Khương Thành thầm nghĩ thật không hổ là người có khuôn mẫu nhân vật chính.
Gặp phải năng lực đặc biệt sẽ có thể dung hợp một chút, sau đó đã có thể miễn
dịch rồi?
Đây quả thực là phạm quy mà!
“Xem ra ngươi càng có giá trị hơn Long Tổ.”
Trong mắt Lạc Tu lại lóe qua một tia tham lam.
“Yên tâm, vì để có được Thánh lực đặc biệt này, ta sẽ phá lệ tha cho ngươi một
mạng.”
“Cái gì? Tha cho ta một mạng?”
Khương Thành rất sốt ruột, hắn đang đợi bị giết đấy.
Tha một mạng bị chế trụ, vậy thì sao được?
“Mẹ nó, ngươi làm quái gì thế?”
“Chiến đấu nên đánh thế nào, trong lòng ngươi không nhận thức rõ sao?”
Ca này vừa chiến đấu, vừa nóng lòng, bắt lấy Lạc Tu đối diện chửi lấy chửi để.
“Thế mà còn ôm suy nghĩ tha cho kẻ địch một mạng, ta nên nói ngươi ngu xuẩn,
hay là nói ngươi ngu xuẩn đây?”
“Ngươi có hiểu cái gì gọi là toàn lực ứng phó, không cho kẻ địch bất kì cơ hội
nào không hả? Có hiểu cái gì gọi là lật thuyền trong mương không hả?”
Toàn bộ Long tộc và Bán Long tộc phía dưới đều cạn lời.
Lão huynh, có phải là ngươi đã quên lập trường của bản thân rồi không hả?
Những lời này đúng thật là rất có đạo lí, nhưng từ trong miệng ngươi nói ra sao
lại không bình thường như vậy chứ?
Bị một trận mắng chửi điên cuồng này, bản thân Lạc Tu suýt nữa có hơi chưa
tỉnh hồn lại.
Hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao Khương Thành lại đột nhiên kích động như
vậy.
Dưới tình huống bình thường nếu biết được sẽ không bị giết, không phải là nên
rất vui mừng sao?
Có điều rốt cuộc hắn là người đã trải qua sóng gió.
“Chỉ ngươi, còn không đáng khiến ta toàn lực ứng phó!”
Lời này của hắn không tính là khoa trương.
Trên thực tế cho dù không có sự dung hợp nuốt chửng của đầu rồng kia, thì với
cảnh giới cấp bậc Đạo Thần của hắn cũng vẫn có thể đè Khương Thành mà
đánh.
Từng chút một nghiền chết Khương thành.
Sự nuốt chửng vừa rồi ngược lại coi như là một bước sai lầm.
Vốn muốn lợi dụng đầu rồng này để tăng nhanh tiến trình chiến đấu, kết quả đã
xem thường lực trọc, căn bản không dung hòa được, ngược lại đã tạo thành
phản phệ nhất định đối với bản thân hắn.
Bằng không hắn căn bản sẽ không bị thương.
“Ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”
Hắn tiếp tục duy trì thế tiến công, từng chút một làm tan rã Pháp Tắc không
gian của Khương Thành.
Đạo hải gắt gao khống chế cục diện, không cho Khương Thành một chút cơ hội
nào.
Thành ca vừa thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn, tiếp tục như thế nữa thì mình
thật sự có thể bị hắn chế trụ.
Đến lúc đó còn chơi cái quái gì chứ?
“Ài!”
Hắn khẽ thở dài một tiếng
“Ngươi ép ta xuất tuyệt chiêu đấy nhé.”
Thu Vũ Tuyền nghe thấy những lời này rất chính xác.
Nàng cảm thấy, tuyệt chiêu Khương Thành nói có lẽ chính là chỉ mình.
Mặc dù biểu hiện của hắn đã vô cùng nghịch thiên, thực lực của Đạo Thánh
đánh với Đạo Thần thành như vậy hoàn toàn là một kì tích.
Nhưng đáng tiếc, trận chiến này hắn vẫn phải thua.
Tình thế cấp bách, chỉ có thể trông mong mình giúp hắn.
Đối với chuyện một kiếm kia của mình có thể chém giết Đạo Thần hay không,
Thu Vũ Tuyền cũng không xác định.
Uy năng của một kiếm đó không hề liên quan đến trình độ lĩnh ngộ quy tắc
kiếm, mà chỉ liên quan đến cảnh giới tu vi.
Có điều trong lòng nàng đã tràn đầy ước số mạo hiểm, ngược lại là rất nóng
lòng muốn thử.
“Muốn ta ra tay cũng được, nhưng ngươi nhất định phải chính miệng cầu xin
ta!”
“Còn có vụ cá cược trước kia nhất định phải xóa sạch toàn bộ…”
Nàng còn muốn kéo lại mặt mũi lúc trước đấy, đáng tiếc Khương Thành không
cho nàng cơ hội.
“Làm phần công việc đội cổ động viên có tiền đồ này của ngươi cho tốt đi,
đừng nghĩ nhiều quá.”
Sau đó, Thành ca đã dùng ra kiếm đạo hoàn mỹ.
Nếu như ngươi không giết ta, vậy ta chỉ có thể giết ngươi thôi.
Sau khi quang mang của kiếm đạo hoàn mỹ nở ra trên không trung Thiên Long
thành, mây trôi nước chảy trên mặt Lạc Tu đã biến mất.
Thay vào đó là sự sợ hãi trước nay chưa có.
“Đây là cái gì?”
Cuối cùng hắn cũng đã cảm nhận được cái chết sắp đến.
Đến đột nhiên như thế.
Khi hắn nhận ra được thì đã ở trung tâm hủy diệt tử khí tràn ngập đó.
Mặc cho hắn thi triển Thần đài và đạo pháp thế nào, mặc cho hắn ngăn cản và
né tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi sự chôn vùi của thế giới kiếm đạo.
Đạo tự thân của hắn ở trước mặt kiếm đạo này, vậy mà lại bị nghiền ép hoàn
toàn.
Đạo hải sớm đã biến thành biển kiếm đạo.
Kiếm đạo giữa thiên địa diễn hóa rộng lớn mạnh mẽ, nhưng hắn thân ở bên
trong lại vô cùng cô tịch.
Cô tịch đến có hơi bất lực.
Hết thảy tất cả đều đang bị kiếm đạo khủng bố nhanh chóng nuốt chửng.
“Không…”
Hắn lên tiếng theo bản năng, nhưng âm thanh cũng đang bị nuốt chửng.
Hắn lại gọi ra đầu rồng kia lần nữa.
Mưu toan nuốt chửng luôn cả kiếm đạo hoàn mỹ đáng sợ này, cho dù không
dung hợp nổi, tốt xấu gì cũng có thể miễn dịch được một chút chứ nhỉ?
Tuy nhiên lần này, đầu rồng thần kì kia của hắn mới vừa tiếp xúc đến kiếm đạo
hoàn mỹ, vẫn chưa kịp sáng lên đã nhanh chóng bị nuốt chửng vào.
Giống như bị một con cự thú đến từ Viễn Cổ điên cuồng xé rách cắn xé!
Ngay sau đó, đầu rồng vốn có đã có vết nứt sụp đổ hoàn toàn, trở thành vô số
cặn bã.
Ở trước mặt sự nuốt chửng của kiếm đạo hoàn mỹ, sự nuốt chửng của đầu rồng
giống như một trò cười.
Máu tươi đỏ thẫm rỉ ra từ bề mặt cơ thể, bộ phận trái tim của Lạc Tu vậy mà lại
xuất hiện một lổ hổng.
Dường như đầu rồng đó không phải là bảo vật gì đó, mà càng giống như mọc ra
từ trong cơ thể hắn.
Mà sau khi bị hủy đi, trái tim hắn cũng đã trống rỗng.
Cảnh tượng này nhìn qua quỷ dị vô cùng.
Đã đến bước này bước hắn vẫn chưa chết như cũ.
Có điều, cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Lần trước Khương thành dùng kiếm đạo hoàn mỹ quyết đấu với Huyết Đế, chỉ
khiến Huyết Đế bị trọng thương, không thể giết chết.
Bởi vì Huyết Đế có Huyết Hải Ấn.
Mà lúc đó bản thân Khương Thành cũng vẫn là một Đạo Tôn.
Lúc này hắn đã là Đạo Thánh chân chính, tu vi Tiên lực và Thiên Hồn đều
không thể so sánh với trước kia.
Uy năng của kiếm đạo hoàn mỹ này tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên theo.
Mà Lạc Tu cũng phạm sai hết lần này đến lần khác, nếu như hắn không dùng
đầu rồng đi tiếp xúc với kiếm đạo hoàn mỹ còn không đến nỗi bại vong nhanh
như thế.
Về phần hiện tại…
Kiếm đạo hoàn mỹ phảng phất như đã tìm được điểm đột phá, cuối cùng giết
vào từ lỗ hổng của trái tim kia, đột phá màn chắn Thánh lực của hắn.
Giờ phút này, tất cả sinh linh có mặt đều tận mắt nhìn thấy quá trình ngã xuống
của một vị Đạo Thần.
Nhìn Tiên thể và đạo giáp của Lạc Tu bị phân giải thành bột phấn từng chút
từng chút một.
Nhìn hắn hoàn toàn rơi vào trong biển kiếm đạo đáng sợ kia, mãi cho đến khi
biến mất vô tung vô ảnh.
Khi tất cả này kết thúc, cũng tuyên cáo hắn hoàn toàn bỏ mình.
Kiếm đạo hoàn mỹ mất đi mục tiêu vẫn đang không ngừng xé rách trong hư
không, giống như một lỗ đen sâu thẳm.
Mà ở trung tâm lỗ đen đó, Thành ca hôn mê ẩn sâu thân cùng cái tên.
Hết cách rồi, mỗi lần kiếm đạo hoàn mỹ đều giành thời gian cho hắn.
Mà toàn bộ Bán Long và Bán Long tộc bên dưới đều chìm đắm ở trong trạng
thái đờ đẫn.
Ý nghĩ cái chết của Lạc Tu vô cùng to lớn.
Điều đó có nghĩa là ngày tận thế của Bán Long tộc, cũng có nghĩa là cuối cùng
Long tộc đã thắng rồi.
Tuy nhiên lúc này, ai cũng không có lòng nghĩ đến những thứ này.
Trận chiến đấu vừa rồi quả thực quá mức rung động, nhất là một kiếm cuối
cùng kia của Khương Thành càng khiến bọn họ choáng váng.
Long tộc vốn không hiểu kiếm thuật lắm, đa phần Bán Long tộc cũng không
tinh thông kiếm đạo.
Thậm chí bọn họ cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng Lạc Tu đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, bại vong của Khương
Thành đã như lửa xém lông mày, rất nhiều Long tộc lúc đó cũng suýt nữa không
nhịn được muốn đi lên giúp đỡ.
Kết quả không hiểu thế nào, hắn vung ra một kiếm đã thắng rồi.
Đạo Thánh cứ vượt cấp chém giết Đạo Thần như thế?
Đơn giản như thế à?
Nếu như dùng chí bảo Thiên Đạo gì đó, hoặc là Thần khí trong truyền thuyết,
bọn họ còn có thể hiểu được một chút.
Cứ một kiếm hoàn thành như thế, chúng rồng quả thực không thể hiểu nổi.