Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi trận chiến có thắng lợi nghiêng hẳn về một bên cuối cùng trở thành cuộc

đơn phương tàn sát ở Vũ Đường cốc thì Thành ca cũng đã “thu hồi” lại được cứ

điểm thứ hai mươi mốt.

“Khương chưởng môn anh vũ!”

“Thần uy bất phàm.”

Đám người Mông Thuần và Đan Thái lại chạy đến nịnh nọt.

Dù cứ điểm này chỉ còn lại có hơn trăm người đầu hàng, những người khác đều

đã đi rồi, nhưng bọn họ lại tâng bốc đến mức như đã chiến thắng mấy trận liên

tiếp vậy.

“Mới chưa đến hai ngày mà đã thu phục như triệt để Nhu Nguyệt lĩnh rồi.”

“Chỉ còn lại cứ điểm cuối cùng ở Vũ Đường cốc, tốc độ phá địch nhanh đến vậy

từ trước đến nay chưa từng có ai…”

“Được rồi, được rồi.”

Khương Thành không vui khua tay.

“Sớm biết có quân mai phục ở Vũ Đường cốc thì ta đã không lãng phí nhiều

công sức vậy rồi.”

Cảm giác này giống như bốc 22 lá thăm, trong đó có một cái trúng thưởng

nhưng kết quả hắn thật sự phải bốc cho đến cái cuối cùng vậy.

“Đánh trận thế này mệt quá.”

Hắn tỏ vẻ nhưng sau đó còn phải chiến tranh bôn ba khắp nơi vậy.

Chiến lợi phẩm chẳng được cái nào, cả chặng đường chỉ bỏ chạy mà thôi.

Vừa phỉ nhổ, hắn vừa tiếp tục khởi hành, phía sau vẫn vang lên những âm thanh

náo nhiệt.

Nhìn ra xa xa, bầu trời bên kia dần hiện ra những tọa kỵ và tiên khí phi hành rợp

trời, ngoài nó ra còn có rất nhiều cờ của các tông môn, thế gia.

Nhìn sơ qua có không phải hai trăm ngàn thì cũng có hai trăm tám mươi ngàn.

“Sao bọn họ lại đến rồi?”

“Không phải đã nói Nhu Nguyệt lĩnh để chúng ta một mình thu hồi sao?”

Khi chúng đệ tử và đám người Ngọc Phiêu Đạo Tôn dừng chân quay đầu lại,

hơn mấy chục ngàn người ở phía sau đều hoan hô lên.

“Phi Tiên môn!”

“Là Phi Tiên môn, cuối cùng cũng đến chỗ bọn họ rồi.”

“Ha ha ha, cứ điểm thứ hai mươi mốt, Phi Tiên môn quả nhiên vẫn thắng liên

hoàn.”

Rất nhiều người rời khỏi đội ngũ, chạy sang với tốc độ bình sinh nhanh nhất.

Nhìn thấy Phi Tiên môn như nhìn thấy thiên đoàn minh tinh vậy, vui đến mức

mặt đỏ tai ong, thậm chí còn nước mắt lưng tròng.

“Các anh hùng vẫn ổn chứ?”

“Thắng liên tiếp 21 trận mà lại không bị thương chút nào, đúng là kì tích mà.”

“Không hổ lã Phi Tiên môn, không hổ là trụ cột của Khiếu Mang vực!”

“Kỷ chưởng môn, La trưởng lão, sao các ngươi có thể làm được vậy?”

“Thật không thể tưởng tượng nỗi.”

Chỉ mới một khắc mà hơn hai ngàn người của Phi Tiên môn đã vị vây chặt như

nêm.

Cảnh tượng có phần giống như đám người Mông Đoan và Mông Bích bị vây

bên kia vậy.

Chỉ có điều đãi ngộ của hai bên lại khác một trời một vực, bên nyaf được bao

vây chúc tụng, bên kia bị bao vây để giết.

Sự nhiệt tình của mọi người khiến cho đám người La Viễn, Đan Thái ngớ ra.

Không lâu trước kia, chúng ta không phải mới gặp ở Trúc Tiên cung sao?

Sao bây giờ cứ làm như bằng hữu lâu năm không gặp giờ lại trùng phùng thế?

Có cần kích động thế không nhỉ?

Nhưng theo lời từng người từng người bao quanh nói, chúng đệ tử rồi cũng hiểu

rõ ra được nguyên nhân.

Cảm thấy bọn họ tưởng Phi Tiên môn đã huyết chiến hai mươi mốt trận, liên

tiếp trảm giết mấy trăm ngàn đại quân Thiên Cung đến đây?

Hiểu lầm này… có hơi lớn rồi.

Trên người bọn ta đừng nói đến một giọt máu cũng không có, thậm chí đến binh

khí còn chưa lấy ra nữa kìa.

Hơn nữa đều là Khương chưởng môn ra mặt, bọn ta có làm quái gì đâu.

Cứ được mấy ánh mắt ngưỡng mộ cùng bái bao quanh, được vô số những lời

tán dương tâng bốc vây lấy, đúng là khiến người ta… phải phóng lao theo lao

rồi.

“Ha ha ha, đều là chuyện bọn ta nên làm mà.”

Còn chưa đợi Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nói ra chân tướng, La Viễn đã cười hí

hí chắp tay với đám tiên nhân.

“Bọn ta chỉ làm mấy chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi.”

“Không ngờ lại nhận được sự hậu ái đến vậy, thật khiến bọn ta được yêu mà lo

sợ.”

“Không đáng nói, hoàn toàn không đáng nói đâu.”

Đan Thái, Tần Sướng cũng bị ảnh hưởng theo, bắt chước Thành ca làm màu.

Mọi người vừa nghe lại càng thêm tôn sùng Phi Tiên môn hơn.

“Làm ra chiến tích nghịch thiên đến thế mà còn khiêm tốn như vậy, đây là phẩm

cách cao cấp đến nhường nào chứ?”

“Phải đó phải đó, chư vị đạo hữu Phi Tiên môn thật biết khiêm nhường mà.”

“Các ngươi huyết chiến ở tiền tuyết, bọn ta lại chẳng giúp gì được, đúng là vô

cùng hổ thẹn…”

“Một tôn môn nào đó còn muốn giành chiến công ngút trời này, nào ngờ ai ai

cũng thấy được, lòng mọi người tự biết cân đo đong đếm.”

“Không sai.”

“Công lao lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh này nhất định là của Phi Tiên môn.”

Theo tiết tấu này tiếp tục phát triển, đám người Phi Tiên môn rất nhanh đã có

một fandom.

“Khụ!”

Mạc Trần hắng giọng, tỏ ra bản thân phải thể hiện chút cảm giác tồn tại.

“Các vị đánh giá cao bọn ta quá, bảo vệ Khiếu Mang vực là thiên chức của bọn

ta mà.”

“Chỉ cần bọn ta còn ở núi Huyễn Tắc thì sự an nguy của Khiếu Mang vực vẫn

phải đặt trên vai, mấy chuyện nhỏ này không cần nhắc.”

Lời này của hắn vừa nói ra, rất nhiều người đã lập tức phản bác.

“Há có thể vậy được?”

“Nhất định phải nhắc.”

“Không sai, chiến tích của Phi Tiên môn nhất định phải được ghi chép lại để dời

đời biết đến.”

“Sau khi trở về, bọn ta sẽ dựng tượng vàng anh hùng cho các vị.”

“Bọn ta cũng thế.”

Bầu không khí ở hiện trường náo nhiệt vô cùng, ứng với trận đại chiến kịch liệt

ở bên kia.

Khương Thành ở một bên suýt chút bị đám bảo vật sống này chọc tức cười.

Ôi má nó, tuy không đánh nhưng người ra sức là ta cơ mà.

Kết quả bây giờ đám cổ vũ các ngươi lại làm màu, thế còn ra gì không?

Hết cách, lần đại chiến trước đó ở Ma Hành Tinh Hà người ngoài đều nghĩ đó là

công lao của cả tập thể Phi Tiên môn, vốn không hề biết đó là công sức của một

mình hắn.

Tuy trước mắt Thành ca vang danh ở Khiếu mang Vực, nhưng người nổi tiếng

nhất ở Phi Tiên môn lại là Kỷ Linh Hàm.

Tiếp theo là Mạc Trần, La Viễn, Lâm Ninh…

Sau đó mới đến một Đạo Thánh mới nổi không biết từ đâu lòi ra là hắn.

Lần mở hội ở Trúc Tiên cung trước đó, Khương Thành ra mặt nói chuyện đã

khiến nhiều người cảm thấy rất kinh ngạc.

Người này sao lại vô lễ đến thế chứ, lại dám cướp spotlight của Kỷ chưởng

môn.

“Đủ rồi.”

Khôi Tàng Đạo Thánh ở một bên đang mong chờ Phi Tiên môn xảy ra chuyện

đã không còn nhìn tiếp được nữa.

Hắn sầm mặt lại, lạnh lùng hét: “Nhu Nguyệt lĩnh vẫn còn chưa lấy lại được,

các ngươi chúc mừng tâng bốc gì chứ, phải chăng còn sớm quá rồi.”

Mông Ung Đạo Thánh ở xa xa cũng cười nguy hiểm.

“Nhu Nguyệt lĩnh này rốt cuộc do ai lấy lại được vẫn còn là một câu hỏi.”

“Chưa đến cuối cùng ai có thể biết được chứ?”

Bầu không khí bị phá hoại như thế nên mọi người mới trở lại bình thường.

Khương Thành nhìn xa xăm Mông Ung một cái, ý của người này vừa rồi là gì.

Lẽ nào công lao lần này còn có kẻ khác đến cướp sao?

Nhìn kĩ một chút, đúng thật là nhìn thấy đám người Mông Đoan Đạo Thánh

thật.

Khong phải chứ, công lao bị các đệ tử tranh không sao, người ngoài cũng dám

xỏ tay vào à?

Chán sống rồi chứ gì?

“Xuất phát!”

“Đến cứ điểm cuối cùng.”

Theo mệnh lệnh này của hắn, hơn hai ngàn người của Phi Tiên môn lập tức đi

theo.

Còn đám gà yếu Ngọc Phiêu Đạo Tôn và trăm mấy chục ngàn cao thủ đến sau,

tổng cộng có hơn hai trăm mấy ngàn người cũng theo.

Bọn họ biết chuyện Mông Đoan muốn cướp công, trong lòng cũng không nhẫn

tâm muốn thấy.

Còn về Mông Ung Đạo Thánh thì lại vô cùng đắc ý.

Hắn vô cùng mong đợi sau khi đến Vũ Đường cốc Phi Tiên môn sẽ có tâm trạng

ra sao.

Nhất định là đặc sắc vô cùng nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK