…”
“Đoạt lấy một cơ hội sống sót từ ranh giới của cái chết cho chính bản thân
mình…”
Thời khắc này, cuối cùng nàng cũng lĩnh hội được Sinh Diệt kiếm tâm tối cao
trong truyền thuyết.
Cũng chính lúc này, toàn bộ bề mặt của Thiên Đạo kiếm hải đột nhiên tỏa ra ánh
vàng rực rỡ.
Những Tiên nhân khác đang rèn luyện nháo nhào kinh ngạc hét lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì thế?”
“Sao Thiên Đạo kiếm hải này lại xảy ra dị biến vậy?”
“Hình như ta cảm nhận được lực Thiên Đạo càng mạnh mẽ hơn!”
Ở một nơi xa xôi khác, Thành Ca cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía mặt
biển như được mạ vàng.
“Đây là lực Thiên Đạo chân chính, không phải là hình ảnh phản chiếu của Thiên
Đạo nữa.”
Giọng của Lăng chứa đựng sự thận trọng và nghiêm túc trước nay chưa từng có.
“Thiên Đạo đích thân ra mặt, để công nhận một người nào đó đang có mặt ở nơi
này.”
“Đế Kiếm Tinh sắp có chủ rồi.”
Trong ngữ khí của nàng, mang theo một sự kinh ngạc.
“Không ngờ rằng, thật sự có người có thể chinh phục được Thượng vị Chủ tinh
này, trở thành Tinh quân ở đây.”
Nghe thấy kết luận của nàng, Thành Ca cũng không khỏi nâng cao tinh thần.
“Cho nên người đó là ai?”
Lăng đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi.
“Ta không biết.”
Ánh mắt nàng thay đổi, những tia suy nghĩ cân nhắc nhanh chóng nổi lên.
“Nhưng chắc chắn không phải là ngươi.”
Chuyện này khiến Thành Ca hơi không chấp nhận được.
Mặc dù lúc đầu hắn cũng không hề muốn trở thành Tinh chủ của Đế Kiếm Tinh,
địa vị của thân phận Thủ tọa Thiên Đan Tư cũng chẳng kém gì Thượng vị Chủ
tinh.
Nhưng thực sự đợi đến sau khi vị trí vốn không có chủ có người ngồi vào, hơn
nữa bản thân cũng có mặt ở đó, đồng thời người đó lại còn không phải là chính
mình.
Sự tự tôn của hắn vẫn chịu một chút đả kích.
Đây không phải là đãi ngộ mà vai chính nên có sao?
“Chuyện này không đúng!”
“Ca đây có đủ mười năm môn kiếm tâm, ai có thể có tư cách hơn ca đây nữa?”
“Ta làm Tinh chủ, chính là vinh hạnh của Đế Kiếm Tinh này đấy, có được
không hả?”
“Không phải mắt Thiên Đạo mù rồi đấy chứ?”
“Lại bỏ viên ngọc đẹp đi chọn miếng gạch ngói vụn?”
“Ha…”
Lăng cười ha ha, không hề che giấu sự cười nhạo của mình.
“Người đó có phải là miếng gạch vụn hay không ta không biết, nhưng ngươi
đến Thiên Tâm cũng chẳng có, thì sao Thiên Đạo có thể chọn ngươi chứ?”
“Ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã chẳng có bất kỳ khả năng nào rồi.”
“Lẽ nào người không nhận ra điều đó à?”
Thành Ca choáng váng sững sờ.
“Lại còn cần Thiên Tâm nữa, sao ngươi không nói sớm?”
Nghĩ kỹ thì cũng đúng.
Đế Kiếm Tinh này là do Thiên Đạo sinh ra.
Năm đó hắn từ chối hợp đạo, từ lúc đó hắn đã là người không chung đường với
Thiên Đạo rồi.
Nói một cách hơi cực đoan, cho dù Thiên Đạo có xuống Hạ giới chọn một Tôi
Thể Cảnh làm Tinh chủ, cũng sẽ không có khả năng chọn hắn.
Dẫu sao thì Tôi Thể Cảnh cũng là con dân yêu quý của Thiên Đạo, còn hắn căn
bản không phải là người một nhà với Thiên Đạo.
“Nghĩ như thế, thì cũng có thể chấp nhận được.”
Lòng tự tôn vốn đang bị đả kích của vị huynh đài đã trở lại rồi.
Hắn cảm thấy không phải sức mạnh thiên phú của bản thân không ra gì, càng
không phải mặt hắn không đủ đẹp trai.
Mà là Thiên Đạo đã lập chốt trước.
“Cũng đúng, dựa vào địa vị của ca đây, một Tinh chủ của Đế Kiếm Tinh cỏn
con cũng chẳng xứng với ta.”
Hắn lại bắt đầu run rẩy.
Mà cũng chính lúc này, lớp ánh vàng trên Thiên Đạo kiếm hải nhanh chóng bay
lên giữa không trung.
Tất cả đều cùng hội tụ về một nơi.
Trung tâm của sự tập hợp đó, chính là Thu Vũ Tuyền.
Đúng thế, nàng chỉ là Đế Cảnh cửu trọng trung kỳ nhưng đã nhận được sự công
nhận của Thiên Đạo, vượt qua một đám Chí Tôn, Đạo Tôn, thậm chí là Thần
Quân, trở thành Tinh chủ của Thượng vị Chủ tinh này!
Ở một nơi không thể nào bay được này, nàng từ từ bay lên bầu trời cao.
Ánh vàng lấp lánh vô tận tập trung lại trên người nàng, khiến cho thần thánh
cũng không thể sánh bằng nàng trong bộ váy dài đen tuyền, phảng phất dường
như nàng chính là thần linh trong truyền thuyết.
Nàng cảm nhận được tinh lực thần bí.
Thế là nàng khua khua tay, cả Thiên Đạo kiếm hải cuồn cuộn theo tay nàng.
Nàng phát hiện mình đã hòa làm một thể với Thượng vị Chủ tinh này.
Ý chí của nàng, chính là ý chí của vì tinh tú này.
Ở đây, nàng chính là vị thần chí cao vô thượng, toàn năng, không gì là không
thể.
Cả Đế Kiếm Tinh đều bắt đầu biến hóa dữ dội, không chỉ là hình dạng của một
thanh kiếm nữa.
Những đám mây mù xung quanh từ từ tiêu tan.
Những ngọn núi nhô lên khỏi mặt đất, những con sông nước chảy ào ào không
ngừng.
Cung điện nguy nga tráng lệ, đứng sừng sững trên đỉnh núi.
Tinh lực thần bí tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của Đế Kiếm Tinh