Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm người Đoan Giác và Đoan Khiêm bị trói lại vô cùng phẫn nộ uất ức.

Bọn họ dù có nằm mơ cũng không thể ngờ, bản thân đường đường là một

Thánh Chủ lại lưu lạc đến bước đường này.

Lần này bọn họ đã nghĩ thông suốt rồi, định là sẽ quyết tâm ôm thật chặt đùi lớn

của Khương Thành.

Chỉ đáng tiếc, vận mệnh của bọn họ lúc này đã không còn do họ làm chủ nữa

rồi.

Trường Linh đứng ở đầu tức giận phản bác: “Đây là chuyện của Phi Tiên môn

bọn ta, lẽ nào bọn ta chiêu mộ người mới cũng phải có sự cho phép của các

ngươi à?”

“Ngươi nói không sai.”

Các Thánh Chủ ở phía đối diện nhếch khóe miệng cười chế giễu.

“Không được sự cho phép của bọn ta, Phi Tiên môn các ngươi đừng mơ đến

việc chiêu mộ thêm một người nào!”

Lời này vừa dứt, toàn thể trên dưới Phi Tiên môn đều tức giận muốn nổi điên.

Trường Dương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Một tông môn đến cả quyền

chiêu mộ người mới cũng không có thì sáng lập tông môn còn có ý nghĩa gì

nữa?”

“Bọn ta đâu có nói các ngươi không thể chiêu mộ người mới đâu.”

Vị Thánh Chủ ở đối diện nhướng mày, kỳ lạ khó hiểu nói: “Các ngươi muốn

chiêu mộ người mới, có thể dọn ra khỏi Phù Du Hải mà, ở bên ngoài kia bọn ta

cũng đâu có quản tới.”

Ai cũng đều nghe ra, như thế này là đang đuổi Phi Tiên môn một cách trá hình

đây mà.

Tiêu Đế ở trong góc tối cũng không thể nghe tiếp được nữa.

Hắn chưa từng muốn gây khó dễ gì Phi Tiên môn, đây đơn thuần là do đám

Thần Quân lão làng Hạo Vương và Gia Vương tự ý quyết định.

“Bây giờ ta sẽ đi ngăn cản bọn họ ngay!”

“Không cần đâu.”

Lăng ở phía bên cạnh hắn lắc đầu.

“Khương Thành đến rồi.”

Nhìn thấy Khương Thành lúc này đã xuất hiện ở phía trước sơn môn, Tiêu Đế

lại càng cuống cuồng hơn.

“Vậy chúng ta càng phải xuống dưới dẹp yên cuộc tranh chấp bạo dạn này, một

khi để người này ra tay thì sẽ không thể nào cứu vãn nổi!”

“Cứu vãn cái gì?”

Lăng không cảm xúc ngó xuống mọi người ở phía dưới.

“Ngay từ ban đầu ta đã nói rồi, Hám Thiên cung không được phép nhúng tay

vào bất cứ tranh chấp nào của các tông môn.”

“Bọn họ có vẻ không tán thành cái quy tắc này cho lắm.”

“Nếu đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho bọn họ là được rồi.”

Tiêu Đế hiểu được, lời nàng nói là sự thật.

Từ bấy lâu nay, Hám Thiên cung quả thực có không ít tiếng tăm.

Là một thế lực mạnh nhất ở Tiên Võ châu, hẳn là không nên chỉ làm một kẻ

đứng nhìn, mà phải xứng đáng có được nhiều hơn nữa.

Ví dụ như ra bên ngoài chém giết, biến tất cả các tông môn ở Tiên Võ châu trở

thành vật phụ thuộc Hám Thiên cung.

Một tông môn dữ dằn có mười lăm Thánh Chủ đỉnh phong và hơn ba trăm

Thánh Chủ bình thường cần gì phải ngày ngày canh giữ ở Từ Tinh đảo chứ?

“Nhưng để bọn họ đối mặt với Khương Thành, có phải hơi quá rồi không?”

Lần trước Ngự La thánh địa bị tiêu diệt, người khác đều tưởng rằng là do Hám

Thiên cung ở đằng sau ra tay, nhưng Tiêu Đế biết rằng không phải như vậy.

Cũng vì vậy mà hắn vô cùng rõ ràng Khương Thành nguy hiểm đến cỡ nào.

“Bọn họ đều là thuộc hạ cũ của Thiên cung chúng ta, sao có thể cứ để họ chết

một cách khó hiểu ở đây được, chúng ta ra mặt sẽ có thể tránh được…”

“Thiên cung đã không còn nữa rồi.”

Giọng nói của Lăng vẫn lạnh lùng như cũ.

Tiêu Đế nhíu mày: “Dù cho Thiên cung lúc trước đã không còn, nhưng sứ mệnh

cùng nhau bảo vệ Thiên Đạo của chúng ta vẫn còn ở đây…”

Lăng lại cắt đứt lời của hắn: “Thiên Đạo không cần ta phải bảo vệ.”

Sắc mặt Tiêu Đế khẽ biến.

“Ngươi có ý gì?”

Và ở bên dưới, Thành ca vừa xuất hiện, Hạo Vương và Gia Vương lập tức mở

mắt đứng dậy.

“Khương Thành, ngươi đến đúng lúc lắm!”

Hai người vừa tiến lên đã dẫn đầu hỏi tội.

“Những gian tế này trà trộn vào Từ Tinh đảo của chúng ta, còn nói là muốn gia

nhập Phi Tiên môn, ngươi có gì để giải thích không?”

Câu hỏi này thật sự rất nham hiểm.

Nếu như Khương Thành bảo vệ những người này, vậy sẽ nói Phi Tiên môn bọn

họ cấu kết với gian tế, có ý đồ lật đổ Hám Thiên cung.

Nhưng nếu Khương Thành nói không liên quan đến Phi Tiên môn, vậy bọn họ

sẽ giết chết đám người này trước mặt hắn, khiến hắn ghê tởm một phen.

“Giải thích?”

Khương Thành trực tiếp lách qua hai người này, vung tay một cái đã hủy hết vô

số sợi dây thừng đang trói người của cả hai môn phái.

Còn sẵn tiện giải luôn phong ấn khí hải thần hồn của ba trăm mấy nghìn con

người.

Hạo Vương cũng không ngăn cản hắn, mục tiêu của hắn vốn là Khương Thành,

những người khác chỉ đi kèm theo mà thôi.

Thế là Hạo Vương vội vàng kết tội.

“Ngươi to gan thật, lại dám tự ý thả gian tế ra!”

Thành ca dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để quan sát hắn.

“Người ta chạy đến gia nhập vào tông môn của ta, ngươi trói người lại rồi còn

đòi ta phải đưa ra lời giải thích? Ta cũng muốn hỏi xem ngươi tính giải thích

kiểu gì đây?”

Gia Vương cao giọng lặp lại một câu: “Bọn chúng là gian tế!”

“Ta mặc kệ bọn họ có phải là gian tế hay không.”

Khương Thành mất kiên nhẫn híp mắt lại: “Bọn họ đến gia nhập Phi Tiên môn

chứ có phải Hám Thiên cung các ngươi đâu, cần đến lượt các ngươi lo chuyện

bao đồng hả?”

Ca còn đang mong chờ bọn họ gây ra âm mưu lớn gì đó đây, không thể để các

ngươi phá hỏng chuyện của ca được.

Thánh Chủ của Hám Thiên cung ở phía sau lập tức lớn giọng phản bác.

“Những gian tế này đến để lật đổ Hám Thiên cung, sau đó sẽ lật đổ cả Tiên Cực

đại lục, sao có thể không liên quan đến bọn ta được?”

“Đúng đó, chuyện này bọn ta đương nhiên phải quản chứ!”

“Ta thấy bọn họ chính là người của những thần cung ở bên ngoài phái tới, Phi

Tiên môn các ngươi cũng không tránh được liên quan…”

“Ồ.”

Tay phải của Khương Thành đỡ lấy chuôi kiếm: “Vậy cứ xem như tất cả bọn ta

đều là người của Thần cung bên ngoài, đến đây là để lật đổ Tiên Võ châu, thế

thì đã sao? Các ngươi có thể làm được gì?”

Câu trả lời mạnh mẽ trực tiếp khiến cho cả hai bên đều ngây ngốc.

Lão huynh này, loại lời này mà ngươi cũng dám nói hả?

Nhất là đám người Hạo Vương và Gia Vương ở đối diện, bị hắn làm cho không

biết phải làm gì tiếp theo.

Bọn họ luôn mồm nói cái gì mà gian tế, lật đổ, chẳng qua chỉ là muốn hắt nước

bẩn lên người Khương Thành hòng chiếm được cái danh đại nghĩa thôi.

Sau đó lại từng bước ép sát, biến cái tội danh này thành thật.

Nếu đổi thành người khác thì chắc chắn đã bị làm cho sứt đầu mẻ trán, muốn

chứng minh vô tội cũng chứng minh không nổi.

Vậy mà Khương Thành lại hoàn toàn không thèm để tâm đến cái này, thậm chí

còn chủ động ôm tội về phía mình nữa.

Hạo Vương ngừng lại một chút, bắt đầu sắp xếp lại lối suy nghĩ của bản thân,

lúc này mới giậm chân la lớn.

“Được lắm, ngươi thừa nhận rồi!”

“Các ngươi đã nghe thấy rồi đấy, hắn chính miệng thừa nhận bản thân là do

những Thần cung ngoài kia phái tới, ai ai cũng nhìn thấy hết nhé!”

“Đúng rồi, đúng rồi, mau đến đây giết ta đi nào.”

Thành ca vung vẩy “Thái Ngư Kiếm” ở trong tay, hắn còn đang nôn nóng muốn

thử sức mạnh của thanh Đế khí này nữa kìa.

Cái sự tự tin vượt trên mức bình thường này khiến cho mọi người không thể nào

hiểu nổi.

Người không biết còn tưởng thực lực của Phi Tiên môn mạnh hơn so với Hám

Thiên cung nữa chứ.

“Đây là do ngươi muốn làm kẻ địch của Hám Thiên cung bọn ta đấy nhé, đừng

có mà trách bọn ta!”

Hạo Vương đang muốn ra tay thì lại bị Gia Vương ngăn lại.

“Ngươi cũng chỉ là cậy có Hám Thiên Cổ Thánh ở phía sau chống lưng cho

ngươi mà thôi, nếu không thì ngươi là cái thá gì chứ?”

“Ngươi tưởng rằng cái nguyên thuật kia của ngươi có thể làm gì được bọn ta

à?”

Khương Thành có hơi nóng máu.

Sao lại là Hám Thiên Cổ Thánh nữa vậy?

Bản thân hắn còn chưa gặp cái người này đâu, được không hả?

“Thôi vậy, nếu các ngươi đã không dám ra tay thì cứ để ta chủ động tấn công

cho.”

Nói xong, hắn trực tiếp mở ra thánh giới của bản thân.

Đạo quy tắc trong chớp mắt bao trùm lấy mục tiêu ở phía đối diện.

Ngay lúc này, trên không trung truyền đến một tiếng kêu đầy gấp gáp.

“Đợi đã!”

Tiêu Đế cuối cùng vẫn không lạnh lùng như Lăng, hắn không muốn nhìn thấy

Hám Thiên cung máu chảy thành sông đâu.

Nhìn thấy hắn bỗng nhiên can thiệp vào, Hạo Vương và Gia Vương vô cùng

thất vọng.

“Bái kiến Tiêu Đế!”

“Tên này và gian tế là cùng một giuộc, hơn nữa còn hống hách ngang ngược,

hoàn toàn không thèm xem Hám Thiên cung chúng ta ra gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK