Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý của ngươi là, Phi Tiên môn các ngươi một mình đánh lại hai nhánh thiên

quân, tám Thần Quân và hai mươi hai Đạo Thánh của Thiên Cung?”

“Không cần bọn ta ra tay?”

Khi Mông Đoan Đạo Thánh nói ra lời nói dùng để xác định, bản thân cũng cảm

thấy ôi mẹ ơi nó thật kì diệu.

Ta chỉ muốn phân tán Phi Tiên môn các ngươi rồi từ từ hại chết ở tiền tuyến.

Kết quả ngươi lại chủ động ôm lấy mối họa này.

Thế này ai mà chịu cho nỗi?

Khương Thành cười: “Không sai.”

“Vậy được, ta đồng ý.”

Mông Đoan mừng rỡ lập tức đồng ý với kế hoạch của Khương Thành.

Sau đó lắc đầu với mọi người.

“Các ngươi đều nghe cả rồi đấy, ta không hề ép Phi Tiên môn xuất chiến, là hắn

chủ động làm vậy.”

Bốn Đạo Thánh còn lại của Tiên phủ và cả bọn người Thanh Tịch Đạo Thánh,

Thông Nguyên Đạo Thánh cũng lập tức gật đầu theo.

“Không sai, bọn ta đều nghe cả rồi.”

“Đây là do hắn nhất quyết đòi.”

“Vậy bọn ta chúc Phi Tiên môn sẽ phất cờ thắng lợi nhá.”

“Ha ha ha, chúc các ngươi chiến thắng, nếu các người thật sự thành công rồi thì

cả Khiếu Mang vực này sẽ vô cùng cảm kích các ngươi.”

Rất nhiều Đạo Thánh ở hiện trường nhìn thấy cảnh này đều phải cạn lời.

Đến cả Thái Hoán Đạo Thánh xem trọng Khương Thành nhất cũng phải chán

nản gật đầu cảm thán.

Theo như hắn thấy thì Khương chưởng môn sắp toi rồi.

Thắng lợi lần trước ở Ma Hành Tinh Hà đã cho hắn sự hoan tưởng không thực

tế, có lẽ chỉ cảm thấy Thiên Cung chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.

Nhưng sao có thể biết được kẻ địch lần này không còn như trước nữa chứ.

Phi Tiên môn có lẽ sẽ bị hủy trong tầm tay hắn rồi.

Chỉ là thật kì lạ, tại sao Kỷ chưởng môn và các trưởng lão khác lại không

khuyên nhủ cơ chứ?

“Cảm ơn gì đó thì sau này hẳn nói.”

Khương Thành vốn chả có hứng thú gì với mấy lời cảm ơn rỗng tuếch từ miệng

cả.

Thứ hắn cần là thức thực tế.

“Nếu như Phi Tiên môn bọn ta đánh lui được Thiên Cung thì vị trí chủ đàm của

ngươi…”

Nhìn theo ngón tay đang chỉ của hắn, trong lòng Mông Đoan thầm tức giận.

Cái vị trí chủ đàm này là vật tư của hắn, há có thể để hắn chỉ vào.

Bình thường đừng có nói là nhắc đến trước mặt hắn, cho dù có người có suy

nghĩ này mà bị hắn biết được thì cũng sẽ bị ghi hận.

Nhưng mà lần này, hắn chắc chắn Khương Thánh sẽ thất bại rồi mất mạng…

“Nếu như thật sự ngươi có thể thành công thì vị trí chủ đàm này nhường ngươi

có sao đâu?”

Khương Thành vốn không hài lòng.

Hắn lại nhìn vào những Đạo Thánh khác và những người đứng đầu các thế gia,

tông môn khác.

“Các ngươi thì sao?”

Thanh Tịch Đạo Thánh cười nói: “Nếu như ngươi có thể làm được việc như vậy

thì tất nhiên bọn ta phục ngươi rồi.”

“Đến lúc đó ngươi làm lãnh đạo cũng chẳng thành vấn đề.”

“Vấn đề là ngươi có thể làm được không?”

Mông Việt Đạo Thánh nói với giọng điệu quái dị: “Đó là việc cứu vớt cả Khiếu

Mang vực đấy, đến lúc đó ai còn dám phản đối ngươi chứ?”

Đến cả Khôi Tàng Đạo Thánh của Sa Hải cũng lạnh lùng nói: “Nếu Phi Tiên

môn các ngươi có thể làm được chuyện như vậy thì ta không còn gì để nói nữa,

chỉ sợ ngươi nói mà không làm.”

Có bọn họ dẫn đầu, các Đạo Thánh và những người đứng đầu các tông môn, thế

gia khác trong trường chớp mắt đều đã nhất trí.

Chỉ cần Phi Tiên môn đánh lui được đại quân Thiên Cung thì có thể ủng hộ

Khương Thành làm chủ đàm của Trúc Tiên cung!

Vị trí này căn bản chính là minh chủ của Khiếu Mang vực.

Các Chí Tôn đến từ các tông các tộc thấy cảnh tượng này, nhất thời không biết

nên nói gì mới phải.

Tịnh Trúc Tiên phủ và Sa Hải đều dễ dàng đồng ý cho thấy bọn họ đã dám chắc

Phi Tiên môn chết chắc rồi.

“Hầy, thật đáng tiếc.”

“Phi Tiên môn cũng là một lực lượng vô cùng mạnh, chỉ vì tranh khí phách mà

phải đi nạp mạng.”

“Đúng là đáng tiếc thật.”

“Đến khi toàn quân Phi Tiên môn toi rồi thì Khiếu Mang vực của chúng ta cũng

nguy to.”

“Xem ra chỉ có thể mông chờ Tịnh Trúc Đạo Thần trở về thôi…”

Trong tiếng nghị luận của bọn họ, Khương Thành đã quay người đi, mang theo

đám người Phi Tiên môn đi trong tiếng náo nhiệt của mọi người.

“Được rồi, chúng ta phải xuất chiến thôi.”

Đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Nin, Mạc Trần quay người đi theo không chút

do dự, bước thẳng ra khỏi Trúc Tiên phủ.

Sau khi hơn hai ngàn người của Phi Tiên môn đều đi hết, tất cả mọi người trong

trường đều cảm thấy thật khó tin.

Bọn họ thật sự đến tiền tuyến rồi sao?

Cho dù là Mông Đoan hay là Khôi Tàng đều cảm thấy mọi thứ thật không thật.

Người ta ngu ngốc cũng phải có giới hạn chứ nhỉ?

Thật sự đi nạp mạng sao?

Càng huống hồ gì Khương Thành phạm vào tội ngu ngốc, nhưng những người

khác của Phi Tiên môn thì sao?

Mông Đoan chau mày một lúc lâu rồi nói: “Ngươi nói xem, có phải bọn họ ra

tiền tuyến đầu hàng không?”

“Phản bội Khiếu Mang vực để gia nhập bên Thiên Cung kia?”

Mông Việt lắc đầu.

“Có lẽ không đâu.”

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì bọn họ không còn cơ hội nữa, lần trước ở Ma Hành Tinh Hà đã giết ba

Đạo Thánh của Thiên Cung, Thiên Cung sao có thể chấp nhận sự đầu hàng của

bọn họ chứ?”

Mọi người cũng thấy phải.

Những người khác đầu hàng thì được, duy chỉ có Phi Tiên môn trên con đường

này sớm đã không còn rồi.

Giọng nói của Khôi Tàng Đạo Thánh của Sa Hải mang theo sự khắc nghiệt.

“Ta nghi ngờ bọn họ cơ bản không đến tiền tuyến mà chạy trốn về Đạo Tuyệt

Chi Địa rồi.”

“Đúng.”

“Đúng thật là có khả năng này.”

Mông Đoan Đạo Thánh gật đầu.

“Chúng ta cũng không nên trông mong gì bọn họ nữa rồi.”

“Đại quân vẫn phải xuất chiến.”

Khi bọn họ chuẩn bị thanh la mỏ trống chuẩn bị tổ chức xuất quân thì Khương

thành bên này không đưa quân về lại Phi Tiên môn.

Mà hắn trực tiếp đưa hơn hai ngàn người này đến tiền tuyến.

Chỉ sau có một ngày, mọi người đã đến Nhu Nguyệt lĩnh.

Cho dù Nhu Nguyệt lĩnh sớm đã bị Thiên Cung chiếm cứ, các tông môn, thế gia

nơi đây sớm đã bị phân tán sạch sành sanh, nhưng Trúc Tiên cung vẫn sắp xếp

người ở tiền tuyến.

Mười mấy tông môn vừa và nhỏ bị phái đến tiền tuyến có tầm hơn ba chục ngàn

người.

Coi như đến cho có.

Mấy đại quân của Thiên Cung mấy hôm nay không tiến công, chủ yếu là do chủ

tinh đại trận không che phủ xa được vậy, vậy nên phải xây dựng trận địa ở Nhu

Nguyệt lĩnh trước.

Một khi đã bận rộn xong, chính thức tiến quân thì hơn ba chục ngàn người này

cũng chả đủ nhét răng.

Trong chốc lát sẽ bị nghiền thành tro.

Nhưng Trúc Tiên ohur có “đốc chiến đội” gần đó, hơn ba mươi ngàn người này

không dám bỏ chạy.

Mấy hôm nay chỉ dám run lẩy bẩy ở tiền tuyến, sợ này sợ kia.

Nhìn thấy đám người Khương Thành đến, mọi người nước mắt lưng tròng như

chết cha chết mẹ.

“A, các tiền bối của Phi tiên môn!”

“Kỷ chưởng môn!”

“Cuối cùng các ngươi cũng đã đến rồi.”

Trong mười mấy tông môn này có Ngọc Phiêu là Đạo Tôn duy nhất.

Lão đầu này lúc này cứ như lăn lê bò lết mà tới.

“Hu hu hu, lão hủ biết bên trên sẽ không bỏ rơi bọn ta mà.”

“Sự có mặt của Phi Tiên môn có thể cho chúng ta thở phào một hơi rồi.”

Nhìn thấy đối phương kích động đến vậy, Khương Thành tự nhiên thấy rất hài

lòng.

Cảm thấy bản thân cứ như chúa cứu thế vậy.

“Ha ha, các ngươi yên tâm đi.”

“Bọn ta đến rồi, các ngươi sắp có thể quẹt thẻ tan ca rồi.”

Tuy mọi người ở hiện trường không hiểu quẹt thẻ tan ca có nghĩa là gì, nhưng

vẫn cứ hoan hô.

Hoan hô được một lúc, Ngọc Phiêu Đạo Tôn mới đầy hi vọng hỏi: “Phải rồi,

những cao thủ khác của Khiếu Mang vực khi nào sẽ đến?”

“Xin hỏi các vị tiền bối, năm Đạo Thánh của Tịnh Trúc Tiên phủ ở phía sau ư?”

“Phải đó, Mông Đoan Đạo Thánh bao giờ sẽ đến?”

Thành ca ngơ ngác.

“Có bọn ta rồi còn cần những người khác sao?”

“Lẽ nào các ngươi không có chút lòng tin nào với Phi Tiên môn cả sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK