Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng thật là ngươi à?”

Khúc Vọng cũng có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi cũng không dám nhận.”

Bị hắn nhắc nhở như vậy, phía sau Thành ca lại có mười mấy người hét lên kinh

ngạc.

“Thanh Sắc?”

“Ta nói ngay mà, sao cái tên này lại quen tai như vậy, năm đó lúc ngươi còn Đế

cảnh nhị trọng, là ta đích thân dẫn ngươi vào Hồi Vân điện đó.”

“Năm đó ngươi nhiều lần tìm ta hỗ trợ luyện đan, còn nhớ không?”

“Tiểu tử ngươi, bây giờ lại mạnh như vậy sao?”

“Thì ra chúa tể trong miệng bọn họ chính là ngươi!”

Mười mấy người bọn họ đều là người của kỷ nguyên thứ hai, hơn nữa còn có

giao tình với hắn khi Thanh Sắc quật khởi ở những thời kỳ khác nhau.

“To gan!”

Hư Đế và Hư Vương ở phía sau giận tím mặt, lớn tiếng hét lớn.

“Các ngươi lại dám vô lễ với chúa tể như thế?”

“Muốn chết sao?”

Trong mắt bọn họ, cho dù năm đó có quen biết chúa tể, đó cũng là chuyện xưa

rồi.

Hiện giờ thực lực cảnh giới song phương chênh lệch rất lớn, hoàn toàn không

phải là người cùng một cấp bậc, trước kia quen biết cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng Thanh Sắc lại lập tức giơ tay ngăn bọn họ lại.

“Tất cả đều im miệng lại!”

“Bọn họ có giao tình không nhỏ với ta, không ai được phép mạo phạm!”

Vừa nói ra lời này, tại đây xôn xao một trận.

Ngay cả Thành ca cũng kinh ngạc không thôi.

Hình như mạng lưới quan hệ của hơn ba ngàn người phía sau mình rất lớn.

Không ngờ còn quen biết cả chúa tể của kỷ nguyên thứ hai?

Nhưng trên thực tế, điều này cũng rất bình thường.

Thanh Sắc có thể trở thành chúa tể của suối nguồn thứ tư, khác hoàn toàn với

Chúa tể Thanh Diệu vận may kinh người của suối nguồn thứ hai đó.

Vào đêm trước khi kỷ nguyên thứ hai bị hủy diệt, Thanh Sắc đã có thực lực của

vị diện thiên hoa bản.

Loại người này vốn là hình mẫu nhân vật chính.

Một đường quật khởi từ Hạ giới nên kinh nghiệm của hắn phong phú đầy màu

sắc, kết giao với rất nhiều nhân vật thiên tài.

Lúc ở Hạ giới, Khúc Vọng đã dẫn dắt hắn, Xung Diệm chân nhân ở Hồi Vân

điện là sư thúc của hắn, mà Hoàn Thần đại sư giúp hắn luyện đan cũng có

không ít giao tình…

Những người này đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, khiến cho giếng cổ không

chút gợn sóng vô số năm trong lòng hắn không khỏi phập phồng.

“Ngươi, các ngươi vẫn còn sống?”

“Năm đó các ngươi biến mất, ta còn tưởng đã chết rồi…”

Đám người Khúc Vọng với Xung Diệm cười ha hả.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, bọn ta chỉ là bất ngờ lưu lạc đến một nơi đặc

biệt mà thôi.”

“Gần đây vất vả lắm mới thoát khỏi nơi đó.”

Thanh Sắc cảm khái gật đầu, không chất vấn quá nhiều.

“Trở về là được!”

“Hiếm khi gặp lại, sau này ở lại chỗ ta đi.”

“Các ngươi yên tâm, suối nguồn thứ tư này ắt có chỗ cho các ngươi!”

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt rất nhiều Hư Đế với Hư Vương phía sau đều

thay đổi.

Xem quan hệ giữa chúa tể và những người này rất tốt, hình như vị trí phụ của

mình không giữ được nữa rồi.

Nhưng vẫn chưa đợi bọn họ nói gì, đám người Khúc Vọng đã lập tức xua tay,

mỉm cười từ chối ý tốt của Thanh Sắc.

“Không được, bọn ta tính đến Đông Trúc đảo với Khương đạo hữu.”

“Tương lai có cơ hội, bọn ta sẽ đến tìm ngươi ôn lại chuyện cũ.”

Thanh Sắc nhướng mày, híp mắt đánh giá Khương Thành mấy lượt.

“Đi với hắn?”

“Lẽ nào các người không biết con đường phía trước vô cùng hung hiểm, mấy

thần điện ngăn cản, dù là ta cũng không nắm chắc phá vỡ được sao?”

“Ở lại suối nguồn thứ tư của ta mới là lựa chọn sáng suốt.”

“Không cần không cần.”

Khúc Vọng lần nữa mỉm cười xua tay: “Bọn ta nhận ý tốt của ngươi, bọn ta

cũng biết con đường phía trước hung hiểm đến cực điểm, nhưng có Khương đạo

hữu ở đây, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Đám người Xung Diệm với Hoàn Thần cũng gật đầu phụ họa, bọn họ đều có ý

này.

Điều này khiến cho Thanh Sắc hơi khó chịu.

Hắn lần nữa nhìn về phía Khương Thành, thậm chí trong mắt còn dâng lên chút

địch ý.

“Hắn chỉ là một Thánh Tôn, lấy gì đảm bảo không xảy ra chuyện?”

Hắn là bạn cũ của những người này, đồng thời còn là Cổ Thánh và chúa tể mạnh

mẽ.

Dưới tình hình này, đám người Khúc Vọng với Xung Diệm còn không chút do

dự lựa chọn đi với Khương Thành, không muốn ở lại chỗ hắn.

Điều này khiến hắn khó chịu cỡ nào?

Lẽ nào thực lực của hắn không bằng một Thánh Tôn sao?

Khúc Vọng với Xung Diệm nhìn ra Thanh Sắc không vui, bọn họ cũng không

muốn nhìn thấy hắn với Khương Thành xảy ra xung đột.

Cho nên vội vàng giải thích: “Khương đạo hữu đã cứu bọn ta, là ân nhân của

bọn ta.”

“Nên đương nhiên bọn ta sẽ ra sức ủng hộ hắn.”

Thật ra đây vốn không phải là nguyên nhân chính bọn họ đi theo Khương

Thành.

Dưới tình hình bình thường, sau khi rời khỏi Lạc Tiên đảo, ba ngàn người bọn

họ sẽ tự tản đi.

Dù sao thì tộc quần của bọn họ không giống nhau, mỗi người đều có ý nghĩ

riêng, sự theo đuổi riêng.

Hiện tại đi theo Thành ca, không ai rời đi, chỉ là vì ba chữ… coi trọng hắn.

Một người có thể đối kháng với pháp tắc tuần hoàn thiên địa, một người có thể

tùy tiện sờ đầu Cổ Thánh, một người có thể nói hai ba câu ép lùi Chính Thần…

Hình tượng trong suy nghĩ của bọn họ đã cao đến cực điểm, cũng thần bí đến

cực điểm.

Thậm chí có mấy người trong số họ suy đoán là Khương Thành cố ý che giấu tu

vi, cảnh giới thực tế còn cao hơn Cổ Thánh một hai cấp.

Trước mặt một người như vậy, một chúa tể chỉ có thể bị động dẫn dắt pháp tắc

thì có là gì?

Quả thực không đủ nhìn!

Mấy người bọn họ đều là lão làng trong Tiên giới nên biết rõ kết giao với vị

diện thiên hoa bản có ý nghĩa lớn thế nào.

Vất vả mới lên thuyền, sao có thể chủ động nhảy xuống được?

Cho nên dù cho chúa tể có mời, bọn họ cũng vẫn kiên định ôm lấy đùi Thành

ca, nói cái gì cũng sẽ không buông tay.

Chỉ là bọn họ không thể nói ra những nguyên nhân chân thật này thôi.

Thanh Sắc nghe Khương Thành cứu bạn cũ của mình, vẻ mặt hơi hòa hoãn,

nhưng giọng điệu vẫn chưa thân thiện.

“Ta không biết dựa vào chút thực lực này của ngươi thì cứu bọn họ như thế

nào.”

“Nhưng ta sẽ không ngồi nhìn ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt bọn họ,

đưa bọn họ đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.”

“Ngươi có thể tự đi một mình.”

“Còn những người khác cùng với Long tộc đều không được đi!”

Đương nhiên Khương Thành sẽ không bị hắn làm cho sợ hãi.

Hắn búng kiếm trong tay, khẽ thở dài một tiếng.

“Vậy đúng là tiếc thật, ta vốn không muốn giúp những Chính Thần bên ngoài

tiêu diệt suối nguồn thứ tư, hiện tại xem ra không thể không làm như vậy.”

Mặt Thanh Sắc không chút thay đổi giơ tay phải lên.

“Không tự lượng sức mình.”

Nhưng hai người họ vẫn chưa đánh nhau.

Vì đám người Khúc Vọng với Xung Diệm, Hoàn Thần đã sốt ruột rồi.

“Thanh Sắc, ngươi muốn làm gì?”

“Còn không mau cút đi!”

“Đù mé, bọn ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, sao ngươi lại lắm lời như vậy?”

“Cho dù chết trên đường thì đó cũng là chuyện của bọn ta, cần ngươi quản

sao?”

“Bọn ta chỉ không muốn thấy ngươi chết vô ích dưới kiếm của Khương đạo

hữu, đừng không biết tốt xấu.”

Một tràn gào thét đều phun hết lên mặt Chúa tể Thanh Sắc.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bọn họ vừa nói cái gì vậy?

Mình chết dưới kiếm của Khương Thành sao?

Đùa kiểu gì vậy?

Cơn giận của hắn cũng tăng lên theo đó.

“Được rồi, nếu các ngươi chấp mê bất ngộ, nhất định phải đi tìm chết, vậy ta sẽ

mặc kệ.”

“Ta ngược lại muốn xem xem, sau khi rời khỏi suối nguồn, Khương đạo hữu mà

các ngươi gọi có thể sống được mấy ngày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK