Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận chiến giữa Thành Ca và Phi Tuyết Vực, không có ai chứng kiến.

Nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ ràng và nhanh chóng.

Chỉ một ngày sau, bốn phó lãnh chúa đã nhận được “sự yêu mến đặc biệt” từ

phía trên.

Thiên Hồng Lĩnh bị gạch tên, khai trừ rồi!

Từ nay về sau, Phi Tuyết Vực không bao giờ bảo vệ Thiên Hồng Lĩnh nữa.

Tin dữ này thông qua tiên phù truyền tin truyền tới.

Bốn vị phó lãnh chúa và một đám trưởng lão còn muốn giải thích một chút,

nhưng cấp trên căn bản không cho bọn họ cơ hội.

Vì vậy, tất cả mọi người đều tan vỡ.

“Phải làm sao đây?”

“Trời ơi, tại sao Vực chủ lại đột nhiên ra mệnh lệnh này?”

“Làm sao xử lý tốt đây?”

“Toang rồi toang rồi…”

Bốn vị phó lãnh chúa gấp gáp đến mức như trời sập vậy.

Không có Phi Tuyết Vực che chở bảo hộ, thoạt nhìn tựa như không có gì to tát,

Thiên Hồng Lĩnh cũng không có sự tổn thất gì.

Nhưng trên thực tế, có một khủng hoảng chết người ẩn sâu trong đó.

Lãnh địa như Thiên Hồng Lĩnh, sở dĩ không bị các lãnh địa khác và các Đế

Cảnh ngũ trọng bên ngoài kia dòm ngó vào, một nguyên nhân chủ yếu chính là

nơi này được Phi Tuyết Vực “che chở”.

Lần trước Khương Thành giết chết Cận Sùng, thay thế vị trí lãnh chúa của Cận

Sùng.

Nếu lần đó bốn vị phó lãnh chúa khác cùng với một đám trưởng lão toàn bộ đều

phản đối, cùng với đó xin cứu viện từ Phi Tuyết Vực, vậy thì Phi Tuyết Vực sẽ

phái cao thủ tới “bình loạn”.

Chẳng qua lúc ấy tất cả mọi người đều ủng hộ mạnh mẽ, cho nên cấp trên mới

lười quản.

Lãnh chúa “che chở” Cảnh chủ, Vực chủ “che chở” lãnh chúa, mà cấp dưới thì

phải phục tùng cung phụng cấp trên, đây chính là quy luật sinh tồn của Chân

Giới Băng.

Thành Ca cự tuyệt giao ra một phần của căn nguyên khí tức, khiến Vực chủ tức

giận, liền không che chở Thiên Hồng Lĩnh nữa.

Hậu quả đem lại chính là các lãnh chúa cùng các cao thủ sau này không kiêng

nể gì, sẽ tuỳ ý tấn công Thiên Hồng Lĩnh.

Mà tin tức này sau khi truyền ra, nhanh chóng ở các lĩnh khác nổi lên một làn

sóng lớn.

“Thiên Hồng Lĩnh lần này làm cái gì vậy?”

“Vực chủ lại giáng trận lôi đình xuống, chuyện này chẳng lẽ do Thiên Hồng

Lĩnh có người giết chết thân nhân của hắn sao?”

“Ta nghe nói mấy ngày trước Thiên Hồng Lĩnh đã đổi lãnh chúa, tên là Khương

Thành gì đó.”

“Vực chủ có vẻ không ưa mắt tên Khương Thành này!”

“Mặc kệ đi, dù sao lần này cũng là cơ hội tuyệt vời cho chúng ta!”

“Đúng vậy, cơ hội của chúng ta đã tới.”

“Thiên Hồng Lĩnh là một nơi tốt, tộc đệ của ta vừa hay còn chưa có ký hiệu!”

“Ta đã là Đế Cảnh tứ trọng hậu kỳ rồi, chỉ là vì vị trí lãnh chúa đã đủ rồi, không

có chỗ trống mà thôi, lần này coi như cơ hội trời ban!”

“Cướp lấy ký hiệu của Thiên Hồng Lĩnh, để cho bọn họ tạm thời biến thành

lãnh địa vô chủ, chẳng phải là có thể tuỳ ý cướp đoạt căn nguyên khí tức của

bọn họ sao?”

“Vực chủ bề ngoài thì nói mặc kệ, kỳ thật là khuyến khích chúng ta đi tấn công

Thiên Hồng Lĩnh!”

“Nếu chúng ta làm tốt, không chừng có thể nhận được sự khen thưởng từ Vực

chủ.”

Trong nháy mắt, có vô số thế lực và cao thủ đang hăm he, nhìn chằm chằm như

hổ đói phía ngoài Thiên Hồng Lĩnh.

Đủ loại người, đủ loại tâm cơ.

Chỉ ba ngày sau, bên trong Thiên Hồng Lĩnh đã chào đón một lượng lớn cao thủ

ngoại lai.

Trong đám người này, có kẻ đến từ các lãnh địa khác của Phi Tuyết Vực, có

người thậm chí còn từ các vực khác cách xa vạn dặm.

Không còn cách nào, không nhận được sự bảo hộ, lãnh địa có thể quang minh

chính đại tấn công thực sự quá ít.

Đây chính là một miếng mồi ngon, ai ai cũng muốn bổ nhào tới xâu xé.

Đối mặt với tình huống này, bốn phó lãnh chúa cuống cuồng, lo lắng trước tình

thế cấp bách, nước sôi lửa bỏng.

“Phi Tuyết Vực bên kia đối với sự xin cứu viện của chúng ta không những bỏ

qua, lại còn âm thầm kích động đám người kia tấn công.”

“Nói là chỉ cần bọn họ có thể đánh hạ Thiên Hồng Lĩnh, vậy tương lai có thể

nhận được sự bảo hộ của Phi Tuyết Vực.”

“Trời đất quỷ thần ơi, đây là có ý mượn gió bẻ măng mà!”

“Rốt cuộc chúng ta đắc tội như thế nào với Vực chủ vậy, Vực chủ vì sao cứ nhất

định phải nhắm vào chúng ta chứ?”

Đến nước này, bốn vị phó lãnh chúa và các trưởng lão còn chưa biết đã xảy ra

chuyện gì.

“Hiện giờ cao thủ trong thành càng ngày càng nhiều, tính riêng Đế Cảnh tứ

trọng sơ kỳ đã có ít nhất bốn mươi vị! Bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra chiến

tranh!”

“Viên Hề của Xích Tinh Lĩnh, Cam Kình của Vụ Thiền Lĩnh, Chúc Tùng của

Lưu Thịnh Lĩnh, Cố Phiến của Đông Tuyền Lĩnh đều tới rồi.”

“Trời ơi, những kẻ này đều là Đế Cảnh tứ trọng trung kỳ đó!”

Thực lực của bọn họ so với mấy vị phó lãnh chúa ở đây đều mạnh hơn rất

nhiều.

Bàn về thực lực, bọn họ so với Cận Sùng lãnh chúa không phân cao thấp.

Hai người trong số bọn họ ra tay đều đã có thể bình ổn được Thiên Hồng Lĩnh.

“Há chỉ vậy thôi, nghe nói Ngụy Sưởng của Cuồng Chiêu Lĩnh hôm nay cũng

có mặt.”

“Cái gì cơ?”

“Hắn ta cũng tới rồi?”

“Hắn chính là Đế Cảnh tứ trọng hậu kỳ đó!”

“Kẻ này lòng lang dạ sói, vẫn luôn muốn cướp ký hiệu lãnh chúa, chỉ là chưa có

cơ hội, lần này hắn làm sao có thể đứng yên?”

Lúc này, bên ngoài lại có trưởng lão đến báo tin.

“Không xong rồi, Địch Ung cũng tới rồi!”

Mấy vị phó lãnh chúa trong điện đều đứng phắt dậy.

“Cái gì, Địch Ung nào?”

“Chẳng lẽ nào là Địch Ung của Tước Lăng Vực?”

“Đúng vậy, chính là hắn!”

“Xong rồi! Lại có thêm một cao thủ Đế Cảnh tứ trọng hậu kỳ…”

Các vị phó lãnh chúa hoàn toàn suy sụp.

Lần này bọn họ không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa.

“Phải làm sao đây?”

“Bây giờ phải làm gì?”

“Hay là, chúng ta bán đứng đi?”

“Nhưng mà, cách đây không lâu chúng ta còn mới thề trung thành với Khương

lãnh chúa mà, hơn nữa Khương lãnh chúa chính là người có thể kích phát ra căn

nguyên ngũ sắc.”

“Đổi thành một người khác, chưa chắc Địch Ung và Nguỵ Lệ có thể làm được

chuyện này.”

Đám người bọn họ vẫn hy vọng Khương Thành tiếp tục làm lãnh chúa.

“Ví trí Khương lãnh chúa nếu có thể giữ vững là tốt rồi…”

“Khó giữ được, lần này bọn họ nếu như không đoạt được ký hiệu lãnh chúa,

tuyệt đối sẽ không dừng tay.”

“Thậm chí… ngay cả ký hiệu phó lãnh chúa của chúng ta cũng khó lòng giữ

được, lần này Thiên Hồng Lĩnh sẽ bị triệt để xáo trộn.”

“Vậy chúng ta có nên chạy trốn không?”

Bọn họ ở bên này không nhưng lo lắng, Cung Tình phía bên kia cũng vậy, cũng

đang tìm cách thay đổi tình thế.

“Bên ngoài có hai vị Đế Cảnh tứ trọng hậu kỳ, còn có hơn mười vị Đế Cảnh tứ

trọng trung kỳ…”

Thành Ca trong lòng nghĩ ngươi lại muốn khuyên ta chạy trốn sao?

Ta còn lâu mới làm như vậy, càng nhiều người đến ta lại càng có nhiều chiến lợi

phẩm, ta vui mừng còn không kịp nữa là.

Thế là Thành Ca trực tiếp ngắt lời nàng: “Được rồi được rồi, không cần ngươi

phải phân tích, không có chuyện ta chạy trốn đâu.”

Gương mặt sắc xảo của Cung Tình khẽ nghẹn ngào, lộ ra nét cười khổ.

Quả nhiên, chủ công lại muốn làm loạn.

Mình không thể nhìn hắn lao vào chỗ chết, nhất định phải nghĩ ra biện pháp

phân ưu cho hắn.

Nàng nhíu mày trầm ngâm suy tư, bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải không

muốn làm lãnh chúa sao, không phải rất muốn đi vi vu khắp nơi sao?”

Đi theo Thành Ca nhiều ngày như vậy, nàng cũng hiểu chút tính cách của Thành

Ca.

Vị chủ công này căn bản không phải người chịu ở yên một chỗ khổ tu.

Cho dù có điều kiện thuận lợi đến mất, chỉ sợ hắn cũng không thể ở lại lâu.

Có thể một ngày nào đó hắn vẫn sẽ bỏ đi.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Cung Tình cười nói: “Là quân sư của ngươi, ta muốn giúp ngươi bớt ưu phiền.”

Thành Ca sững sờ: “Ngươi định phân ưu như thế nào?”

“Ngươi có thể giao ký hiệu lãnh chúa cho ta trước, ta sẽ thay ngươi toạ trấn mấy

ngày, chờ lúc ngươi muốn trở về, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

“Chuyện này…”

Lần này Thành Ca vô cùng kinh ngạc.

Không phải bình thường nữ nhân này đều thúc giục mình tu luyện sao?

Lần này lại bất thường vậy, cho mình được nghỉ ngơi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK