Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện trường không hề có bóng dáng của Quốc Sư và mười vị nguyên sĩ kia.

Nhưng Tinh Diệu Hoàng biết, đằng sau này không thể thiếu nổi việc bọn họ đổ

thêm dầu vào lửa.

Nhìn đám Tộc nhân Thiên tộc lớn tiếng kêu gọi, khóc lóc ỉ ôi, thậm chí quỳ

xuống thành đám dập đầu thỉnh cầu, trong lòng hắn vọt lên bất lực sâu sắc.

Uy vọng ở “dân gian” Thiên Tộc của Quốc Sư và các nguyên sĩ quả thực quá

cao rồi.

Nói cái gì thì tin cái ấy, điều này ai mà chống đỡ nổi?

Cho dù thực lực của vị Hoàng Đế hắn cao hơn nữa cũng không thể thay đổi điều

này.

“Khương Thành không phải là kẻ địch…”

Lời của hắn vừa mới nói ra được phần đầu đã bị tiếng gầm mãnh liệt chôn vùi.

“Quốc Sư đã nói rồi, hắn là Ma thai đấy!”

“Tương lai hắn sớm muộn gì cũng sẽ khiến sinh linh Thiên Tộc lầm than!”

“Thần thai chỉ có một, đó chính là Thu Vũ Tuyền, Khương Thành không hề

phải!”

“Bệ hạ, đưa ra quyết định sớm đi!”

“Nếu như đợi Ma thai hoàn toàn trở nên mạnh mẽ, tất cả đều đã muộn rồi!”

“Cầu xin bệ hạ đấy…”

Mặc dù đám Tộc nhân Thiên tộc này đều đang quỳ xuống thỉnh cầu, nhưng trên

thực tế đây là ép cung.

“Hãy cho trẫm một chút thời gian!”

“Bệ hạ không giết Ma thai, bọn ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy!”

Những điều này khiến Quân Vương ở đằng sau nhìn đến vẻ mặt cạn lời.

Nơi này là giới tu luyện thực lực đứng đầu nhỉ?

Hơn nữa là giới tu luyện còn mạnh mẽ hơn kỷ nguyên thứ ba.

Thế mà còn xảy ra chuyện kì quái như vậy?

Đặt ở Thiên Cung, ngươi làm như vậy thử xem, xem có ai xử lí ngươi không?

Tuy nhiên ở Vương triều Tinh U, dường như mọi người thật sự dính chiêu này.

Bất luận là Tinh Diệu Hoàng hay là những Thân Vương kia đều nhíu mày, vẻ

mặt khổ sở.

Trở về hậu điện, bọn họ chỉ có thể mở cuộc họp lần nữa.

“Trước khi Khương Thành thật sự ra tay với Thiên Tộc, bản Hoàng không

muốn giết hắn.”

Vừa mới ngồi vào chỗ, Tinh Diệu Hoàng đã tỏ rõ lập trường.

“Đây không chỉ là bởi vì ta không tin hắn là Ma thai, cũng bởi vì… Bản Hoàng

không muốn bị đám nguyên sĩ kia thao túng!”

Vẻ mặt của hắn trông có vẻ đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng sự tức giận ẩn

chứa trong mắt hắn lại tỏ rõ tâm trạng lúc này.

Những Thân Vương và cao thủ cung đình khác, lúc này đa phần đều đang im

lặng.

Mà thái độ của mấy người ít ỏi mở miệng dường như có hơi dao động.

“Bọn họ đổ dầu vào lửa, nếu như chúng ta cưỡng hành bảo vệ Khương Thành,

chỉ sợ nội bộ của toàn bộ Vương triều đều sẽ trở nên lòng người lo sợ.”

“Điều này rất bất lợi với việc nghênh kích Tiên Tộc…”

“Hơn nữa bị bọn họ ép cung như vậy, bản thân Khương Thành sợ là cũng lạnh

tâm rồi.”

“Cho dù vốn dĩ không có địch ý với tộc ta, hiện tại cũng sẽ bị bọn họ ép ra địch

ý.”

Quân Vương nghe thấy lời này, trong lòng mừng rỡ.

Đúng thế, mau đi giết Khương Thành đi.

“Bệ hạ, người làm nên chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết!”

Trong mắt lão già này chợt loé hung quang, hung ác nói: “Bất luận Khương

Thành có phải Ma thai hay không, giết chết hắn, giải quyết cục diện trước mắt

đều rất đáng đấy!”

Hắn chậm rãi giơ tay phải lên, làm một thế tay giơ tay chém xuống.

“Càng huống hồ, hắn đã oán hận Vương triều Tinh U rồi, sớm muộn cũng ủ

thành tai hoạ, ta thấy không bằng…”

“Ngọc Hoàn Vương!”

Tinh Diệu Hoàng mặt không biểu cảm ngắt lời hắn.

“Bản Hoàng rất tò mò, vì sao ngay từ đầu ngươi đã nhìn Khương Thành bằng

ánh mắt địch ý như thế rồi?”

Hả chuyện này?

Quân Vương bỗng nhiên phát hiện, những Thân Vương khác trong điện cũng

đều đang ý vị thâm trường nhìn hắn.

Người của thế giới này không phải tên ngốc.

Thái độ trái với lẽ thường kia của hắn sớm đã dấy lên nghi ngờ của Tinh Diệu

Hoàng và những Thân Vương khác.

Hắn vội vàng lớn tiếng giải thích: “Bệ hạ minh giám, ta cũng là vì nghĩ cho đại

cục của Vương triều Tinh U thôi…”

Mà lúc này, ngoài điện truyền đến giọng nói của Tông Phiêu Vương.

“Bệ hạ, Khương Thành đến rồi.”

Còn chưa đợi Tinh Diệu Hoàng nói tuyên hắn tiến vào, Thành ca đã đẩy cửa ra

rồi.

“Khương Thành!”

Tinh Diệu Hoàng vội vàng đứng lên.

“Ngươi không cần lo lắng, bọn ta sẽ không coi lời tiên đoán của Quốc Sư thành

tiên tri đâu.”

Trên thực tế, hắn cũng đúng thật là làm như vậy.

Từ lúc đầu khi hai Thần thai xuất thế, hắn không coi lời tiên đoán thành cứu

tinh.

Xem trọng Thu Vũ Tuyền là bởi vì một kiếm kia.

Sau này càng xem trọng hơn là bởi vì nàng tự tay giết chết Khung Cư Đạo

Thần, sức chiến đấu chân thực này đủ để khiến hắn ôm lấy trông chờ cực lớn

với nữ tử này.

Mà đối với Khương Thành cũng là bởi vì kì tích nghịch thiên ở nghi thức hoán

linh của hắn, khiến hắn nhìn ra triển vọng to lớn.

Nói trắng ra, thái độ của hắn và một đám Thân Vương thay đổi là xuất phát từ

biểu hiện, chứ không phải là lời tiên đoán.

Những Thân Vương khác cũng nhao nhao đi lên, nỗ lực trấn an Thành ca.

“Khương Thành, bọn ta không hề coi ngươi là kẻ địch.”

“Xin ngươi hãy yên tâm, bọn ta cũng không đến nỗi hồ đồ như vậy…”

“Được rồi được rồi.”

Khương Thành khoát tay.

“Ta đã biết chuyện bên ngoài.”

“Giải quyết chuyện này cũng không khó.”

“Hả?”

Tinh Diệu Hoàng thấy hắn không có ý coi Thiên Tộc là kẻ thù, không khỏi thở

phào một hơi nhẹ nhõm.

“Lẽ nào ngươi có cách?”

“Ta có hai cách, có thể hoàn mỹ phá giải cục diện này.”

Khương Thành dựng lên hai ngón tay.

Đám người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đối mặt với tử cục tộc nhân ép cung,

nguyên sĩ áp chế hiện tại này, bọn họ đều đã sứt đầu mẻ trán rồi, Khương Thành

thế mà lại còn có thể có hai cách?

“Ngươi mau nói đi.”

“Chỉ cần bọn ta có thể làm được, nhất định sẽ phối hợp với ngươi!”

Khương Thành chậm rãi gập xuống một ngón tay.

“Cách đầu tiên, chính là tiêu diệt Quốc Sư và đám nguyên sĩ phía sau hắn kia.”

Khoé miệng hắn hơi nhếch lên, vạch qua một tia sát ý dày đặc.

“Chỉ cần ở trước mặt tất cả Tộc nhân Thiên tộc, hoàn toàn huỷ diệt bọn họ, vậy

cái gọi là uy vọng của bọn họ cũng sẽ tan thành mây khói.

“Không phải bọn họ biết tiên đoán sao?”

“Ngay cả cái chết của mình cũng không tiên đoán ra được, còn nói gì mà tiên

tri?”

Đám người trong điện suýt nữa bị kinh hãi đến gục xuống.

Lão huynh, ngươi cũng hung tàn quá đấy nhỉ?

Thế mà muốn diệt tận Quốc Sư và đám nguyên sĩ, ngươi có biết nguyên sĩ yếu

nhất kia cũng đã là Thiên giai cửu trọng rồi không.

Sát tính này quả thực là Thiên Ma Tinh giáng xuống mà!

Vốn dĩ bọn ta không tin ngươi là Ma thai đâu, hiện tại đúng thật là có hơi tin rồi

đấy.

“Khụ khụ…”

Tinh Diệu Hoàng vội vàng xua tay.

“Không không không, tuyệt đối không thể làm như vậy.”

“Dù sao bọn ta và nguyên sĩ cũng là đồng tộc, sao có thể tàn sát lẫn nhau.”

“Ta không nói muốn các ngươi ra tay mà.”

Khương Thành nhún vai: “Một mình bản thân ta giải quyết là được, không cần

các ngươi ra tay tàn sát lẫn nhau, các ngươi chỉ cần ở đằng sau xem kịch là

được.”

Đám người co rút khoé miệng.

Chuyện này có khác biệt rất lớn sao?

Hơn nữa khẩu khí của ngươi cũng lớn quá nhỉ?

Một mình tiêu diệt sạch Quốc Sư và tất cả nguyên sĩ, vậy thì cần phải thực lực

mạnh cỡ nào chứ?

Toàn bộ Thiên giới cũng không tồn tại loại người đó có được không?

Nếu như không phải là bận trấn an Khương Thành, bọn họ cũng không nhịn

được phải nói, ngươi cũng quá khoác lác mà không biết ngượng rồi, có thể có

chút tự biết rõ mình không?

“Không được không được, mặc dù Quốc Sư và bọn ta ý kiến không nhất trí,

nhưng cũng là đồng bọn cùng chống lại Tiên Tộc.”

“Chống lại Tiên Tộc không thể thiếu lực lượng của bọn họ.”

“Nếu như bọn họ bị diệt, toàn bộ Thiên Tộc tổn thất cực lớn.”

Khương Thành cũng đã nhìn ra, bọn họ không tiếp nhận nổi loại chuyện này.

Vậy chỉ có thể tự mình tạo ra cơ hội thôi.

“Thôi vậy, vậy thì chọn cách thứ hai, ta rời khỏi.”

Thành ca cố ý hiu quạnh thở dài: “Chỉ cần ta rời khỏi Vương triều Tinh U, hết

thảy đều giải quyết dễ dàng.”

Đợi đến khi mình ở một mình rồi, Quốc Sư kia chẳng phải sẽ chủ động đến tìm

chết rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK