Khương Thành sớm đã quen với tính khí của nàng, nhưng hắn vẫn giả vờ tức
giận, lạnh lùng hét lên một tiếng.
“Đây là thái độ mà ngươi nên đối với biểu ca của mình à?”
“Ngươi…”
Thu Vũ Tuyền định phản bác lại, nhưng lại nghĩ đến nếu bản thân phủ nhận
không phải là biểu muội của hắn, thì tên này nhất định sẽ nói rằng nàng chính là
thị nữ của hắn.
Đến lúc đó còn mất mặt hơn.
Vì vậy, nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, cố tình đổi sang chủ đề khác.
“Chẳng phải ngươi vẫn luôn khoe khoang bản thân rất lợi hại sao? Sao hả,
ngươi ở Huyền giới bị truy sát không thể tiếp tục ở lại đó nữa, nên tính chạy
trốn đến Khí tộc để lánh nạn à?”
“Nực cười, ngươi đang nói bản thân đấy à? Ca đây mà phải chạy trốn sao?”
Khương Thành nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó bắt đầu trêu chọc nàng.
“Vừa mới tới Huyền giới, không có huyền lực chắc là chưa thích nghi được
nhỉ?”
Câu nói này của hắn khiến Đông Phàm và Sở Đình đều không nhịn được mà
hoảng sợ khiếp vía.
Đại lão, ngươi có biết rằng ngươi nói như vậy là đang phơi bày thân phận Thiên
ma ngoại vực của bản thân không hả?
Bên cạnh còn có những người dân bản địa ở Huyền Giới nữa đấy.
Quả nhiên, sau khi những người khác nghe thấy Khương Thành nói như vậy,
ánh mắt của họ đã thay đổi.
Tuy nhiên, có lẽ vì tất cả bọn họ đều dự định rời khỏi Huyền tộc, nên cũng
chẳng có ai đứng ra hô chém hô giết.
“Khiến ngươi phải thất vọng rồi, ta ở đây còn rất thích nghi là đằng khác.”
Lời nói này của Thu Vũ Tuyền không phải là đang khoe khoang.
Sau khi đến Huyền giới, nàng ấy chỉ mất một ngày đã chuyển hóa Tiên lực của
mình thành huyền lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì bản thân nàng vốn đã có tư chất thiên phú
của Huyền tộc.
Năm đó, khi Khương Thành lần đầu gặp nàng, nàng được Thu bà của Huyền tộc
dắt theo, thậm chí còn được bà xem như một thiên tài tuyệt thế của Huyền tộc
mà nuôi dưỡng.
Trên bản chất mà nói, nàng ấy là một tộc nhân Huyền tộc còn chính gốc hơn cả
Khương Thành.
Ở thời kỳ Đạo Thánh, nàng không có không gian pháp tắc thường quy, nhưng
bởi vì khi tu luyện Tiên pháp, nàng còn dung hợp cả những đặc điểm của Huyền
tộc, nên mới đi ra từ một con đường đặc biệt.
Và lần này nàng tìm đến Khí tộc cũng là chuyện rất bình thường.
Ở đó, nàng có thể học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm tu luyện phù hợp với bản
thân.
“Vậy sao?”
Thành ca vì muốn trêu chọc nàng, nên cố tình hạ thấp giọng, thần thần bí bí đáp
lại: “Nói cho ngươi biết một bí mật lớn, thật ra ta chính là Đại hiền giả của Khí
tộc, ta ở đó rất được hoan nghênh.”
“Biết điều chút đi, bây giờ ôm đùi ca đây nói mấy lời hay ho, sau khi đến đó ca
đây có thể che chở cho ngươi.”
Thu Vũ Tuyền nghe vậy suýt chút nữa không nhịn được mà trợn tròn mắt.
“Ngươi cứ khoác lác đi…”
Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng nhớ đến sự tôn kính cuồng nhiệt mà năm đó Thu
bà khi nhìn thấy Khương Thành.
Lẽ nào hắn chính là Đại hiền giả gì đó thật ư?
Lúc này, mấy tộc nhân Huyền tộc khác ở đó cuối cùng cũng không thể nhịn
được nữa.
Một thanh niên áo xanh trong số họ bắt đầu thì thầm chế nhạo.
“Thật là nực cười.”
“Cái gì mà Đại hiền giả của Khí tộc, sao ta chưa từng nghe qua danh hiệu này
nhỉ?”
Những người khác cũng không nhịn được mà phản bác theo.
“Một số người nếu thực sự được chào đón ở đó, thì đã không cần phải đến đây
tham gia cuộc khảo nghiệm này rồi.”
“Đúng vậy, theo ta thấy bọn chúng có lẽ là Thiên ma ngoại vực đấy?”
“Tất cả mọi người đều đến đây để tham gia khảo nghiệm, khoe khoang cái gì
chứ?”
Thành ca không hề tức giận, ngược lại còn cười hì hì: “Ai nói Thiên ma ngoại
vực không thể là Đại hiền giả chứ?”
Bầu không khí trong ngôi miếu cổ đột nhiên yên ắng lạ thường.
Tất cả mọi người trông giống như người vô hồn, thậm chí còn quên không phản
ứng lại.
Bọn họ vừa nãy nói Khương Thành là Thiên ma ngoại vực, chỉ là buộc miệng
nói ra mà thôi, cũng không nghĩ là thật.
Có nằm mơ cũng không ngờ rằng tên này lại tự mình thừa nhận điều đó.
Hắn ta không chỉ thừa nhận, mà thậm chí còn lấy đó làm vinh dự nữa chứ.
Đây là tâm thái gì vậy?
Thanh niên đứng giữa bốn người kia hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi
thật sự là Thiên ma ngoại vực, vậy ta khuyên ngươi nên lập tức rời khỏi đây.”
“Bằng không, Khí tộc sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Khương Thành cười tít mắt khen một câu: “Thật không nhìn ra, ngươi cũng khá
tốt bụng đấy chứ.”
Sở Đình và Đông Phàm tưởng rằng hắn đang cố tình nói ngược lại với lòng
mình, sợ rằng giây tiếp theo hắn sẽ nổi điên mà giết người, liền vội đứng ra
giảng hòa.
“Ha ha, hắn chỉ là thích đùa giỡn mà thôi, chư vị tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
“Đúng rồi, cuộc khảo nghiệm đó sao vẫn chưa bắt đầu thế?”
Là những tên cáo già của Nguyên Tiên giới, hai người này đều rất giỏi giao tiếp
với người khác, bầu không khí trong ngôi miếu cổ này cũng dần trở nên sôi nổi
hơn.
Đám đông mỗi người nói một câu, cũng khiến Khương Thành càng hiểu rõ tình
hình.
Khảo nghiệm của Khí tộc diễn ra bất thường, cứ bước vào chùa cổ thì coi như
đã báo danh rồi.
Sau khi đạt đến số lượng mười người, thì phía đối diện sẽ bố trí khảo hạch.
Còn về nội dung khảo hạch, chủ yếu phụ thuộc vào tình trạng của huyền linh.
Nếu như không có huyền linh, hoặc huyền linh là do bản thân tự luyện ra, thì cơ
bản đã có thể vượt qua khảo hạch.
Còn nếu như huyền linh là có được từ chỗ Di, thì sẽ không thể vượt qua khảo
hạch.
Nói trắng ra, điều này cũng tương tự như Tu Tiên Lưu và Tu Thần Lưu ở
Nguyên Tiên giới.
Đạo của Tu Tiên Lưu là Đạo mà bản thân tự cảm ngộ ra, còn Đạo của Tu Thần
Lưu là do Chính Thần ban tặng.
“Huyền linh của Huyền tộc rõ ràng đều do Di ban tặng mà?”
“Di? Ý ngươi là Huyền Thần đại nhân, đúng chứ?”
Người đàn ông dắt theo hai thiếu niên kia trầm giọng nói: “Sau khi quy y Huyền
Thần, tuy rằng nhập cảnh rất nhanh và thực lực cũng rất mạnh, nhưng ta luôn
cảm thấy không an toàn lắm, cứ như là ta đã giao vận mệnh của mình cho người
khác vậy.”
“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy đấy.”
“Khi còn trẻ, ta là người đầu tiên cảm ngộ ra Huyền phách, sau này khi phụ linh
ta không quy y Huyền Thần, cũng đồng nghĩa với việc không có được huyền
linh của hắn.”
Một người phụ nữ mặc váy trắng trong số bốn người kia khẽ thở dài: “Nhưng
nhiều năm qua, ta cũng phải chịu đựng những ánh mắt kỳ thị, bị mọi người
xung quanh coi như một quái thai.”
Những lời này của nàng ấy, đã nhận được sự đồng cảm của những người khác
đang có mặt tại đó.
Hiện trường ngay lập tức biến thành đại hội kể khổ.
“Cho tới nay ta vẫn không cảm ngộ ra huyền linh, thực lực còn kém xa những
người cùng thế hệ.”
“Ta thì đã cảm ngộ ra huyền linh, nhưng cũng không tốt hơn là bao so với
những tộc nhân quy y Huyền Thần.”
“Đôi lúc ta cũng không biết con đường mình đã chọn là đúng hay sai nữa”.
“Nơi trở về duy nhất của chúng ta cũng chỉ có Khí tộc mà thôi.”
“Không biết tình hình của Khí tộc bên đó như thế nào rồi.”
Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Khương Thành và Đông Phàm Sở Đình cũng
nghe ra được rất nhiều điều.
Di thực ra chính là một Chính Thần bản hào hoa.
Hiện tại, Đạo của tất cả các Huyền tộc bên ngoài thực ra đều đến từ hắn.
Tuy nhiên, giữa hắn ta và Chính Thần của Nguyên Tiên giới lại có một số điểm
khác biệt.
Chính Thần bình thường sau khi ban tặng Đạo, sẽ khích lệ đối phương tiếp tục
tu đạo và ngộ đạo, như vậy tự bản thân Chính Thần cũng có thể thăng cấp.
Còn Di thì khác, sau khi có được Đạo của hắn thì căn bản không cần phải tu đạo
nữa.
Trong trường hợp này, Di cũng sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào, vậy hắn
ta có mưu đồ gì?
Mấy người họ nhìn nhau, hai bên đều có thể thấy được sự nghi hoặc trong mắt
của đối phương.
Lúc này, chiếc gương đồng đặt ở phía trước ngôi miếu cổ đột nhiên sáng lên.
Mặt gương vốn dĩ mờ và đục ngầu, liền trở nên trong suốt như pha lê, giống
như đã được rửa qua vậy.
“Khảo nghiệm bắt đầu rồi!”
Đám đông kết thúc cuộc trò chuyện và nhanh chóng đứng dậy.
“Khảo hạch như thế nào?”
Khương Thành hiếu kỳ nhìn vào chiếc gương kia, cảm thấy hình thức này
không đủ long trọng.
Người đàn ông trung niên đáp: “Rất đơn giản, theo thứ tự lần lượt đứng trước
gương đồng, mặt gương sẽ hiện ra những phản ứng khác nhau.”
“Phản ứng khác nhau tượng trưng cho thiên phú đẳng cấp khác nhau.”
“Nếu mặt gương không thay đổi, có nghĩa là ngươi đã quy y Huyền Thần, chắc
chắn sẽ không thể vượt qua khảo hạch.”