Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết Đế đưa ra quyết định khác thường như vậy rõ ràng là vì Khương Thành.

Ngoài lí do này ra thì không còn lời giải thích nào khác.

Nhưng những tiên nhân ở lại chỗ ban đầu vẫn không thể hiểu được.

Tại sao Huyết Đế lại nhượng bộ Khương Thành lớn như vậy?

Mối quan hệ của bọn họ là gì?

Đến mức nể mặt đến như vậy?

Hơn nữa, điều này liên quan đến xung đột giữa hai thế lực lớn Khiếu Mang vực

và Thiên Cung.

Trước những việc lớn ở cấp độ này, làm sao có thể để mối quan hệ cá nhân chi

phối.

Cho dù là mặt mũi lớn đến đâu cũng vô dụng, đúng không?

Rất nhiều tiên nhân vây quanh Khương Thành với sự nghi ngờ tột độ.

“Khương tiền bối, Thiên Cung đã thực sự nhường lại Nhu Nguyệt lĩnh và Ma

Hành Tinh Hà rồi sao?”

“Sau này bọn họ thực sự sẽ không tấn công Khiếu Mang vực của chúng ta nữa

sao?”

Về câu hỏi này, ngay cả Khôi Tàng và Mông Đoan xem Phi Tiên Môn là kẻ thù

cũng vô cùng quan tâm, lần lượt vểnh tai lên.

Như thể không nghe thấy chính miệng Khương Thành xác nhận thì trong lòng

vẫn không thể nào yên.

Đối diện với từng đôi mắt đầy ắp sự mong đợi, Thành ca không nói nên lời.

“Các ngươi cũng không theo đuổi nhiều lắm nhỉ?”

“Cái gì gọi là bọn họ nhường lại, vốn dĩ nơi đó là địa bàn của chúng ta, được

không?”

“Hơn nữa, ta không đánh bọn họ, bọn họ cũng nên vui mừng rồi.”

Vẻ mặt mọi người bất lực.

Ca, ngươi cũng khoác lác quá mức rồi.

Ta có thể biết khi nào nên dừng lại hay không?

Nhưng mà lời nói này của Khương Thành cũng có thể xem như là xác nhận câu

hỏi vừa rồi.

Khiếu Mang vực đã thực sự an toàn rồi!

Xoạt!

Tất cả mọi người có mặt lập tức sôi lên sùng sục, biến thành một biển vui mừng

rộn rã.

“Ha ha ha, tốt quá rồi, tốt quá rồi!”

“Không chỉ đẩy lùi kẻ thù, mà từ nay về sau cũng không cần phải lo lắng nữa.”

“Cuối cùng chúng ta cũng có thể yên tâm ở lại Khiếu Mang vực rồi!”

Trước đây đã bàn bạc biện pháp đối phó ở Trúc Tiên Cung, trước khi xuất binh,

kỳ vọng lớn nhất của bọn họ là đẩy lùi hai nhánh Thiên Quân.

Nhưng ai cũng biết rằng đó chỉ là tạm thời.

Trong tương lai, không sớm thì muộn cũng sẽ phải nghênh đón một đợt phản

công mạnh mẽ hơn từ Thiên Cung, sẽ phải đối mặt với sự tấn công của Thiên

Đế.

Cục diện này sau này ngay cả khi Tịnh Trúc Đạo Thần trở lại cũng không thể

giải quyết được.

Thiên Cung sẽ vì có Đạo Thần mà không dám tấn công Khiếu Mang vực sao?

Điều đó rõ ràng là không thể!

Mà hiện tại, tất cả những lo lắng này đều trở thành dư thừa.

Trong tương lai, thậm chí Khiếu Mang vực cũng sẽ không cần người đóng quân

ở tiền tuyến, bởi vì không cần phải phòng ngự Thiên Cung.

Vô hình trung, nó cũng giúp cho tất cả các môn phái bỏ đi một nhiệm vụ gian

khổ.

Mọi người hưng phấn đến mức khoa tay múa chân, rất nhiều tiên nhân không

cùng môn phái tộc quần cũng ôm nhau vì tin vui này.

“Đó là cam kết của Huyết Đế đấy, Huyết Đế!”

“Đúng vậy, người đáng sợ nhất bên phía đối diện đích thân cam kết, điều này

hoàn toàn ổn thoả rồi!”

“Ổn hơn bất kỳ thứ gì khác!”

“Nhờ có Khương tiền bối, không có hắn thì mọi chuyện đừng nhắc đến nữa!”

“Đúng vậy, tất cả là nhờ vào Khương đạo hữu ra mặt.”

“Cảm ơn Khương tiền bối…”

Rất nhiều người dừng lại chúc mừng, bày tỏ lòng biết ơn đối với Thành ca từ

tận đáy lòng.

Cho dù là Chí Tôn, Đạo Tôn hay là Đạo Thánh, trên mặt ai cũng đều là sự cảm

kích và kính phục dào dạt.

“Khương đạo hữu đã chém hai Thần Quân của Thiên Cung, với sức chiến đấu

như vậy thì quả thật đã bắt kịp Đạo Thần!”

“Hơn nữa cũng đã tranh đấu vì hòa bình cho Khiếu Mang vực bằng chính sức

lực của chính mình!”

“Nếu hắn không phải là chủ đàm, ta sẽ là người đầu tiên không phục!”

“Chủ đàm? Ngươi nghĩ vị trí chủ đàm nhỏ nhoi còn có thể xứng với Khương

tiền bối sao?”

“Đương nhiên là không xứng, cho dù Khương tiền bối muốn làm vua của Khiếu

Mang vực, ta cũng không chút ý kiến!”

Kiểu tâng bốc này cuối cùng cũng khiến cho Thành ca hài lòng.

Thật không dễ dàng chút nào mà, sau tất cả, không bị xem là nhân vật thứ năm

của Phi Tiên Môn.

“Ha ha ha, quá khen quá khen.”

“Có Phi Tiên Môn của bọn ta ở đây, Khiếu Mang vực sẽ ổn định, mọi người yên

tâm nhé!”

Đám đông lại hoan hô reo hò một trận.

“Hy vọng rằng Phi Tiên Môn sẽ cắm rễ ở núi Huyễn Tắc mãi mãi!”

“Trước đây có người còn nói muốn trục xuất Phi Tiên Môn ra khỏi Khiếu Mang

vực cơ…”

“Sau này đừng nhắc đến những lời ngu ngốc đó nữa, Phi Tiên Môn là Định Hải

Thần Châm, người nào đuổi bọn họ đi người đó sẽ là kẻ thù của toàn bộ Khiếu

Mang vực!”

“Đúng vậy!”

Lúc này, thanh danh của Khương Thành và Phi Tiên Môn ở trong Khiếu Mang

vực đã đạt đến đỉnh cao.

Mông Đoan và Thanh Tịch ở bên cạnh vô cùng không cam tâm, nhưng mà bọn

họ biết rất rõ, bản thân đã thua đến mức không còn manh giáp.

Cho dù không có ước định trước, hiện tại những tiên nhân có mặt cũng sẽ

khiêng Khương Thành lên vị trí chủ đàm.

Bởi vì bọn họ cũng không ngu ngốc.

Huyết Đế không đấu với Khiếu Mang vực chỉ vì Khương Thành.

Nếu như không có Khương Thành ở đây, khó có thể nói trước được chuyện gì

sẽ xảy ra trong tương lai.

“Đúng rồi, Khương chưởng môn, rốt cuộc ngươi và Huyết Đế có quan hệ gì

thế?”

Đám người La Viễn và Tần Sướng rất vất vả mới có thể chen vào, hoàn toàn

không kìm nén được tò mò trong lòng.

“Đúng đó, hắn cũng quá nể mặt người rồi, đúng không?”

Thành ca tiện tay biến ra một điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi thật sâu.

Lúc mọi người đã yên tĩnh lại, sắp mất kiên nhẫn, lúc này hắn mới thổi một

vòng khói lên bầu trời.

“Tiểu đệ nghe lời đại ca làm việc, không phải rất đương nhiên sao?”

Tiểu đệ?

Đại ca?

Lúc đầu mọi người đều nghe không hiểu.

Mà sau khi hiểu ra, tất cả đều trở nên vô lực chửi bới.

Lão huynh, cho dù ngươi nói ngươi là ân nhân cứu mạng của Huyết Đế, bọn ta

cũng có thể chọn tin vào điều đó.

Nhưng ngươi nói ngươi là đại ca của hắn, không phải quá bốc phét rồi chứ?

Người đó đường đường là Thiên Đế, ai có thể ngự trị hắn?

Sao hắn có thể làm tiểu đệ của người khác?

Ai có đủ tư cách làm đại ca của hắn?

“Khụ, không hổ là Khương chưởng môn.”

Mặc dù đám người Đan Thái và Ngụy Miểu hoàn toàn không tin vào lời nói đó,

nhưng bọn họ vẫn miễn cưỡng ‘tâng bốc một cách lúng túng’.

“Ngay cả Huyết Đế cũng khuất phục dưới khí chất đặc biệt của Khương chưởng

môn, quả nhiên là khí chất bá vương…”

Những người khác cũng lần lượt cười gượng.

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Khương tiền bối thật không tầm thường mà!”

Khương Thành biết bọn họ không tin, nhưng hắn cũng không quan tâm.

Dù sao thì sau này vẫn có cơ hội tiếp tục tiếp xúc với Huyết Đế, chưa nói đến

việc vừa rồi Huyết Đế rút lui đã mang về cho hắn một lượng lớn giá trị thanh

danh.

Rất nhiều tiên nhân có mặt đã tăng từ mức độ kinh ngạc lên mức độ thờ phụng.

Sau khi kiểm kê cẩn thận, tổng số điểm tiên nguyên của hắn đã lên tới gần một

nghìn tỷ.

Điều này khiến hắn cũng bắt đầu suy nghĩ về một số kế hoạch mới.

Ngay khi hắn đưa Phi Tiên Môn trở lại Khiếu Mang vực, thì Tâm Đế ở bên kia

cũng vội vàng tìm đến Huyết Đế.

Bởi vì cảm xúc quá kích động, thậm chí hắn còn gọi thẳng tên thật của Huyết

Đế.

“Lăng Hiển, tại sao ngươi lại đưa ra quyết định như vậy?”

Huyết Đế bình tĩnh, không vội vàng cũng không nóng nảy.

“Ngươi nói tha cho Khương Thành, còn nhường lại Khiếu Mang vực và Ma

Hành Tinh Hà?”

“Không sai!”

Tâm Đế không hiểu.

“Thật sự tính ra, ngươi còn có thù riêng với hắn, đúng không?”

“Ta thật sự không hiểu, tại sao lần này ngươi lại nhường hắn lớn như vậy.”

Huyết Đế thản nhiên nói: “Bởi vì ta không muốn Thiên Cung tiếp tục làm kẻ

thù với hắn.”

Trong mắt Tâm Đế lóe lên một sự xem thường.

Khương Thành rất mạnh, nhưng vậy thì sao?

Cho dù là Đạo Thần thực sự, Thiên Cung cũng sẽ không nhượng bộ, nhất định

sẽ chiến đấu đến cùng.

Khương Thành còn không phải là Đạo Thần, vậy thì dựa vào cái gì?

“Hắn vẫn chưa đến mức làm cho ngươi và ta kiêng dè như vậy, đúng không?”

“Đã đến mức đó rồi.”

Huyết Đế ánh mắt sâu xa nhìn hắn.

“Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, Khương Thành đã từng giết chết một Đạo

Thần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK