rồi cũng bị vứt ra sau đầu.
Lần này bọn họ đang ở trên địa bàn của bản thân, cả chúa tể ở sau lưng cũng
đứng về phía mình.
Dù như thế nào cũng không thất bại nổi.
Thậm chí Kiến Hư còn giành với cả Trục Vân.
“Trục Vân đạo hữu, giao cho ta được không?”
“Kiến Hư đạo hữu, Trục Vân tông của ta đã bị tên tiểu tử này diệt sạch đấy. Mối
huyết hải thâm thù này há có thể không đích thân báo?”
“Nguồn cơn mối thù của ta với tên này bắt đầu từ Khư giới nhiều năm về trước
kia kìa, lâu hơn ngươi nhiều…”
Hiện trường hai người họ tranh giành nhau, cứ làm giống như trận chiến tiếp
theo là một việc nhẹ lương cao gì vậy.
Nhưng trong mắt của Kiến Hư và Trục Vân, quả thực Khương Thành cũng chỉ
như một dĩa thức ăn, chỉ chờ xem bọn họ muốn ăn kiểu gì thôi.
Cuối cùng, ngay cả bản thân Thành ca cũng không tiếp tục nhìn nổi nữa.
“Bỏ đi, bỏ đi, đừng giành nữa.”
“Hai tên các ngươi cùng nhau lên không phải được rồi à?”
Hai vị Cổ Thánh bỗng chốc ngừng lại, mấy tiên nhân ở đằng xa kia cũng nghệt
mặt ra.
“Tên này bị điên rồi hả?”
“Một Hư Đế thôi đã đủ đè bẹp hắn rồi, giờ còn muốn hai người cùng lúc lên?”
“Dẫu sao, dù là một hay hai thì hắn cũng chết chắc mà, hình như chả có gì khác
biệt.”
“Chỉ là một Thánh Tôn cỏn con, ngươi lấy đâu ra tự tin như thế hả?”
Trục Vân Hư Đế cũng hết kiềm chế nổi sát tâm của mình.
“Vẫn tưởng ở đây là Ngọc Nhai chi nhãn đấy à?”
“Lần trước ta giả chết thoát thân nên đã khiến ngươi ảo tưởng rằng bản thân
mình có tư cách so tranh ngang hàng với Cổ Thánh à?”
“Ta nói cho ngươi biết, ta đây không dùng pháp tắc cũng có thể giết ngươi một
cách dễ dàng!”
Hắn trực tiếp gạt Kiến Hư sang một bên, hung hăng vung kiếm về phía Khương
Thành.
Mà khi hắn vừa ra tay, đạo nguyên của Cổ Thánh cũng lập tức bao trùm lấy mọi
thứ, Kiến Hư thấy thế chỉ đành tiếc nuối lùi về sau để né tránh mũi nhọn.
Một trận đại chiến cứ thế được kéo màn.
Chiêu mở đầu của Khương Thành vẫn là thánh giới có thêm nguyên thuật.
Bởi vì từng có kinh nghiệm thánh giới bị sụp đổ khi đánh nhau với Tu Đế, thế
nên hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng với một kích này.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, combo công kích này không có hiệu quả gì
với Tu Đế, nhưng lại khá có hiệu quả với Trục Vân Cổ Thánh.
Khi thánh giới siêu mạnh và nguyên thuật nhất thiên ngũ thập trọng dưới sự gia
trì của Nhân Quả kiếm đánh đến trước mặt của Trục Vân, ba vị Hư Đế có cấp
bậc Cổ Thánh ở phía trên trừng to mắt, trong mắt của họ tràn đầy sự khó tin.
Đến cả chúa tể Thanh Diệu cũng không kìm được đứng lên.
Còn đám tiên nhân ở phía sân thì trực tiếp hô lên kinh ngạc.
“Đậu xanh, đó là gì vậy?”
“Thánh giới này mạnh dữ thần?”
“Đó là nguyên thuật mà hả? Nhiều nguyên thuật như thế, sao có thể chứ?”
“Thế này còn được tính là Thánh Tôn nữa hả? Đừng nói là hắn cố ý hạ cảnh
giới xuống nha?”
“Không, hắn không hề có căn nguyên, quả thực không phải là Cổ Thánh.”
“Nhưng thánh giới với nguyên thuật này, hoàn toàn không thể giải thích…”
Khoảnh khắc này, đám người vốn cảm thấy Khương Thành không biết tự lượng
sức cũng phút chốc thay đổi suy nghĩ trong lòng.
Ít nhất là bọn họ cảm thấy, người này có tư cách đấu một trận với Cổ Thánh
thật.
Và khi thánh giới kia thực sự va chạm với đạo nguyên của Trục Vân, hai bên
giằng co và cấu xé, hủy hoại lẫn nhau, cuối cùng bạo nổ uy năng cực kỳ đáng
sợ.
Hàng nghìn đám mây vốn đang trôi dạt trên không trung cũng bị làn sóng dao
động đó cuốn quét không còn một mống.
Những Thánh Chủ và Thánh Tôn đứng sừng sững ở phía trên lại không có cách
nào ổn định được cơ thể của mình.
Bọn họ giống như phiến lục bình trôi nổi trên mặt hồ, khi cơn sóng lớn vỗ tới,
tất cả đều mất khống chế bị đẩy lùi ra xung quanh.
Thậm chí cả bệ hình tròn dùng để tỉ thí ở phía trên cũng run lên từng hồi một.
Sau cú va chạm hủy thiên diệt địa, trong phần sân với trung tâm là hai người
Khương Thành và Trục Vân đã xuất hiện một khu vực trống rỗng khổng lồ.
Chúng tiên ở xung quanh chưa hết sững sốt nhìn chăm chú vào khu vực đó,
trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi khó kìm được.
Đó là bởi vì bọn họ cảm nhận được sự tồn tại có thể giết bản thân họ một cách
dễ dàng.
Khương Thành cũng thấy hơi ngoài ý muốn.
Thánh giới của mình có thể ngang tài ngang sức với đạo nguyên rồi á?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã phản ứng lại.
Đúng nhỉ, Cổ Thánh với Chính Thần dẫu sao cũng có sự khác biệt.
Đạo nguyên của Chính Thần là đến từ Thiên Đạo, còn đạo nguyên của Cổ
Thánh thì lại đến từ đạo tự thân.
Đạo nguyên của Cổ Thánh tuy hoàn toàn thuộc về bản thân mình, nhưng nếu
xét về quy mô thì chung quy vẫn kém rất xa so với của Chính Thần.
Lại cộng thêm ngay lúc đó Tu Đế còn có Loạn Vân phiến gia trì cho, nên hiển
nhiên độ mạnh của cả hai hoàn toàn khác nhau.
Trục Vân tấn cấp Cổ Thánh cũng chỉ mới là chuyện của vài trăm triệu năm gần
đây thôi.
Còn trước lúc đó, hắn vẫn là một Thánh Tôn bình thường.
Xét về độ mạnh và cảnh giới của đạo thì hắn của khi đó còn chẳng bằng
Khương Thành nữa là.
Sau khi đột phá lên Cổ Thánh, dưới sự ban tặng của quy tắc thiên địa, đạo của
hắn tiến bộ nhảy vọt một lần.
Lại cộng thêm tu luyện vài trăm triệu năm sau khi hóa đạo thành nguyên, nên
lúc này mới miễn cưỡng ngang tài ngang sức được với Khương Thành của bây
giờ.
Chứ nếu như đổi thành Vô Định Cổ Thánh hay Thánh Hoàng đến thì thánh giới
chưa hóa đạo thành nguyên này của Khương Thành chắc chắn chẳng là gì.
Chỉ có thể nói, sự chênh lệch giữa Cổ Thánh và Cổ Thánh với nhau, có đôi lúc
còn lớn hơn cả giữa Thánh Tôn với Cổ Thánh nữa.
Khi thánh giới của hai người va chạm với nhau, nguyên thuật của Khương
Thành cũng bắt đầu choảng nhau với Trục Vân.
Là một Cổ Thánh, Trục Vân nắm giữ nguyên thuật hơn một trăm trọng, đây đã
được xem là nguyên thuật cao giai cực kỳ hiếm thấy rồi.
Nhưng so với nguyên thuật nhất thiên ngũ thập trọng kia của Thành ca thì hiển
nhiên chả có cửa.
Tuy nhiên, khi hai người giao đấu, nguyên thuật của Trục Vân lại không hề lập
tức sụp đổ.
Mà ngược lại, nguyên thuật nhất thiên ngũ thập trọng kia mới là thứ bị ăn mòn
từng chút rồi dần dà tan rã.
“Đây là hiệu quả của nguyên đạo đó ư?”
Giữa trận chiến khốc liệt, Khương Thành vẫn có thể nhìn ra vấn đề rõ ràng.
Nguyên thuật chỉ mới hơn một trăm trọng kia tuy uy năng kém xa nhất thiên
ngũ thập trọng, nhưng lại vô cùng ổn định.
Bởi vì nó được sự gia trì của lực lượng mới là đạo nguyên, chứ không bơ vơ
chẳng nơi nương tựa như những nguyên thuật bình thường.
Nếu cứ tiếp tục hao hụt như thế này, sớm muộn gì thánh giới và nguyên thuật
của bản thân cũng sẽ rơi xuống thế yếu.
Do là đối phương có sự gia trì của căn nguyên.
Cũng giống như hai con sông lớn va đụng, tuy dòng sông của bản thân trông rất
rộng lớn cuồn cuộn, nhưng đã sắp sửa chảy cạn rồi.
Còn dòng sông kia của đối phương, hậu phương là một dòng sông băng vô tận.
Hiển nhiên Trục Vân cũng nhìn ra được điểm này.
Lúc này, hắn ta dần ổn định được tình thế, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Đây là nguyên nhân ngươi tự tin đó à? Quả thực khiến ta sáng mắt đấy.”
“Nhưng mà, Thánh Tôn chính là Thánh Tôn, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện
đánh đồng với Cổ Thánh!”
Ngay lúc hắn tiếp tục phản kích thánh giới và nguyên thuật của Khương Thành,
Thành ca đã lấy ra linh ý.
Linh ý thập tam trọng cứ như tự nhiên hiện ra vậy, bỗng chốc xuất hiện ở trong
biển ý thức của đối phương.
“Đây là công kích gì thế?”
Trục Vân hoảng loạn.
Cường độ ý thức của hắn thì chẳng bằng nổi với Tu Đế, cũng chỉ tương đương
với cường độ Thiên giai thập nhất trọng.
Chỉ cần Khương Thành chạm nhẹ một chút cũng sẽ lập tức tan rã ngay.
Hắn vội vàng điều động đạo nguyên đến để ngăn cản công kích.
Và ngay lúc này, ý chỉ đạo nguyên đáng sợ cũng tự động gia nhập vào chiến
trường, giúp hắn ngăn chặn kẻ xâm nhập.
Linh ý của Khương Thành cuối cùng đã bị cản lại.
Trục Vân thở phào một hơi, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã hoảng sợ không
thôi.
Bởi vì ý chí của đạo nguyên kia, lại đang bị Khương Thành cắn nuốt đồng hóa
từng chút một!
Ý chí đạo nguyên vốn còn mang theo ngọn lửa hung hãn cuồn cuộn xông về
phía Linh ý màu tím, giờ đây lại đang dần tan biến.
Tuy với quy mô và cường độ của nó thì trong thời gian ngắn cũng chẳng thể sụp
đổ được.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị linh ý của Khương
Thành cắn nuốt sạch bách.