Khương Thành không cần phải đảo ngược quá xa.
Nhưng do việc nhìn lại hiện trường này liên lụy đến Lẫm Đế và Chiêu Tố Thiên
Thần, còn có cả hai thần quan của Thương Môn cung nữa nên cái giá phải trả
vẫn lên đến một triệu bảy trăm năm mươi huyền tinh.
Ngay sau đó, hắn xuất hiện ngay tại thương hội Nhược Bàn ở mười lăm phút
trước.
Thương hội lúc này vẫn chưa bị tấn công, người ở bên trong hoàn toàn không ý
thức được nguy cơ sắp sửa ập đến.
Điều đầu tiên Khương Thành làm đó là ẩn thân, bởi vì hắn không muốn đánh
rắn động cỏ.
Chỉ đợi khoảng một phút, hắn đã đợi được mục tiêu chân chính.
Thiên địa ở lân cận đây phảng phất xuất hiện một chút dao động đặc biệt.
Từ trong dao động đó, hắn ngửi được hơi thở linh kỹ đầy quen thuộc!
Nếu như đổi thành những tiên nhân khác, dù là Chính Thần cũng sẽ rất khó phát
giác ra được.
Bởi vì thủ đoạn này hoàn toàn không dùng đến căn nguyên quy tắc, cũng không
liên quan đến đạo bình thường.
Nhưng Khương Thành từng luyện qua “Thái thượng hóa đạo”, nên hắn quả thực
rất nhạy cảm với thay đổi của thiên địa.
“Thiên tộc?”
“Tộc nhân của Thiên tộc ở kỷ nguyên thứ nhất, thật sự còn sống đến cái thời đại
này luôn sao?”
Thiên tộc không tu Thiên Đạo, bọn họ vốn không hề gia nhập vào trong hệ
thống của Thiên Đạo.
Khó trách Huyền Đế cũng không tra ra được gốc gác của bọn họ!
Ý thức của Khương Thành phản chiếu hai bóng người nhanh chóng xuất hiện.
Một nam một nữ, là hai người trẻ tuổi.
Hai người này ở trong một căn tĩnh thất bí mật ở trong thành, cách thương hội
Nhược Bàn chỉ khoảng một trăm dặm.
Hai người nhắm chặt mắt, ngồi xếp bằng.
Người không biết còn tưởng bọn họ đang đả tọa tu luyện nữa kìa.
Từ bên ngoài nhìn vào không thấy một chút khác thường nào.
Một khoảnh khắc nào đó, khóe miệng của cả hai đồng loạt xuất hiện một nụ
cười khẩy.
Ngay sau đó, Thành ca cảm tri được hai luồng sức mạnh vừa quen thuộc lại vừa
xa lạ, đột nhiên tấn công thương hội Nhược Bàn.
Nói quen thuộc, là bởi vì đối phương không mượn dùng căn nguyên hay sức
mạnh của Thiên Đạo, mà trực tiếp điều động lực thiên địa.
Cái này hoàn toàn là linh kỹ.
Nói xa lạ, cũng là vì thứ đối phương thúc giục không phải là Linh ý.
Mà là tiên lực và thần hồn bên trong cơ thể.
Dùng thần hồn và tiên lực để thi triển Linh kỹ, Khương Thành cũng có biết một
người.
Đó là Thu Vũ Tuyền.
Năm đó lúc còn ở Vương triều Tinh U, bởi vì thành trì thiên phú của quần tộc,
nữ nhân này không có cách nào tu luyện Linh ý, cuối cùng lại tự mở ra một con
đường mới, khai phá được một loại linh kỹ không cần Linh ý thúc giục.
Trong lòng Khương Thành âm thầm oán.
“Nếu không phải nữ nhân này trong đầu chỉ biết có tu luyện, chưa bao giờ thích
lo chuyện bao dồng, ta cũng nghi ngở các ngươi là chân chó do nàng phái đến
đấy.”
Nhưng cũng chứng minh được rằng hai người này không phải là Thiên tộc.
Nếu như là Thiên tộc, bọn họ sẽ không có tiên lực và lực thần hồn.
Cảnh giới của tiên lực và thần hồn của hai người họ không cao, cũng tương
đương với cấp bậc của Thánh Chủ đỉnh phong.
Nhưng linh kỹ mà bọn họ sử dụng, lại có uy lực chẳng hề thua kém gì với đòn
tấn công bình thường của Thiên Thần cả.
Cộng thêm linh kỹ vốn đã rất bí ẩn, đám người của thương hội Nhược Bàn lại
không có tí kinh nghiệm phòng bị nào, dưới tình thế đánh bất ngờ không kịp trở
tay, quả thực sẽ chết không rõ ràng.
Khương Thành vốn định cản lại công kích của bọn họ.
Nhưng nghĩ đến trước mắt vẫn chưa thấy đệ tử Phi Tiên môn đâu, nếu ra tay
trước rất có thể sẽ bị cắt đứt manh mối, chi bằng giữ lại hai người này, tiếp tục
truy tung.
Dẫu sao hắn vẫn có thể hồi sinh người của thương hội như thường.
Thế là, Thành ca nhẫn nại quan sát.
Lúc trước khi Lẫm Đế sử dụng thần thông nhìn lại, cảnh tượng đã xảy ra lại
diễn ra ở trước mắt hắn thêm một lần nữa.
Người của thương hội Nhược Bàn chết giống y hệt như lúc trước, không hề thay
đổi gì.
Bởi vì lần này quay ngược thời gian, Thành ca không hề can thiệp và thay đổi gì
trong chuyện này.
Thương hội biến thành một đống hoang tàn, nhiều người qua đường ở xung
quanh la hét và nhanh chóng tập trung lại.
Dựa theo tuyến thời gian lúc trước, qua mười lăm phút nữa, Lẫm Đế và Chiêu
Tố Thiên Thần sẽ đến hiện trường, sau đó hai thần quan của Thương Môn cung
cũng đuổi đến.
Khương Thành không dừng lại ở hiện trường này.
Thành ca duy trì trạng thái ẩn thân, xúc tu ý thức của hắn vẫn luôn khóa chặt vị
trí của hai tên “hung thủ”.
Sau khi hai người này thành công đều đồng loạt lộ ra biểu cảm đắc ý.
Sau đó biến mất trong căn phòng mà không nói một lời, giống như chưa từng
làm gì vậy.
Nếu như không phải Thành ca ở trong góc tối quan sát toàn bộ quá trình, sợ
rằng sẽ không một ai có thể liên kết bọn họ chung với cái hiện trường tàn tích ở
cách đó một trăm dặm.
Dù cho sau đó Cẩn Võ Chính Thần và Lẫm Đế phong tỏa toàn thành cũng sẽ
không nghi ngờ bọn họ.
Bởi vì cảnh giới tiên lực và thần hồn của hai người này đều là cấp bậc Giới
Thần đỉnh phong, không phù hợp với hình tượng kẻ địch Chính Thần trong
tưởng tượng của bọn họ.
Rời khỏi chỗ cũ, hai người này không ngừng thay đổi phương hướng.
Không bao lâu sau, đã xuất hiện tại một tiên thành khác cách khoảng một triệu
dặm.
Khương Thành đi theo sau bọn họ, cuối cùng cũng khóa chặt được một căn nhà
đá không có gì nổi bật.
Sau khi dùng Linh ý nhìn thấu khung cảnh bên trong căn nhà, hắn suýt nữa thì
kinh ngạc kêu lên.
Trong căn phòng đá vẫn còn ba người khác, một gười trong đó hắn có nhận ra,
là Mông Thuần Đạo Thần của Phi Tiên môn năm đó.
Người này ban đầu là một tiên tướng của Thiên Lạc quân ở Thiên cung.
Năm đó Khương Thành trở thành chủ soái của Thiên Lạc quân, đã thu phục hắn
và một tiên tướng khác tên là Xích Linh.
Sau đó ngược xuôi ngang dọc, hai người mang theo nguyên đội ngũ “quân đoàn
thứ tám” gia nhập vào Phi Tiên môn.
Cuộc chiến tranh đoạt Thần vị lần thứ nhất, bọn họ không thể đi ké theo nên chỉ
đành ở lại kỷ nguyên thứ ba.
Cũng xem như là một trong mấy người có thân phận và thực lực cao nhất trong
số năm trăm nghìn môn đồ ở lại.
Trải qua trăm tỷ năm, Mông Thuần giờ đây đã ở cảnh giới Thánh Chủ đỉnh
phong rồi.
Nhìn thấy hắn, cuối cùng Khương Thành cũng xác nhận lần này không hề tìm
sai mục tiêu,
Sau khi một nam và một nữ trẻ tuổi bước vào trong phòng, hai người còn lại vội
vàng đứng dậy nghênh đón.
“Cuối cùng các ngươi cũng về rồi.”
“Sao rồi hả, có thành công không?”
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Chuyện đơn giản như thế, làm sao có
thể thất bại cho được chứ?”
“Ha ha, vậy thì tốt!”
“Hừ, bọn chúng lại dám nghe ngóng gốc gác của chúng ta, đúng là không biết
sống chết mà!”
“Cũng không xem thử U tộc chúng ta có sở trường gì.”
“Một vò này đủ cho bọn họ uống rồi.”
“Nếu không có gì bất ngờ thì còn có thể khơi lên một trận đại chiến ngất trời
nữa kìa!”
“Ha ha ha, tuyệt vời!”
U tộc?
Khương Thành lục lọi trong ký ức của bản thân mình, nhưng không hề có bất
cứ ấn tượng nào.
Còn Mông Thuần Thánh Chủ được bốn người kia vây quanh, trên mặt lộ ra vẻ
chua xót.
“Chẳng phải đã nói rồi sao, chỉ đến để đổi môt ít vật liệu thôi mà, cần gì phải
sinh sự thêm chuyện như thế chứ?”
“Khơi lên đại chiến Nguyên Tiên giới thì có lợi gì cho các ngươi?”
Bốn tộc nhân của U tộc ngừng nói, thu lại nụ cười, hờ hững nhìn xuống mặt
hắn, giống như nhìn một sinh vật thấp kém vậy.
“Ngươi chỉ là một tên dẫn đường thôi, ở đây tới phiên cho ngươi nói chuyện à?”
“Làm rõ thân phận của bản thân đi, không nên hỏi thì đừng hỏi!”
“Lần trước giao thiệp với thương hội kia, ai cho phép ngươi nhiều chuyện nói
mấy cái thứ nhảm nhí không liên quan kia chứ?”
“Người truy tung bọn ta lần này là vì nghe ngóng ba chữ Phi Tiên môn kia đó,
suýt nữa thì bị ngươi làm hỏng chuyện lớn rồi, cái thứ chết tiệt này!”
“Cái gì?’
Mông Thuần chẳng những không hề hoảng sợ mà ngược lại còn vừa mừng vừa
sốc.
“Nghe ngóng Phi Tiên môn, lẽ nào là những môn đồ khác của phái ta ư?”
“Bọn họ ở đâu, có thể cho ta đi gặp bọn họ…”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị tên thanh niên của U tộc ở đối diện túm lấy cổ áo,
cả người bị hắn nhấc lên.
“Ngươi nghĩ như nào hả?”
Trong mắt người này lóe lên một tia giễu cợt: “Ai cho ngươi cái tự tin khiến
ngươi cảm thấy bản thân mình có thể đặt ra yêu cầu với bọn ta vậy hả?”