“Đúng thế, còn phải đi vào đại bản doanh của kẻ địch sao?”
“Thăm dò qua một chút còn được, lục tung đại bản doanh của kẻ địch có phải là
quá ngu ngốc rồi không?”
“Còn có sáu Viêm tộc như hổ đói rình mồi ở bên đó…”
Có thể tiêu diệt một tên, không có nghĩa là sáu tên còn lại đều có thể tiêu diệt.
Tính mạng của bọn họ sẽ luôn bị đối phương nắm giữ, trước đây không bị giết
chết, đã xem như là kỳ tích rồi.
Còn chạy đến bên phía đối phương lục tìm?
Sự thô bạo này ở đâu ra vậy?
Đây hoàn toàn là khí phách dâng trào mà!
“Nếu như các ngươi không muốn vào trong vậy thì thôi đi, dù sao cũng không
phải phân hồn của ta.”
“Ta cũng lười phải ra sức lắm.”
Ở đây không có Lam Đề, động lực bây giờ của Thành Ca hoàn toàn không đủ.
Vừa nhìn hắn lại ngồi xuống, mấy người lại hoang mang.
Trong sự bất đắc dĩ, cuối cùng một nhóm hơn mười người thật sự dưới sự lãnh
đạo của hắn, chủ động xông vào trong Hỏa Diệm Sơn.
Vừa vào đến bên trong, Thương Hư Đại Đế và Bạch Vô Khải đã tăng mức độ
cảnh giác lên đến cao nhất.
Nhìn đông ngó tây, Thần hồn tìm kiếm khắp xung quanh, chỉ lo đột nhiên nhảy
ra vài tên to tướng.
“Không có ai, yên tâm đi.”
Lão Thần Thành Ca ngồi xuống đúng cái ghế Hỏa Diệm ở chính giữa trên mặt
đất kia, lại hý hoáy nghịch thanh đao tước đoạt về kia.
“Ta chỉ mong sao bọn họ đều ra đây nộp mạng.”
“Các ngươi mau đi tìm đi, có người đến ta sẽ giải quyết, còn để Thư Bạch Vi
canh chừng cho các ngươi là được.”
Mọi người nơm nớp lo sợ, nhưng nghĩ đây đã là cách tốt nhất để tìm phân hồn
về rồi.
Thế là sau một hồi cảm ơn, chỉ có thể tách nhau ra, tìm kỹ trong các kẽ hở xung
quanh ở tầng thứ nhất.
Vừa bắt đầu mọi người còn cẩn thận từng li từng tí, nhưng sau khi lục lọi một
hai canh giờ, cũng không thấy Viêm tộc xuất hiện, dần dần yên tâm hơn.
Cùng với sự chuyển dịch của thời gian, bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu có phát
hiện.
“Ta tìm thấy rồi, ha ha ha!”
Ninh Chi Lâm là người đầu tiên nhìn thấy quả cầu đen.
Giống như Thành Ca, hắn cũng không chút do dự chặt đứt những cái tua xung
quanh, cầm quả cầu đen đó ra.
Nhìn kỹ, bên trong không phải là phân hồn của hắn.
“Thật đen đủi, Bạch Vô Khải đến nhận phân hồn của ngươi đi!”
Bạch Vô Khải đang bận rộn ở không xa vừa nghe thấy tên mình liền vui sướng
nhảy cẫng lên.
“Ha ha, là của ta ư?”
“Đa tạ đa tạ, đa tạ Ninh huynh!”
“Đa tạ cái đầu ngươi, giờ ngươi cũng phải đi tìm giúp ta!”
“Nhất định rồi, cứ để ta!”
Bạch Vô Khải thần hồn lại một lần nữa trở nên toàn vẹn, tâm trạng rất tốt, vỗ
ngực cam đoan.
Những người khác cũng vô cùng hâm mộ, tinh thần hăng hái cũng trở nên tràn
trề.
Xem ra tìm kiếm như vậy thật sự có hiệu quả.
Thời gian sau đó, phân hồn của từng người một cũng lần lượt được tìm thấy.
Sau mấy canh giờ, mười mấy người đi vào trong đều thành công lấy lại phân
hồn của mình.
Trong điện ai ai cũng vui mừng khôn siết.
“Đa tạ Khương đạo hữu!”
“Cũng may là có ngươi!”
“Đúng thế, may mà người đã tiêu diệt người trông coi ở tầng này.”
“Cứ như vậy bọn ta hoàn toàn không phải lo rồi…”
Đối với bọn họ mà nói, lấy về phân hồn, đồng nghĩa với việc mất đi gông cùm
treo trên cổ.
Bọn họ đã quyết định rồi, sau này ẩn náu ở vùng đất trống không ra ngoài nữa.
Ở trong đó, ưu thế quy tắc của Viêm tộc cũng không phát huy được bao nhiêu.
Như vậy Viêm tộc cho dù muốn tìm bọn họ cũng không được.
Vậy mà đúng vào lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi chỗ này, xung quanh đại điện lại
truyền đến mấy tiếng cười lạnh.
“Hừ hừ, bộ dạng các ngươi thoát được lên trời cũng thật là thú vị.”
“Nhưng thật không ngờ, những hy vọng này của các ngươi là do bọn ta cố ý
cho.”
Tiếng nói vừa dứt, bốn hướng trái phải trước sau tổng cộng xuất hiện sáu tên
Viêm tộc.
Bốn nam hai nữ, toàn bộ cơ thể đều do lửa hình thành.
Góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, quần áo giống như ngọn lửa thiêu đốt nhẹ nhàng
cử động, hiện ra vô cùng thần kỳ.
Bọn họ ngoài khác nhau về dung mạo ra, màu sắc ngọn lửa cũng không giống
nhau lắm.
Có người là lửa đỏ, có người là lửa màu xanh lá, có người là lửa mà xanh lam.
Mà người dẫn đầu cười lạnh kia thì lại là lửa tím.
Nhưng nhìn thấy hắn đi ra từ trong đám người kia, chậm rãi đi về hướng mọi
người.
Mỗi bước chân đều giống như đế vương đang đi trong cung điện của mình vậy,
dùng ánh mắt dò xét nhìn đám người Khương Thành ở trước mặt.
Sắc mặt Bạch Vô Khải và Thương Hư đại đế thay đổi.
Vốn tưởng rằng có thể giấu diếm, không ngờ rằng vẫn bị đối phương phát hiện.
“Các ngươi sớm đã nhìn thấy bọn ta rồi sao?”
Người có ngọn lửa màu tím đong đưa ngón tay, những tia lửa từng đợt từng đợt
vẽ lên trong không trung cảnh tượng vô cùng đẹp.
“Không phải sớm đã nhìn thấy, mà là trước khi các ngươi đi vào, bọn ta đã luôn
quan sát các ngươi rồi.”
Nghĩ đến vừa nãy thật ra vẫn luôn bị theo dõi, sống lưng mọi người đều toát cả
mồi hôi lạnh.
Ninh Chi Lâm lớn tiếng nói: “Vậy tại sao các ngươi lại không ngăn cản bọn ta
sớm một chút?”
“Ngăn cản?”
Người có ngọn lửa màu xanh lá ở bên cạnh cười nhạo: “Tại sao phải ngăn cản?”
“Căn bản là không cần phải như thế chứ?”
Mấy tên Viêm tộc khác cũng cười cợt không ngớt.
“Bị phái đến đây, vẫn luôn rất buồn chán, hiếm khi mới được vui vẻ một lần.”
“Đúng thế, cho các ngươi hy vọng thoát ra, lại tự tay nghiền nát khiến cho các
ngươi càng trở nên tuyệt vọng hơn…”
“Hi hi, quá trình này càng thú vị, không phải sao?”
“Đặc biệt là trong các ngươi còn xuất hiện một người dị thường, lại có thể giết
chết tên kém nhất trong số bọn ta, hiếm thấy hiếm thấy.”
Người có ngọn lửa màu tím dẫn đầu kia tỏ ý khen ngợi nhìn Thành ca một cái.
“Ta biết ngươi đã giết chết Xích Hoằng.”
“Mặc dù lúc đó ta không có mặt, không biết ngươi dùng quỷ kế gì, nhưng ngươi
tốt xấu gì cũng thành công rồi.”
“Thành công khiến ta sáng mắt.”
“Cuộc sống nhàm chán cũng xem như là có một chút thay đổi, hy vọng ngươi
lúc nữa đừng có thua sớm như vậy….”
Cái điệu bộ mèo vờn chuột này quả thật khiến cho nhóm người Thương Hư đại
đế tuyệt vọng.
Người trước đây bị giết kia, lại chỉ là một kẻ yếu nhất trong số bọn họ sao?
Rõ ràng biết Khương Thành giết chết một người trong bọn họ, còn không hề
quan tâm.
Cho thấy rằng bọn họ có sự chắc chắn tuyệt đối, nhẹ nhàng giết chết Khương
Thành!
Bốp bốp bốp bốp…
Trong điện vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Được!”
Khương chưởng môn dẫn đầu like cho đối phương.
“Lần làm màu này của các ngươi rất mới mẻ thoát tục.”
“Được được, có chút phong độ của ca.”
Từ lúc đối phương hiện thân đến bây giờ, hắn vẫn luôn nhìn bọn họ biểu diễn.
Sáu người từ đầu đến cuối đều tràn đầy nguyên khí, giới làm màu lại có thiên tài
trụ cột mới, vua làm màu như hắn rất vui mừng.
Đám người Thương Hư đại đế và Bạch Vô Khải ở phía sau hắn đều đã không
còn sức để bóc phốt nữa rồi.
Ca, sự vui mừng này của ngươi gần như là phát ra từ nội tâm.
Nhưng vấn đề là có phải chúng ta đã vui không đúng chỗ rồi không?
Sáu tên Viêm tộc cũng đều bị mơ hồ rồi.
Nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau lộ ra vẻ khôi hài.
“Ngươi kiêu ngạo như vậy, sẽ chết rất thảm đấy.” Tử Viêm thủ lĩnh “thiện chí”
nhắc nhở hắn.
“Vậy các ngươi phải cố gắng rồi.”
Thành ca rút ra Hồng Tuyệt Kiếm ở trong tay: “Trước khi khai chiến, ta có thể
hỏi một câu hỏi không?”
Biểu cảm của Tử Viêm thủ lĩnh rất có hứng thú: “Vấn đề gì?”
“Các ngươi từng nghe qua Lam Đề không?”
Hắn cũng không chắc chắn Lam Đề đã đi đâu, cho nên bây giờ nhìn thấy người
ngoại giới đều phải nghe ngóng một chút.
Sáu người ở đối diện ngẩn ra.
Tên thanh niên trẻ Lam Viêm kia lạnh nhạt nói: “Không.”
Thành Ca lập tức thu lại nụ cười.
“Vậy giữ lại các ngươi có tác dụng gì?”
Còn chưa kịp nói xong, hắn đã bắt đầu chém giết