Lâm, Thái Hành, Bắc Hà này.
Nguyên Tiên giới hiện nay đã có không ít Thiên Đan Sư cửu phẩm, nhìn bề
ngoài, đám đế đan sư thất giai, bát giai này không phải nổi bật gì.
Hơn nữa, tu vi cấp bậc Đạo Tôn cũng quá mức thấp yếu.
Nhưng thiên phú luyện đan của bọn họ bày ra đấy.
Ở Nguyên Tiên giới cấp bậc lúc trước kia cũng có thể trở thành đế đan sư bát
giai, vậy đặt ở thời đại hiện nay này, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian, cơ hội bọn
họ trở thành đế đan sư cửu phẩm cực lớn.
Chỉ có điều, trước kia Huyền Đế không hề biết nhóm người này cũng đã trở về
rồi.
Trước khi sắp đi, hắn còn ân cần căn dặn, để Hoá Quần thần quan cố gắng chiêu
dụ nhóm luyện đan sư này tiến vào Thiên Hạnh cung.
“Tính ra, thực ra các vị là tiền bối của ta.”
Đường đường là Thiên Thần lại mặt đầy tươi cười, trông rất thân thiết.
“Huyền Đế cũng đã từng hứa, chỉ cần các ngươi bằng lòng gia nhập Thiên Hạnh
cung, vậy thân phận địa vị và đãi ngộ tuyệt đối sẽ không thấp hơn trước kia!”
“Đi đến bên đó, có rất nhiều Giới Thần và Thiên Thần mặc các ngươi sai
khiến.”
“Sẽ không còn ai dám bất kính với các ngươi nữa…”
Lời của hắn vẫn chưa nói xong đã bị Lưu Duyên hưng phấn ngắt lời.
“Là Khương chưởng môn bảo ngươi tới cứu bọn ta à?”
“Khụ, đúng vậy…”
“Tốt quá đi!”
Hơn hai mươi vị đế đan sư có mặt đồng thanh hoan hô.
“Ha ha ha, hoá ra là Khương chưởng môn à!”
“Ta còn đang vừa buồn bực sao Huyền Đế lại tốt bụng như thế chứ, lần này
không cần nghĩ nhiều rồi.”
Đám người giống như nghe thấy tên của người nhà mình, rốt cuộc cũng buông
bỏ tảng đá lớn trong lòng.
Bất luận là Lưu Duyên, Thái Hành hay là Thiên Lâm, Bắc Hà tất cả đều tràn trề
hưng phấn mỉm cười, hoàn toàn khác với dáng vẻ tử khí nặng nề lúc trước kia.
“Nếu như đã là Khương thủ toạ, vậy thì rất bình thường rồi.”
“He he… Ta biết ngay hắn sẽ không quên chúng ta đâu mà, thật sự phái người
đến cứu chúng ta rồi!”
“Đương nhiên rồi, Khương chưởng môn đối xử với người của mình tốt đến
không còn gì để nói mà.”
“Lão nhân gia hắn ở đâu thế, mau dẫn bọn ta đi gặp hắn đi!”
Hoá Quần Thần Quan vẻ mặt táo bón, hắn rất muốn nói bọn ta không phải do
hắn phái tới có được không?
Hắn không hề có ấn tượng tốt gì với Khương Thành.
Chuyện giữ bốn món Thiên Đạo chí bảo hiện tại vẫn chưa truyền ra, nhưng ở
Thiên Hạnh cung không phải là bí mật.
Hắn biết, đó là kẻ địch “cuỗm” lấy Thiên Đạo chí bảo bắt chẹt Huyền Đế.
Đương nhiên sẽ không hi vọng những đế đan sư này thật sự chạy đi nhờ cậy
Khương Thành.
“Hiện tại Khương Thành chỉ là một Thánh Chủ mà thôi, mặc dù lực chiến đấu
còn qua được, nhưng lại một mình cô đơn lẻ bóng.”
“Hơn nữa người này gây thù chuốc oán khá nhiều, núi chống lưng duy nhất là
Hám Thiên cung còn không còn nữa.”
“Các ngươi đi nhờ cậy hắn, đâu phải chỉ đi vào đường chết…”
Lời của hắn lại lại bị đánh ngắt lần nữa.
“Chuyện này có liên quan gì?”
“Đó là Khương chưởng môn đấy, tiểu bối ngươi không hiểu đâu.”
“Ha ha, hoá ra hắn đã là Thánh Chủ rồi sao, không hổ là hắn!”
“Như vậy xem ra, có lẽ hắn lại vô địch thế giới rồi nhỉ?”
“Chắc tầm thế, dựa trên năng lực chiến đấu vượt cấp của Khương chưởng môn,
Thánh Chủ đã đủ hoành hành Nguyên Tiên giới rồi.”
Nhìn đám đế đan sư ngó lơ luôn mình này, Hoá Quần Thần Quan này vừa tức
vừa buồn cười.
Một bên là Thiên Hành cung Chính Thần trấn thủ, cao thủ như mây, đãi ngộ
đỉnh cấp, không ai dám trêu chọc.
Một bên khác là Khương Thành Thánh Chủ trấn thủ, không có núi chống lưng
nhưng kẻ địch thì nhiều.
Dùng chân bỏ phiếu cũng nên biết đi bên nào chứ?
Thế mà lại vui mừng hớn hở chọn một khuôn mẫu của địa ngục, hắn thực sự
không hiểu đám đế đan sư này nghĩ thế nào nữa.
Tiếng ầm vang và tiếng kêu thảm bên ngoài dần dần bình ổn lại.
Chí Vi thánh địa đã bị diệt phái.
Chí Huyễn, Chí Du và Chí Tàng cầm đầu không hề chết, có điều đã bị phế tu vi,
vứt trước mặt đám người giống như bùn nhão.
Phục vụ của Hoá Quần Thần Quan còn rất chu đáo.
Cố ý đóng cửa điện lại, cho các vị đế đan sư một cơ hội tự tay báo thù.
Sau khoảng nửa canh giờ, đám người Lưu Duyên và Thiên Lâm mới sảng khoái
đi ra.
Thái Hành dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc cúi người.
“Mặc dù lần này là Khương chưởng môn phó thác các ngươi đến đây cứu giúp,
nhưng ân tình bọn ta vẫn sẽ khắc ghi trong lòng.”
“Tương lai nếu như khi Thiên Hạnh cung cần giúp đỡ, có thể đi tìm bọn ta!”
Hoá Quần Thần Quan gật đầu.
Đây cũng coi như là một thu hoạch rồi, ít nhất không làm việc vô ích.
Mang theo hơn hai mươi vị đế đan sư này, hắn đang muốn trở về Thiên Hạnh
cung trước, sau đó chuyển đường đến Tiên Võ châu.
Lưu Duyên đột nhiên hỏi một câu: “Đúng rồi, các ngươi cứu Minh Trì ra
chưa?”
“Minh Trì?”
Đám người Hoá Quần vẫn là rất có ấn tượng với cái tên này, dù sao cũng là mục
tiêu nhiệm vụ xuất hiện ở trong bức vẽ trên ngọc phù.
“Người ngươi nói là Minh Trì Tiên quan của Thiên Khí Tư lúc trước sao?”
“Đúng thế.”
“Các ngươi biết tung tích của hắn?”
Trong giọng điệu của Hoá Quần Thần Quan ngược lại mang theo chút kinh ngạc
vui mừng, giống như khi đào vàng phát hiện lân cận vẫn còn đá quý.
Hắn và những Thần Quan khác của Hạnh Thiên cung cùng phụng mệnh ra
ngoài tìm kiếm người trên danh sách, tìm được càng nhiều, phần thưởng phía
trên sẽ càng nhiều.
“Năm xưa bọn ta và bọn họ cùng nhau gặp nguy hiểm, có lẽ ở gần đây.”
Thái Hành mặt lộ vẻ bi ai: “Chỉ là những năm nay bọn ta luôn bị nhốt lại, không
hề hiểu rõ gì ở bên ngoài, cũng không rõ là tông môn nào đã bắt hắn đi…”
Hoá Quần mỉm cười: “Biết được ở gần đây là đủ rồi”
Sau đó hắn vẫy tay với mười mấy vị Giới Thần đỉnh phong dưới trướng.
“Các ngươi biết làm thế nào đúng không?”
“Biết ạ!”
Toàn bộ mười bốn vị Giới Thần đỉnh phong đều mang dáng vẻ ngầm hiểu rõ.
Bọn họ tản đi không bao lâu, mười mấy tông môn lớn xung quanh đã rơi vào
hỗn loạn.
Khi đám người Minh Trì được tìm thấy ở Mặc Diễm tông, phía âm Lạc cung xa
xôi bên này, đám người Quy Tàng và Hư Uyên đang bận họp.
So với đám người Lưu Duyên và Minh Trì, hoàn cảnh của bọn họ phải tốt hơn
nhiều.
Dù sao bàn về kinh nghiệm hành tẩu ở bên ngoài, đám người này và đám người
Lưu Duyên và Minh Trì không cùng một cấp bậc, có thể nói là cáo già trong
giới tu luyện.
Trở về Nguyên Tiên giới không lâu, bọn họ đã nhanh chóng thích ứng với nơi
này.
Không những không bị giết chết, không bị nô dịch, ngược lại còn liên tục thăng
cấp đến cảnh giới Đạo Thần, gia nhập hai tông môn lớn, từ từ trà trộn vào vị trí
chấp sự ngoại môn, sống những ngày tháng rất có hi vọng.
“Bọn ta bên kia gần đây đang âm mưu tấn công các ngươi.”
Nghe thấy lời này của Quy Tàng, Hư Uyên lập tức oán hận.
“Cái gì, lại tấn công?”
“Chu Tinh thánh địa các ngươi sao lại rảnh như thế, ba nghìn năm nay đã tấn
công ba lần rồi, không phiền à?”
“Có thể ý kiến lên với chưởng môn của các ngươi, mọi người ngày nào cũng tu
luyện rất bận, không rảnh đánh với hắn!”
Đây chính là con đường sinh tồn chủ yếu mấy năm nay của bọn họ.
Quy Tàng và một đám kiếm tu gia nhập Chu Tinh thánh địa, còn Hư Uyên
mang theo một nhóm Mma tu lại gia nhập Tà Hoàng điện đối địch.
Hai đại tông môn này đều có Thánh Chủ đỉnh phong và Thiên Thần trấn thủ, ở
âm Lạc cung cũng coi như là có tiếng.
Ưu thế của đại tông môn là ổn định, sẽ không bị ức hiếp.
Nhưng Quy Tàng và Hư Uyên cũng hiểu rõ, dựa vào tu vi hiện tại của mình,
một khi nổi lên chiến tranh với bên ngoài, vậy có lẽ mình sẽ bị dư âm của
những Thánh Chủ và Thiên Thần kia mang đi.
Vì vậy, bọn họ mai danh ẩn tính gia nhập hai đại thế lực đối địch nhau.
Mỗi khi hai bên có dấu vết khai chiến sẽ thông báo tin tức trước để dự phòng