Yên Dĩ suýt chút nữa đã đổi ý, muốn tiêu diệt cái tên lưu manh này.
Còn Cô Phàm Chí Tôn ở bên cạnh sớm đã không thể chịu đựng được.
“Chết tiệt, ngươi là cái đồ Hổ Yêu được voi thì đòi tiên!”
“Công chúa gọi ngươi vào đây, ngươi nên cảm động tới rơi nước mắt, vậy mà
còn dám có ý nghĩ xấu xa, đúng là tội lỗi không thể tha thứ!”
Xem ra hắn còn tức giận hơn cả Yên Dĩ.
“Nếu hôm nay ngươi lại dám xúc phạm công chúa, thì không phải ngươi chết
thì là ta chết!”
Mà Hổ Yêu ở phía đối diện kia chính là Tam Nhãn Hổ khi đó.
Bây giờ hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Chí Tôn.
Tất nhiên là hắn không có một chút lòng trung thành nào với Tiên cung, cho nên
làm tiên quan là việc không thể nào.
Chẳng qua là ở Đạo Tuyệt Chi Địa, hắn cũng sống rất thoải mái.
Tu luyện bữa đực bữa cái, nhưng thông đồng với các mỹ nữ Yêu tộc, thì muốn
tích cực bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Chậc chậc chậc…”
Con hổ bại hoại kia nhìn quanh Cô Phàm Chí Tôn với ánh mắt đầy thương cảm.
“Hay là chúng ta thương lượng chút đi.”
“Ý ngươi là gì?”
Tam Nhãn Hổ không biết xấu hổ nói: “Nếu như ngươi thích sự biết ơn và sự
cống hiến như vậy, vậy thì chuyện này sẽ giao lại cho ngươi.”
“Ta không cần biết ơn và cống hiến, ta sẽ có trách nhiệm tận hưởng nàng ta,
chúng ta phân công lao động rõ ràng…”
“Im đi!”
Hắn còn chưa kịp nói hết thì Cô Phàm Chí Tôn đã tức điên rồi.
Tên Hổ Yêu này thực sự đã vượt quá giới hạn cuối cùng của hắn.
“Dừng lại!”
Yên Dĩ không thể không ra mặt một lần nữa, ngăn cơn tức giận của hắn lại.
Sâu trong nội tâm nàng, nàng đã hận không thể xé xác tên Tam Nhãn Hổ này.
Nghe những gì mà hắn ta vừa mới nói đi, có còn là tiếng người không?
Đây là một tên cặn bã, là thứ rác rưởi trong Yêu tộc!
Tuy nhiên, nghĩ đến việc để đối phó với đội bí ẩn đó vẫn cần phải mượn sức
mạnh của tên Hổ Yêu này, nàng không thể không lựa chọn tiếp tục làm trái với
lương tâm của mình.
“Là như vầy, gần đây ở phía đối diện với chiến khu Vân Chiêu, một số đội
mạnh đã liên tục tấn công bọn ta.”
“Ta dự định tiêu diệt hết bọn chúng.”
Nghe thấy lời nói của nàng, Tam Nhãn Hổ lập tức bày tỏ sự ủng hộ hết mình.
“Mỹ nữ vừa xuất hiện, kẻ địch chắc chắn là vừa thấy nàng thì sẽ đầu hàng!”
“Cố lên, ta rất xem trọng ngươi!”
Sự hỗ trợ của hắn cũng chỉ giới hạn về mặt tinh thần.
Không có bất cứ hành động nào khác.
Ngay cả từ cố lên kia cũng là học được từ Thành Ca lúc trước.
“Đi đi người yêu dấu, ta sẽ đợi nàng trở về trong chiến thắng, vì vậy nàng
không cần phải lo lắng cho ta đâu.”
Hắn đã bắt đầu vẫy tay chào tạm biệt.
Ta lo lắng cho ngươi cái gì chứ?
Yên Dĩ và Cô Phàm hơi không theo kịp tiết tấu của hắn ta.
Người bình thường nghe tin một cô gái sắp phải ra trận, không phải là nên chủ
động vỗ ngực tỏ ý muốn giúp đỡ sao?
Nhất là với người lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cực kỳ si tình như ngươi.
Kết quả là một chút biểu hiện cũng không có?
Mức độ khinh thường của Yên Dĩ đối với hắn đã vượt qua giới hạn của mình.
Nàng không thể không nhắc nhở hắn một cách rõ ràng.
“Nhưng ta không có đủ nhân lực…”
Khi nàng còn chưa kịp nói xong, Tam Nhãn Hổ đã vẫy tay rời đi như một
chuyện đương nhiên.
“Vậy thì tìm thêm thôi, cực kỳ đơn giản mà.”
Hừ, nếu như ta có thể tìm được người trợ giúp, vậy thì còn cần phải ở đây để lải
nhải với ngươi hay sao?
Yên Dĩ nuốt cục tức xuống bụng, cố gắng giữ một nụ cười nói: “Không thể tìm
được, những vị Chí Tôn kia đều đang chờ xem trò cười của ta, ước gì ta thất
bại.”
“Bọn họ sẽ không ủng hộ ta đâu, đừng nói đến việc trợ giúp.”
“À cái này?”
Vẻ mặt Tam Nhãn Hổ đầy ngạc nhiên: “Vậy mà bọn họ không lại không chịu nể
mặt ngươi tới vậy sao?”
“Làm thế nào mà lại có thể như vậy được chứ!”
Hắn ta mắng mỏ với bên ngoài.
“Mấy tên kia đều bị mù hết rồi à, làm sao có thể để một mỹ nữ như ngươi thất
vọng như vậy, đã vậy còn chống đối ngươi?”
“Bọn họ đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Ta cực kỳ khinh bỉ bọn họ…”
Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của hắn, Yên Dĩ và Cô Phàm đều cảm thấy lần này
cũng không khác biệt gì lắm.
Hắn nên biết là cần phải làm gì rồi phải không?
Tuy nhiên, sau khi hai người họ nghe lời mắng chửi trong suốt mười phút mà
không hề bị lặp lại một lần nào, bọn họ sững sờ vì không đợi được một lời hứa
hẹn rằng hắn sẽ đi nào.
Yên Dĩ đã bị hắn đánh bại.
Cô Phàm cũng không chịu nổi cái tên cực phẩm này.
“Còn ngươi thì sao, ngươi không định giúp công chúa đối phó với đội của bên
Thiên Cung sao?”
Mặt hắn đầy khinh thường nói: “Sự yêu thích của ngươi dành cho công chúa chỉ
là những câu nói sáo rỗng mà thôi, không có bất kỳ hành động gì sao?”
Yên Dĩ không thể không like cho hắn một cái.
Những lời này chính là những gì mà nàng muốn nói.
“Ai nói ta không có hành động gì?”
Tam Nhãn Hổ ưỡn ngực ra vẻ tự hào.
“Ta hận không thể vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Công chúa Yên Dĩ ngay lập
tức, chỉ tiếc…”
“Chỉ tiếc cái gì?” Yên Dĩ tò mò không biết hắn còn có thể đưa ra lời lý do nào
nữa.
“Chỉ tiếc lại không có tư cách…”
Tam Nhãn Hổ vừa thâm tình, vừa tiếc nuối giang tay ra.
“Ta cũng không phải là Tà Tiên, ta thuộc Đạo Tuyệt Chi Địa, nếu như ta giúp
ngươi, ta sẽ là kẻ ra tay mà không có lý do chính đáng.”
“Song chúng ta không phải là người quen gì, ta…”
Hắn ta chớp đôi mắt đào hoa nói: “Ngươi hiểu mà.”
Yên Dĩ đúng là đã hiểu rồi.
Con Yêu Hổ này chính là đang muốn tăng giá, chính là phải đồng ý kết hôn với
hắn ta, thì hắn mới có thể giúp đỡ.
Nàng ghét tên Tam Nhãn Hổ này đến vậy, làm sao nàng có thể đồng ý với
chuyện như thế chứ.
Đặc biệt là chú chó trung thành là Cô Phàm Chí Tôn đứng bên cạnh.
“Công chúa, tuyệt đối không được đồng ý với hắn!”
Sắc mặt của Yên Dĩ thay đổi, sau đó phất tay với Tam Nhãn Hổ.
“Ta có chuyện muốn nói với Cô Phàm Chí Tôn.”
Tam Nhãn Hổ nhún vai.
Dù sao thì không nhìn thấy thỏ thì sẽ không thả chim ưng, hắn tuyệt đối sẽ
không chịu thiệt.
Ba phút sau, Yên Dĩ và Cô Phàm Chí Tôn cùng lúc bước ra khỏi đại điện.
Mà vẻ mặt của Cô Phàm Chí Tôn cũng đã trở nên bình tĩnh.
“Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng phải sau khi trận chiến này thắng lợi mỹ
mãn thì mới được.”
Yên Dĩ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tam Nhãn Hổ, trông giống
như một người phụ nữ bị cưỡng bức bạo lực.
…
Mà ở phía bên kia, đội của Khương chưởng môn đã chạm trán với Nguyên Đế
Chiến đội.
Khoảnh khắc hai đội chạm trán nhau, Nguyên Đế Chiến đội đã ngu người ngây
lập tức.
“Đây là cái tình huống gì vậy?”
“Đế cảnh Bát trọng, tứ trọng, tam trọng, nhất trọng?”
“Còn có cả một Tà Tiên!”
Keng!
Sau khi nhìn thấy Lẫm Dã Tôn Giả, Quyển Lăng Thiên Tôn và Hỏa Văn Thiên
Tôn vội vàng rút vũ khí ra đề phòng.
Những ngày này bọn họ đã bị truy giết không ngừng, bọn họ đã bị dọa đến mức
thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc rồi.
Mà Khương chưởng môn ngay từ khi mới nhìn thấy đối phương có Thiên Tôn
gì đây cũng có chút vui mừng.
Thật là nhiều cừu béo.
Nhưng ngay sau khi cảm nhận được ký hiệu của đội ở phía đối diện, sự thất
vọng tràn trề hiện rõ trên mặt. Dựa theo quy tắc của Thiên Cung, không thể giết
“phe mình”.
Nếu không, chẳng những điểm Thiên Đạo sẽ bị trừ hết sạch, mà còn bị Thiên
Cung coi như là kẻ phản nghịch.
Hắn không quan tâm đến cái ở phía sai, nhưng nếu điểm Thiên Đạo đều bị trừ
sạch thì phần thưởng sau đó cũng không còn.
“Khụ!”
Mà sau khi đội trưởng Vô Cẩn Thiên Tôn nhìn thấy đội ngũ kỳ lạ này thì cũng
không kịp trở tay.
Không kể đến Tà Tiên gì đó, làm thế nào mà năm người khác có cảnh giới thấp
như vậy lại có thể còn lại sống sót đi đến đây?
Hắn giơ tay phải lên, chặn Quyển Lăng Thiên Tôn đang có ý định ra tay.
“Chúng ta thuộc Nguyên Đế Chiến đội, các ngươi cũng thuộc chiến khu Vân
Chiêu sao?”
“Làm sao lại có thể đến được đây?”
Nếu như không phải là vì quá tò mò, hắn thực sự sẽ không chủ động nói chuyện
với một nhóm tiên nhân cấp thấp như vậy.
Đổi lại như lúc ở hậu phương, những đội mạnh như Bá Vân cũng không đủ tư
cách để tiếp cận bọn họ.